Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 74

Nói chuyện cùng với ông nội một lúc thì Văn Ca lên lầu gọi xuống ăn cơm.

Cô ấy mang dép con thỏ, đi đường không phát ra tiếng động nhưng đôi tai thỏ dài kia lại vẫy vẫy, cực kỳ sinh động.

“Có thể ăn cơm rồi!”

Ông nội liếc cô ấy một cái, khẽ nhíu lông mày, nhẹ quát cô ấy: “Đi đứng cho đàng hoàng, nhảy tới nhảy lui, tưởng mình là thỏ thật à!”

Lời nói tuy mang ý trách móc nhưng đôi mắt lại cong cong như đang cười.

Dường như Văn Ca đã hiểu tính cách này của ông cụ nên cô cười tươi như hoa, đi đến ôm lấy cánh tay của ông nói: “Con vui vẻ mà ông, lần sau con sẽ thay đổi.”

“Con nói đã bao nhiêu lần rồi, có thay đổi đâu?”

Văn Ca lè lưỡi, nói với thái độ nghiêm túc: “Trí nhớ của ông cốngày càng tốt…”

Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, trên mặt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cả người đều toát lên sự dịu dàng: “Trước giờ ông nội đều là kiểu ngoài lạnh trong nóng như vậy sao?”

“Cũng có những lúc bướng bỉnh nữa.” Anh đang tay xoa xoa mi tâm, nắm chặt cổ tay cô cùng xuống lầu: “Tối nay ngủ lại đây đi, sáng sớm ngày mai anh phải lên công ty một chuyến, buổi trưa sẽ về ăn cơm cùng em và ông, buổi chiều chúng ta cùng đi đến phòng thu âm.”

Nói xong, anh cúi đầu nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Như vậy có được không?”

“Được chứ ạ.” Tuy Tuỳ An Nhiên vẫn chưa quen thuộc với nơi này, cũng chưa biết cách chung sống với mọi người trong nhà nhưng đằng nào không sớm thì muộn cũng phải biết thôi.

Dù sao, giống như ông nội nói, sau này sẽ là người một nhà. Cô luôn muốn bước vào cuộc sống của anh, dung hoà mọi thứ, yêu anh hết sức mình.

“Văn Ca sẽ ở đây cùng với em.” Nụ cười của anh càng rõ ràng.

Vừa bước đến ngã quẹo của cầu thang đã ngửi được mùi đồ ăn, dì Tân đã chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, mùi gà hầm bay khắp nhà. Trên bày bày ba dĩa thức ăn chính, các loại đồ ăn ăn kèm được bày đầy đủ, ngay cả salad cũng có.

Văn Ca vừa ăn vừa khen không ngớt, dáng vẻ lanh lẹ của cô ấy làm ông nội không nhịn được bật cười: “Trong nhà cũng chỉ có Thiếu Viễn mới trị nổi con.”

Văn Ca đang gắp một miếng thịt kho Tàu, nghe thấy ông nói liền khựng người trong chốc lát, sau đó nháy mắt với Ôn Cảnh Phạm: “Ai nói ông vậy chứ, cháu nghe chú Cảnh Phàm nói, trong nhà này người có quyền uy nhất là ông cố.”

“Hừ.” Ông nội khẽ hừ một cái nhưng lông mày vì câu nói này mà giãn ra không ít: “Con cứ làm như ông không biết gì mà nịnh hót, “đời dưa khen dưa đỏ, đời mít khen mít thơm”. Con nên học hỏi An Nhiên kìa, con gái con nứa phải dịu dàng thuỳ mị, người nhìn người yêu.”

Văn Ca ngậm miếng thịt trong miệng, nhoằm nhoằm nói: “Khả năng dùng ca dao tục ngữ của ông cốcàng ngày càng cao rồi, thật ra con cũng muốn làm người đẹp dịu dàng thục nữ mà.”

Ôn Cảnh Phạm gắp cho Tuỳ An Nhiên một miếng thịt, nhìn cô ăn xong mới bình tĩnh nói: “Con cố gắng làm một đứa con gái là tốt lắm rồi.”

Trái tim Văn Ca trong phút chốt vỡ nát…

Tuỳ An Nhiên xém chút nữa đã không nhịn được mà bật cười, lại sợ cười sẽ làm tổn thương tình bạn bao năm qua của mình và Văn Ca, nhịn thiếu chút nữa là nội thương.

Miếng thịt vừa nuốt xuống đã bị mắc ngay cuống họng, nghẹn lại khiến cô ho dữ dội. Ôn Cảnh Phạm luôn chú ý cô, thấy cô bị mắc nghẹn, khẽ nhíu mày và đưa bát canh cho cô. Khi thấy cô đã ổn hơn anh cũng húp vài ngụm.

Ông cụ im lặng nhìn thấy hết tất cả, trong lòng khẽ hừ lạnh vài tiếng: Mình ăn mắc nghẹn cũng không thấy thằng nhóc này pha trà rót nước…Hừ hừ…

Ông cụ ham ngủ nên ăn xong cơm ngồi chơi ở phòng khách dưới lầu cho tiêu thực một lát liền lên lầu đi ngủ.

