Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 56

Đi được một đoạn, Tuỳ An Nhiên mới dừng lại, xoay người tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mắt cô cay cay, mũi cũng ẩn ẩn đau. Cô chớp chớp mắt như muốn ép những giọt nước mắt đang chực trào đó vào trong, cầm điện thoại gọi cho An Hâm.

Câu trả lời của An Hâm là sự im lặng, vào lúc cô sắp buộc phải chấp nhận sự thật thì bà mới mở miệng nói: “Con trách mẹ sao? Mẹ chỉ cảm thấy tên con nằm dưới họ ông ấy ít nhất một đời này còn được bảo đảm.”

“Mẹ con không có bản lĩnh gì, chỉ có thể cho con vòng tay ấm áp; nhưng Tuỳ Kiến Quốc có thể cho con một bầu trời khác. Mẹ vốn định qua năm mới mới nói cho con biết, nếu như bây giờ con biết rồi cũng không có gì không ổn.”

Tuỳ An Nhiên mím môi không nói gì, im lặng hồi lâu mới ngắt điện thoại trong tiếng thở đều đặn của An Hâm đầu bên kia.

--

Tưởng Ninh Hạ bước từ bên ngoài vào, thấy mọi người tụm lại một chỗ, đang định bước đến tham dự thì thấy Tuỳ An Nhiên ngồi ngoài của sổ, cô ta nhíu mày, bước về phía đó một cách chậm rãi. Tuỳ An Nhiên đang lặng lẽ ngồi đó đọc kinh bản, im lặng như mặt hồ bình lặng khiến người ta yên lòng. Cô ta đi đến đứng bên cạnh hồi lâu, Tuỳ An Nhiên vẫn không có phản ứng gì, không thể kiên nhẫn nữa, cô ta đưa tay giật cuốn kịch bản, nói “Ê!”

Lúc này Tuỳ An Nhiên mới ngước mắt nhìn, đôi mắt đen láy nhìn cô. Tưởng Ninh Hạ bị cô nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, hắng giọng hỏi: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy, tôi đâu có ăn hϊếp cô đâu.”

Thấy cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như không muốn trả lời cô ta, Tưởng Ninh Hạ dứt khoác ngồi xuống, nói: “Cô có quan hệ gì với Ôn Cảnh Phạm? Tôi chưa nghe anh ấy có bạn gái.”

“Không có quan hệ gì cả.” Cô nhíu mày, liếc nhìn cô một cách không có kiên nhẫn.

Tưởng Ninh Hạ tưởng mình nhìn lộn bèn nhìn kỹ lại, vẫn là dáng vẻ không có kiên nhẫn đó, vẻ mặt cũng lạnh lẽo hơn: “Không phải chỉ là nghe ngóng chút chuyện từ cô thôi sao? Sắc mặt vậy là ý gì chứ? Ủ rũ ủ rũ.” Nói xong liền quay người đi. Lúc quay người đi, trên mặt nở ra nụ cười thân thiện, đẩy cửa đi vào trong.

Tuỳ An Nhiên nhặt lại cuốn kịch bản bị cô ta vứt trên mặt đất, vừa cầm chưa được ấm tay thì điện thoại rung, là Giang Mạc Thừa gửi tin nhắn tới.

Giang Mạc Thừa: “Em đang ở đâu đó, anh có chuyện gấp muốn gặp em.”

Tuỳ An Nhiên nhíu mày, cân nhắc hồi lâu mới trả lời: “Tôi đang ở phòng thu âm Excekke Men’s Wear trên đường Thường Thanh, tầng hai. Có việc gì vậy?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì đáp lại cô là sự im lặng tuyệt đối. Tuỳ An Nhiên nhìn đi nhìn lại tin nhắn vẫn không yên tâm, cô bèn gọi lại nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy.

--

Lúc Ôn Cảnh Phạm đến Tuỳ An Nhiên đang đeo tai nghe ngồi bên cạnh Lục Tập Phương, nghe Tưởng Ninh Hạ l*иg tiếng.

Anh cất chìa khoá xe rồi đi đến. Hai người đó ngồi nghe vô cùng chăm chú, không hề cảm giác được động tĩnh phía sau, cho đến khi anh đi đến phía sau cô thì hai người mới đồng thời nhìn qua.

“Cuối cùng cũng đến rồi.” Lục Tập Phương kéo một cái ghế qua để anh ngồi, tháo tai nghe đứng lên: “Mình ra ngoài một chút, mình về là tới lượt hai người đó.”

Ôn Cảnh Phạm gật đầu, nhận lấy tai nghe nhưng không vội đeo mà nghiêng đầu nhìn An Nhiên: “Buổi sáng em có đến không?”

Tuỳ An Nhiên lắc đầu nhưng không mở miệng nói.

“Đợi lát nữa em tự mình vào thử xem? Anh…”

“Anh không vào cùng em sao?” Cô tháo tai nghe để lộ đôi tai, cứ như vậy nhìn anh. Trong đôi mắt tràn ngập sự bướng bỉnh và giận hờn.

