Sau bữa sáng, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh quyết định đi dạo, nhưng mà bây giờ mới hơn 7 rưỡi, nếu đi trung tâm thương mại thì sớm quá, đi dạo lung tung trong sân trường lại chả có gì hay.
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ rồi nói: “Hay là chúng ta đến phòng tự học đi? Bọn em được phát sách mới, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ học, đúng lúc em có thời gian chuẩn bị bài một chút.”
Mục Lăng Thành gật đầu: “Cũng được, hai ngày trước anh có nhận một hạng mục phần mềm, em quay lại ký túc xá lấy sách trước đi, anh lấy máy tính xong sẽ đến dưới ký túc xá đợi em.”
Sau khi Mục Lăng Thành đi, Tưởng Nam Khanh nhắn tin hỏi Chu Yến muốn ăn gì để cô mua.
Giờ này có lẽ Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm vẫn đang ngủ ngon, nhưng mà chắc Chu Yến cũng dậy rồi.
Thấy Chu Yến trả lời lại, Tưởng Nam Khanh vào nhà ăn mua cho cô ấy hai cái bánh bao rồi quay về ký túc xá.
Chu Yến vừa rửa mặt xong, thấy Tưởng Nam Khanh thì mỉm cười nói cảm ơn, sau khi nhận lấy đồ ăn sáng thì chuyển khoản cho cô.
Vu Thiến Thiến mơ màng tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đang cầm vài quyển sách, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Kỳ huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc mà, cậu không cần liều mạng như vậy đâu. Học bá so với chúng ta thật không giống nhau.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Không phải, mình đi hẹn hò nha, tiện thể đến phòng tự học xem bài trước một chút.”
“Hẹn hò?” Vu Thiến Thiến vốn đang mơ màng lập tức tỉnh táo lại, “Các cậu hẹn hò ở phòng tự học? Cậu không bị sốt đấy chứ?”
“Có sao đâu, các cặp đôi cũng thường hẹn hò trong thư viện mà.” Tưởng Nam Khanh phản bác.
Vu Thiến Thiến: “Các cặp đôi cùng nhau học bài đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu và Mục Lăng Thành chính thức hẹn hò, cậu đã gặp đôi nào ngày đầu hẹn hò đã lôi nhau đến phòng tự học chưa?”
Thấy Tưởng Nam Khanh không nói gì, Vu Thiến Thiến tiếp tục: “Vừa nhìn là biết cậu và Mục Lăng Thành chưa từng yêu đương, làm gì có ai hẹn hò vào sáng sớm chứ. Nếu mình là cậu, mình sẽ ngủ thêm một lúc, đợi đến buổi trưa sẽ đi ăn cơm với Mục Lăng Thành, buổi chiều đi dạo trên sân trường, đến tối sẽ cùng nhau đi xem phim hoặc là hội chợ đêm gì đó.”
Tưởng Nam Khanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô cảm thấy đề nghị này của Vu Thiến Thiến cũng có lý.
Tưởng Nam Khanh vỗ vai cô ấy: “Vậy chờ đến lúc cậu yêu đương, cậu cứ làm theo trình tự này, bây giờ mau đi ngủ thêm một lúc đi, Pikachu.”
Thấy cô vẫn muốn đi, Vu Thiến Thiến kéo cô lại quan sát từ trên xuống dưới, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng, quần bò đen.
“Chị gái à, tốt xấu gì cũng là hẹn hò với Mục Lăng Thành, nam thần của trường đó, cho dù cậu đẹp tự nhiên đi nữa, vẫn nên chú ý vẻ bề ngoài một chút chứ.”
Tưởng Nam Khanh vốn không để ý đến chuyện này, nhưng mà lúc này nghe Vu Thiến Thiến nói vây, cô có chút rung động. Nếu như nghiêm túc chăm chút vẻ về ngoài, có khi sẽ làm hai mắt Mục Lăng Thành lóe sáng ấy chứ?
“Hay là cậu dạy mình trang điểm đi?”
Vu Thiến Thiến: “… Muốn học cũng phải đợi hôm khác, nếu không để Mục Lăng Thành chờ đến tối, cậu ấy sẽ hận chết mình đó. Đến đây, mình giúp cậu trang điểm.”
Bị khinh thường hiệu suất học tập, Tưởng Nam Khanh không vui bĩu môi, cô cảm thấy bản thân thông minh như vậy, chắc chắn học một lát liền biết.
Đợi Vu Thiến Thiến trang điểm xong đã là gần một tiếng sau, lúc Tưởng Nam Khanh đi ra khỏi ký túc xá, Mục Lăng Thành đang đứng dựa vào cây tùng ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy Tưởng Nam Khanh đi ra, anh bước tới, trong giọng lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Bà cô của anh ơi, cuối cùng em cũng chịu ra rồi, nếu em còn không ra, anh sẽ bị nữ sinh ở tòa ký túc xá này vây xem mất.”
Tưởng Nam Khanh nhìn xung quanh một chút, đúng là có rất nhiều cô gái đang nhìn trộm anh.
Tưởng Nam Khanh phản bác: “Con gái phải có dáng vẻ của con gái chứ, đến trễ một hai tiếng không phải là chuyện bình thường sao?”