Ông lên lầu chưa được bao lâu, chỗ cửa chính phát ra tiếng động, cùng với tiếng động đó là Ôn Thiếu Viễn đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng khách ngoài Văn Ca còn có Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Anh ta đổi dép, chầm chậm bước đến, ngồi xuống cái sofa đơn bên cạnh Ôn Cảnh Phạm. Có lẽ anh ta vừa thoát khỏi “bữa cơm” nào đó nên mặt hơi đỏ, mắt sáng long lanh. Anh ta cởϊ áσ khoác vắt trên cánh tay, sau khi ngồi xuống, Văn Ca liền rót một cốc nước đưa cho anh ta. Thấy anh ta không nhận lấy, cô vỗ cánh tay anh ta: “Chú nhỏ, uống chút trà cho tỉnh táo.”

Ôn Cảnh Phạm lúc này mới hồi hồn được một nữa, cụp mắt nhìn Văn Ca, chầm chậm đưa tay nhận lấy cốc trà, đưa đến bên miệng uống một ngụm rồi dời mắt sang nhìn Ôn Cảnh Phạm, khẽ cong môi, cười nói: “Chúc mừng.”

Dáng vẻ Ôn Cảnh Phạm nhàn nhã, chỉ gật đầu nói lại: “Anh cũng tranh thủ đi.”

Nói xong cũng không định ở lại lâu hơn nên trở về phòng cùng với Tuỳ An Nhiên: “Bọn tôi đi đây.”

Tuỳ An Nhiên đi đến ngã quẹo của cầu thang liền len lén quay đầu lại nhìn, cô thấy Văn Ca đang ngồi quỳ trên tấm thảm trước sofa của Ôn Thiếu Viễn, khẽ nghiêng đầu nhìn anh ta, không biết là họ đang nói gì.

Tay Ôn Thiếu Viễn cầm tách trà, ánh nhìn tập trung xuống dưới, khoé môi cong cong, vẽ ra nụ cười nhàn nhạt.

Một màn này vậy mà rất lâu về sau, Tuỳ An Nhiên nhớ mãi không quên, giống như một ký ức sâu đậm trong cô, không cẩn thận đã khắc sâu.

Trong dòng thời gian đầy vết ố vàng, cảnh tượng này đã trở thành thời khắc vĩnh cửu.

--

Phòng của Ôn Cảnh Phạm có phong cách tương tự với căn hộ mới ở Triều Dương, đơn giản, gọn gàng và tràn đầy cảm giác hiện đại.

Vừa nãy dì Tân đã thay ga giường mới, cửa sổ cũng được mở ra đón một luồng không khí tươi mát. Không biết có phải do chậu hoa đặt bên cửa sổ hay không mà căn phòng thoang thoảng mùi hoa thơm ngát.

Anh cởϊ áσ khoác, khoác lên giá treo, quay đầu lại hỏi cô: “Có muốn cùng nhau tắm không?”

Tuỳ An Nhiên vẫn còn đang quan sát căn phòng thì bị câu nói này của anh làm giật mình, hồi hồn trở lại, trực tiếp từ chối: “Anh tắm trước đi…”

Ôn Cảnh Phạm cúi đầu bật cười, cầm quần áo tắm đi vào phòng. Sau khi đi vào chưa được bao lâu lại bước mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng manh bước ra ngoài, đóng cửa sổ rồi bật tivi cho cô.

Anh mặc áo sơ mi trắng thực sự rất hợp, sạch sẽ gọn gàng, hợp đến nỗi để lộ đường cong cơ thể hoàn hảo của anh. Hơn nữa anh cũng rất đẹp trai, áo sơ mi trắng tuy đơn giản nhưng lại càng làm nổi bật khí chất của anh.

Không lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cô không khỏi cảm thấy má nong nóng, bởi vì muốn phân tán sự chú ý, cô liền nhìn xung quanh xem xem.

Phòng anh cũng treo một giá sách, chỉ là có hơi nhỏ, trên giá có vài cuốn sách có thời gian xuất bản đã lâu lắm rồi, những trang giấy cũng dần đổi sang màu vàng nhạt.

Bên trong kính còn đặt rất nhiều cúp và bằng khen, Tuỳ An Nhiên cần thận nhìn từng cái một, cô bỗng phát hiên…Ôn Cảnh Phạm thật ra là một người giỏi toàn diện. Nào là phát minh tự chế, nào là độc giả trẻ, nào là Olympic và nhiều môn thể thao khác nhau.

Cô sờ từng cái một, dường như có thể thông qua những cái giải thưởng này mà nhìn thấy được quá khứ của anh vậy…

Thời đi học, bất kể là kiểu nữ sinh nào cũng đều sẽ chú ý những nam sinh học tập tốt, thể dục thể thao lại xuất sắc hơn một chút, giống như Ôn Cảnh Phạm vậy…Sợ là những người mến mộ anh có thể xếp thành một hàng dài luôn ấy chứ?