Ôn Cảnh Phạm ngẩng người, sợ cô làm vậy tai nghe sẽ cạ vào tai, anh đưa tay đẩy tai nghe cô ra phía sau, ngón tay anh lướt qua vai cô, chỉ tiếp xúc có một chút nhưng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh. Lúc này anh mới thu tay lại nói: “Sao thế?”

Tuỳ An Nhiên đại khái cũng cảm nhận được giọng điệu mình có chút bất thường, cô mím môi lắc đầu, đeo tai nghe quay đầu nghe l*иg tiếng một cách chăm chú.

Sau khi Ôn Cảnh Phạm bước vào, sự tập trung của Tưởng Ninh Hạ giảm đi thấy rõ, có một câu mà nói trầy trầy trật trật, cuối cùng bản thân cũng cảm thấy ngại nên điều chỉnh lại cổ họng, làm một động tác tay với nhân viên chỉnh âm, nói: “Thật ngại quá, tôi làm lại lần nữa.”

Ôn Cảnh Phạm chú ý thấy động tĩnh của Tưởng Ninh Hạ bên trong, quay sang nhìn Tuỳ An Nhiên rồi mới đeo tai nghe lên.

Tưởng Ninh Hạ vừa định mở miệng nói thì thấy động tác này của anh, con ngươi xoay vòng, nhẹ nhàng nói: “Anh Ôn, câu này em không nắm được giọng điệu, anh có thể làm thử cho em xem được không?”

Ôn Cảnh Phạm vừa đến nên không biết câu vừa rồi cảu cô ta là câu nào nên “Ừ” đại một tiếng rồi nói: “Cô làm thử một lần đi.”

Tưởng Ninh Hạ nhìn qua lớp kính cười với Ôn Cảnh Phạm, cuối đầu nhìn kịch bản nói: “Thịnh Hạ, tuy là cô với Ti Kì không có khả năng, sao không thành toàn cho tôi chứ?”

“Tốc độ nói chậm lại một chút là ok.” Nói xong anh ho vài tiếng rồi mới bổ sung: “Âm cuối nâng cao lên một chút, cô thử lại đi.”

Tưởng Ninh Hạ cười, giọng nói thánh thót như tiếng chim, cô ta thả chậm tốc độ nói lại một lần rồi hỏi: “Anh Ôn, như vậy được chưa?”

“Nâng âm cuối lên một chút, câu mới đầu của cô còn ổn, câu này quá nhàm chán.”

Anh vừa nói dứt lời thì thấy Tuỳ An Nhiên tháo tay nghe đặt lên bàn, thấy anh nhìn qua, cô cúi đầu, kiềm chế lại cảm xúc chua xót trong lòng. Cô dụi dụi mũi, nói: “Xin lỗi, mọi người tiếp tục đi, em ra ngoài một chút.”

Ôn Cảnh Phạm nào có dễ dàng để cô đi, cô vừa đứng lên anh liền cầm tay cô, cũng đứng dậy theo: “An Nhiên…”

Hai tay tiếp xúc với nhau, đôi tay của cô như ngâm trong nước, lạnh ngắt.

“An Nhiên, bên ngoài có người tìm cô.” Lục Tập Phương từ bên ngoài quay lại, điện thoại trên tay vẫn còn đang kết nối nên chỉ thò đầu vào kêu cô. Thấy hai người đang níu kéo, dường như Lục Tập Phương cũng khó hiểu, anh nhắc lại một lần: “Bên ngoài có người tìm, lát nữa ra ngoài cô xem thử đi.”

Tuỳ An Nhiên trả lời “Ừ”, hất tay anh ra, muốn giải thích gì đó nhưng lời ra đến miệng lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh khiến cho nghẹn lại. Cô cúi đầu xoa xoay cánh tay, nhẹ giọng nói: “Lát nữa nói, em ra ngoài xem thử.”

Ôn Cảnh Phạm thu tay lại, nhìn cô hồi lâu mới gật đầu: “Ừ, được.”

Thấy cô vừa quay người đã chạy như bay, đôi môi khẽ mỉm cười, anh đưa mắt nhìn Tưởng Ninh Hạ phòng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Cô Tưởng cần gì phải xem trò cười của tôi chứ?”

Tưởng Ninh Hạ “A” một tiếng, cảm thấy hơi oan ức: “Tôi không hiểu ý của anh Ôn lắm.”

Ôn Cảnh Phạm ngồi lại ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sắc lạnh. Anh dứt khoát tháo tai nghe, đi theo hướng Tuỳ An Nhiên.

**Lời thủ thỉ của editor:Không biết đây là lần thứ mấy mình nói câu này, nhưng mình vẫn phải nói: Mình xin lỗi mọi người rất rất rất nhiều. Dạo này mình đang thi học kỳ online và làm tiểu luận nên thật sự không có thời gian để dịch truyện cho mọi người đọc, bữa nay mình tranh thủ được một ít thời gian nên dịch đỡ một chương cho mọi người đỡ thèm. Và mọi người yên tâm nha, mình chỉ bận nên ra chậm thôi chứ mình không bỏ truyện đâu. Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình. Yêu mọi người rất nhiều