Mục Lăng Thành mỉm cười, kéo cô đi: “Nhanh lên nào bà cô ơi, nếu không lát nữa đến giờ học là không chuẩn bị kịp đâu.”
Anh trực tiếp dắt cô đi như vậy, Tưởng Nam Khanh liền cảm thấy không vui: “Này, anh, anh không cảm thấy em có chỗ nào khác à?”
Không phải nói trang điểm xong sẽ khiến hai mắt anh lóe sáng sao?
“Chỗ nào khác?” Mục Lăng Thành khó hiểu nhìn cô một lát, sau đó tiếp tục đi.
Tưởng Nam Khanh giữ anh lại: “Vậy anh nhìn kỹ một chút xem.”
Nói xong liền ngẩng mặt lên cho anh nhìn.
Vẻ mặt Mục Lăng Thành đầy lo lắng: “Bị bệnh à? Hay là bị sốt?”
Anh đưa tay sờ thử trán cô.
Tưởng Nam Khanh buồn bực đánh vào tay anh: “Anh mới bị bệnh ấy, em cho anh nhìn lại lần nữa xem khác ở chỗ nào!”
Mục Lăng Thành cẩn thận nâng mặt cô lên, nghiêm túc quan sát.
Tưởng Nam Khanh bị anh nhìn chằm chằm như vậy liền khẩn trương, vô thức mấp máy môi, trong lòng lại có chút đắc ý.
Lần này chắc anh nhìn ra cô trang điểm rồi đúng không?
Ai ngờ nhìn nửa ngày trời, Mục Lăng Thành lại chỉ vào cằm cô: “Em bị nóng trong người đúng không? Ở đây có một nốt mụn này.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Ông nội anh!
Thấy ven đường có băng ghế dài, Tưởng Nam Khanh tức giận đi đến đó ngồi xuống: “Đột nhiên em không muốn đến phòng tự học nữa!”
“Em làm sao thế, sao tự dưng lại không đi nữa? Lúc nãy còn rất tốt mà.” Mục Lăng Thành nói xong đang định ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
Tưởng Nam Khanh nhanh tay nhanh mắt, để sách vở trong tay xuống chỗ trống đấy, không cho anh ngồi.
Mục Lăng Thành: “…”
“Không muốn đi thì không đi thôi, lấy đâu ra nhiều sao thế. Em đột nhiên không có hứng thú học bài nữa, anh tự đi đi.”
Tuy là nói vậy nhưng trên mặt lại như muốn nói: “Em rất khó chịu!”
Mục Lăng Thành thấy cô như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu cô: “Anh đùa em thôi, không phải là muốn anh nói em trang điểm rất đẹp à, từ lúc em ra khỏi ký túc xá anh đã nhận ra rồi. Bạn gái của anh có vẻ đẹp trời cho, trang điểm nhẹ nhàng thôi cũng vô cùng xinh đẹp rồi.”
Nói xong anh mở máy ảnh ra, chĩa về phía cô, “Nào, cười lên đi, anh chụp lại một tấm.”
Biết mình bị anh trêu đùa, Tưởng Nam Khanh càng tức giận, vừa ngước mắt lên, Mục Lăng Thành đã ấn chụp.
Thế là trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh Tưởng Nam Khanh đang trợn mắt bĩu môi.
Mục Lăng Thành quơ quơ điện thoại trước mặt cô: “Em nhìn này, bạn gái của anh trợn mắt lên mà vẫn xinh đẹp như vậy.”
Tưởng Nam Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Mục Lăng Thành, anh chết với em!”
Nói xong cô ôm đống sách bên cạnh lên, đập về phía Mục Lăng Thành.
Much Lăng Thành nhanh nhẹn chạy đi, Tưởng Nam Khanh liền đuổi theo phía sau.
Nhưng mà Tưởng Nam Khanh không đuổi kịp tốc độ của anh.
Cô dừng lại thở hồng hộc, chỉ vào Mục Lăng Thành ở trước mặt, nói: “Bây giờ em đếm 3 tiếng, anh tự mình qua đây để em đánh một trận, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Ba, hai…”
Thấy Mục Lăng Thành rất biết điều đi tới, Tưởng Nam Khanh cong môi kéo lấy tay anh, đạp lên chân anh hai phát: “Có phải anh rất lợi hại không, dám trêu chọc bà đây, hôm nay em dẫm chết anh!”
Giờ này trong trường người người qua lại, thỉnh thoảng có người sẽ nhìn về phía hai người.
Mà hai người vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề hay bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Nhìn nụ cười ngập tràn ánh nắng trên mặt Mục Lăng Thành, các nữ sinh đều lộ vẻ khó tin.
Mọi người đều nói Mục Lăng Thành nghiêm túc, lạnh lùng, khó gần, nhưng mà không ai ngờ được, thì ra trước mặt bạn gái của mình, anh lại có vẻ mặt ấm áp như thế.
Nhưng mà Mục Lăng Thành đối với những cô gái khác là một điều xa vời.
Anh chỉ thuộc về một mình Tưởng Nam Khanh.