Chỉ có điểm này là không hề thay đổi, chỉ với hai chữ “Thời Ngộ” đơn giản cũng đã có không ít người mỗi đêm đều mong ngóng anh.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ thì Ôn Cảnh Phạm đã tắm xong bước ra, toàn thân vẫn còn toả ra hơi nước, tóc của anh vẫn còn ướt sũng, anh cứ đứng cách một khoảng như vậy mà nhìn cô.

Ánh mắt của Tuỳ An Nhiên không tự chủ mà nhìn xuống phía dưới…nói không rõ là thất vọng một chút hay là may mắn nữa…anh mắt áo choàng tắm.

Đợi đến lúc cô tắm xong bước ra, anh đã nằm trên giường, đầu tóc khô ráo. Trong phòng chỉ bật mấy cái đèn tường, dưới ánh đèn vàng, dường như mọi thứ đều khoác lên một màu sắc mới.

Cô bước qua đó, nằm xuống bên cạnh anh.

Vốn dĩ anh vẫn còn đang lướt mạng, quay đầu lại nhìn thấy cô liền ngồi thẳng người, một tay anh vẫn bấm bàn phím, tay còn lại ôm lấy người cô, kéo cô vào trong lòng mình.

“Có lạ giường không?” Anh hỏi.

Tuỳ An Nhiên có hơi bị lạ giường, ngày đầu chuyển sang căn hộ ở Triều Dương cô ngủ không ngon giấc, qua ngày thứ hai…do quá mệt mỏi nên cái tính lạ giường cũng biến mất, chỉ là…qua ngày thứ ba lại bắt đầu lại, mãi đến ngày thứ năm mới có thể thích ứng.

Ôn Cảnh Phạm luôn để ý mọi chuyện nên mới biết, vậy nên khi nghe ông bảo cô ở lại, anh liền cảm thấy hơi đau đầu.

“Sẽ không đâu.” Cô lắc đầu, người có hơi mệt nên cô nhích đến bên cạnh anh và ngả đầu vào ngực anh nói: “Có người quen thuộc bên cạnh sẽ đỡ hơn nhiều.”

Ngón tay Ôn Cảnh Phạm nhẹ di chuyển, tắt laptop rồi mới chậm rãi nói: “Nếu như không quen giường thì chúng ta có thể làm chút chuyện tiêu hao năng lượng.”

Tuỳ An Nhiên mới đầu vẫn chưa kịp hiều, nhìn anh đặt laptop lên đầu giường rồi tắt đèn cô mới hiểu ý của anh là gì.

Tiếc là cô không kịp biểu lộ ý kiến thì sau khi tắt đèn, Ôn Cảnh Phạm đã đưa tay ôm lấy eo cô, lật người đặt cô dưới thân mình: “Ông nội tính tình có hơi trẻ con…”

Anh đặt môi lên trán cô rồi dọc theo sống mũi, đến môi thì nhẹ hôn lên đó: “Vậy nên những ngày sau sẽ hơi khó khăn.”

“Ví dụ như là?” Cô đẩy nhẹ anh ra rồi hỏi.

“Ví dụ như sáng sớm mai sẽ gọi em dậy đi bộ cùng với ông, ví dụ như bắt em phải nghe kinh Phật cùng ông, ví dụ như bắt em phải thuộc tên toàn bộ những bông hoa ở vườn hoa sau nhà…và còn nhiều thứ khác nữa.” Anh khẽ thở dài, dường như hơi bất lực.

“Không sao cả ạ.” Cô đưa tay nhẹ đánh vào cơ thể nặng nề của anh đè ở trên mình: “Ở đây không khí trong lành, dậy sớm một thí có thể ăn đồ ăn sáng nóng hổi của dì Tân, kỹ thuật nấu ăn của dì thật sự rất tốt. Kinh Phật em cũng thích nghe, bồi dưỡng tâm tính…”

“Đều bằng lòng?” Anh ngắt ngang lời cô.

“Bằng lòng chứ.” Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ hôn anh, đây là lần đầu cô chủ động như vậy.

“Ông nội đồng ý thu nhận em, em rất vui, anh cũng từng nói rồi, ông nội luôn cảm thấy cô đơn. Em ở bên cạnh ông thì có gì không tốt chứ?” Giọng cô dần dần nhỏ đi.

Thấy anh không có phản ứng gì, bàn tay ôm ấy cô anh cũng nhẹ mò đến tai anh: “Em nói thật đó, không chỉ là vì anh đâu.”

Ôn Cảnh Phạm “Hừ” một tiếng nhưng không nói gì, đặt đôi môi nóng bóng của mình lên tai cô, rồi nhẹ men theo dái tai đi xuống, nhẹ cắn lên xương quai xanh của cô.

“Anh chỉ sợ em không thích.” Anh rù rì nói.

Môi và lưỡi anh dịu dàng quấn lấy, lại vô cùng kiên nhẫn khiến cô dần trầm mê. Cô nhắm mắt nhưng đáy mắt như có đốm lửa nhỏ: “Thích chứ, chỉ cần liên quan đến anh, em đều thích.