Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 55

Mùa đông càng ngày càng lạnh, chỉ có một quãng đường nhỏ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cái lạnh một cách rõ ràng. Cô đứng trước cửa nhà hàng hồi lâu mới đẩy cửa bước vào. Không khí trong nhà hàng vô cùng ấm áp, mùi thức ăn còn thoang thoảng khắp nơi. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một vòng thấy Tuỳ Kiến Quốc đang ngồi trước cửa sổ cách đó không xa, đối diện ông ta còn có một chàng trai trẻ. Cô nhíu mày, bước chân như chững lại, thấy Tuỳ Kiến Quốc nhìn qua cô mới chậm chậm bước đến.

Đôi giày cao gót gỗ dẫm trên nền nhà kêu cộc cộc, cô nhìn ra cửa sổ, thấy quảng trường chỉ lác đác vài người qua lại. Gió lạnh không ngừng thổi đến, ra sức gào thét, cơn lạnh lan tràn khắp nơi.

Cô đi đến trước bàn, cuộc trò chuyện của hai người cũng dừng lại. Tuỳ Kiến Quốc đứng lên giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn tri kỷ của ba, cũng là con trai của bác Lí – Lí Lịch. Đây là con trai của chú – An Nhiên.”

Lí Lịch đứng dậy cười với cô, đưa tay ra: “Chào em.”

Tuỳ An Nhiên lại không nhìn về phía tay đang đưa ra của anh ta, quay đầu nhìn thẳng Tuỳ Kiến quốc, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Không phải nói ông có chuyện muốn nói với tôi sao, muốn tôi ăn trưa cùng ông sao? Bây giờ là tình huống gì đây?”

Nụ cười của Tuỳ Kiến Quốc đông cứng lại, đè giọng nói: “Tình huống gì chứ, người ta chào hỏi con, sao con không lễ phép chút nào vậy?”

Tuỳ An Nhiên nhìn ông ta hồi lâu mới nở nụ cười, quay sang nhìn Lí Lịch không quen biết, áp chế cơn tức đầy bụng xong mới nói: “Anh Lí, thật ngại quá. Có thể làm phiền anh rời đi một chút, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ba mình.”

Lí Lịch nhíu mày, rõ ràng đang không hài lòng nhưng ngại Tuỳ Kiến Quốc đang ở đây nên gật đầu: “Vậy con đi vệ sinh một lát nha chú.”

Tuỳ Kiến Quốc nhìn thấy người đã rời đi vẻ mặt nghiêm lại: “Con có chuyện gì?”

“Tôi có chuyện gì?” Tuỳ An Nhiên đè giọng hỏi, cơn tức giận không bùng ra nhưng nỗi uất ức thì không thể kìm lại được: “Ông đang làm cái gì đó?”

Thấy Tuỳ Kiến Quốc im lặng không trả lời, bàn tay cô đè lên bàn dùng lực đến nỗi các khớp ngón tay đều trắng bệch: “Ông phải nhớ một điều là ông đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi rồi. Vậy nên làm phiền ông đừng xen vào cuộc sống riêng của tôi, tôi đã có người giám hộ rồi.”

Đôi mắt của cô giống hệt mẹ mình – An Hâm, dịu dàng bình lặng, nhưng khi tức giận thì hoàn toàn không giống. An Hâm tuy là tức giận nhưng đôi mắt vẫn cứ bình lặng như vậy, An Nhiên thì đuôi mắt hơi cong lên, đôi mắt trong suốt, sự tức giận thể hệt hết trong ánh mắt đó.

Tuỳ Kiến Quốc hổ thẹn với cô, lúc nói chuyện giọng nói không khỏi hoà hoãn bớt đi: “Mẹ con lẽ nào không nói cho con biết, quyền nuôi dưỡng trước giờ luôn thuộc về ba?”

“Cái gì?” Tuỳ An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.

“Ba và mẹ con đúng là rạn nứt tình cảm nhưng không gay gắt như con vẫn nghĩ. Lúc đó tài chính công ty xảy ra vấn đề, sau khi đưa con đến chùa Phạm Âm, ba và mẹ con bình tĩnh ngồi xuống thương lượng, quyết định ly hôn, còn quyền nuôi dưỡng con… Ba biết đứng trước ba và mẹ, con sẽ chọn An Hâm, cộng với tài chính công ty có vấn đề, ba mới chủ động từ bỏ. Ba cũng rút số tiền đó ra đưa toàn bộ cho mẹ con, coi như là tiền bồi thường việc từ bỏ quyền nuôi dưỡng con.”

Thấy sắc mặt của cô dần u ám, Tuỳ Kiến Quốc nhíu mày, cân nhắc hồi lâu mới nói: “Không nhắc đến chuyện công ty cũng được, đều là những chuyện đã qua rồi. Sau khi ly hôn với mẹ con một năm, chúng ta thay đổi quyền nuôi dưỡng. Con có thể luôn ở cùng mẹ con, ba sẽ không làm khó con. An Nhiên, trước giờ ba chưa từng bỏ ra con.”

“Ông tưởng tôi sẽ cảm động?” Tuỳ An Nhiên kích động nhìn ông ta, lòng lạnh lẽo từng cơn như ai đó đào một cái hố, không ngừng đưa khí lạnh vào trong.

“An Nhiên…” Tuỳ Kiến Quốc đưa tay nắm lấy tay cô nhưng bị cô trực tiếp hất bỏ.

Một nửa khuôn mặt cô vùi trong khăn choàng cổ, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai*, nhìn thấu lòng người.

*đá vỏ chai ( hay còn gọi là hắc diện thạch)

“Ông không cần nói gì cả, tôi không tin ông.”

Nói xong câu này, cô đưa tay chỉnh lại khăn choàng, dường như quá hoảng loạn nên muốn bỏ trốn. Vừa đi được vài bước lại trầm mặt quay người lại nói: “Đừng thử sắp đặt cuộc đời tôi, tôi không phải là mẹ tôi, đến lúc ly hôn cũng suy nghĩ cho ông, chiều theo ý ông. Câu nói mà bà ấy nói với tôi nhiều nhất là hai người đều có cuộc sống riêng, đều có lí do của riêng mình, lúc trước tôi không hiểu, bây giờ…”

Cô hạ nhẹ giọng, dường như đang cười nhưng trên mặt lại không hề cười, cứ im lặng nhìn ông ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi có cuộc sống riêng của tôi, tôi sẽ không để cho ông sắp đặt đâu, ông đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ nghe theo lời sống sống nốt quãng đời còn lại.”

Nói xong câu này, cô quay người rời đi, bước chân vừa nhanh vừ gấp gáp, tiếng giày đạp trên nền như đang đạp lên l*иg ngực Tuỳ Kiến Quốc. Đột nhiên ông cảm thấy phiền muộn, đưa tay đè vào bàn, con tim đau nhứt dần ổn định lại. Mà nhìn qua cửa số phía sau ông là bóng dáng Tuỳ An Nhiên đẩy cửa bước ra, càng đi càng xa.