Hẹn hò sao?
Cô và Mục Lăng Thành thật sự ở bên nhau rồi?
Tưởng Nam Khanh cảm thấy không chân thực lắm, sau khi suy nghĩ một lát, cô trả lời lại: “Được, vậy chúng ta sẽ làm những gì?”
Sau một lát, Mục Lăng Thành nhắn tin tới: “Hay là bắt đầu từ chạy bộ đi, 6 giờ sáng mai anh đợi em ở dưới ký túc xá.”
Tưởng Nam Khanh gửi icon “OK” cho anh.
Cô để điện thoại di động xuống, đang chuẩn bị thu dọn sách vở đi ngủ sớm, đột nhiên Trương Xuân Phàm ở giường dưới vỗ đầu giường cô: “Nam Khanh, Nam Khanh, tối nay cậu và Mục Lăng Thành đi vào rừng cây nhỏ làm gì thế?”
Tưởng Nam Khanh giật mình, có chút kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Không phải là sao mình biết, mà là có rất nhiều người biết.”
Cô ấy nói xong thì giơ điện thoại ra, chỉ vào một bài đăng trên diễn đàn, “Có người vừa đăng.”
Tưởng Nam Khanh nhận lấy, cô nhìn tiêu đề rất đơn giản, nhưng rất có thâm ý:
[Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành ở trong rừng cây nhỏ…]
Ở dưới caption là hình ảnh Tưởng Nam Khanh kéo Mục Lăng Thành tiến vào rừng cây nhỏ.
Lướt xuống chút nữa là rất nhiều bình luận.
Người qua đường: “Nhìn ảnh này, Mục Lăng Thành có vẻ muốn từ chối, nhưng Tưởng Nam Khanh cứ kéo cậu ấy vào trong rừng cây nhỏ. Cô ta muốn làm gì chứ, sợ bị Mục Lăng Thành đá, cho nên nhanh chóng dâng tới tận cửa sao? Trước đây còn cảm thấy Tưởng Nam Khanh lớn lên xinh đẹp, thanh thuần, không ngờ lại là loại con gái như vậy.”
Bên dưới bình luận này có hơn 20 người trả lời “+1”.
Tưởng Nam Khanh xoa đầu mình: “Đại học C cũng là một trường có danh tiếng, sao sinh viên ở đây cả ngày chả làm được chuyện gì tử tế, cứ bàn tán linh tinh thế?”
Vu Thiến Thiến đáp lời: “Cậu không biết đâu, ở trường đại học có những người vô cùng nhàn rỗi, không có việc gì làm liền thích nhìn chằm chằm vào chuyện của người khác, sau đó đồn đại khắp nơi, đảo lộn trắng đen, họ còn có cảm giác thành tựu nữa cơ.”
Tưởng Nam Khanh đảo mắt nhìn hàng loạt bình luận bên dưới, lại lẳng lặng nhìn bức ảnh hơi mờ kia.
Chờ chút, từ gióc chụp này… Theo bức ảnh này, có lẽ người chụp đứng đằng sau cây ngô đồng phía bên trái Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành.
Nhưng Tưởng Nam Khanh nhớ rõ là, trước khi cô kéo Mục Lăng Thành đi vào đã kiểm tra bốn phía xung quanh, không có bóng người nào cả.
Chắc là người này trốn ở phía sau cây ngô đồng, chỉ chờ chụp được bức ảnh này để bôi đen cô?
Nhìn mọi người đều nghiêng về phía bài đăng mắng cô không có chừng mực, chả có ai mắng Mục Lăng Thành sai cả, thậm chí còn có người nói anh bị hãm hại, lên tiếng thay anh.
Theo phán đoán của Tưởng Nam Khanh, người này có lẽ đơn phương Mục Lăng Thành.
Sớm biết làm bạn gái Mục Lăng Thành sẽ có nhiều phiền phức như vậy, cô nên đạp cho anh một cái!
Tình hình này là sao chứ, một đám người mắng chửi cô, muốn bạo lực mạng à?
Bây giờ cô hận không thể đánh cho cái người đăng bài này một trận!
“A, mất mạng sao? Tự nhiên không xem được nữa?” Trương Xuân Phàm đột nhiên hoang mang hỏi.
Vu Thiến Thiến ngồi trước máy tính nói: “Máy tính mình cũng vậy… Cái bài đăng khác vẫn xem được, chắc không phải mất mạng đâu, có lẽ bị ai đó xóa rồi.”
“Xóa rồi?” Trương Xuân Phàm có chút kinh ngạc, “Mình nhớ là không được xóa bài đã đăng mà, cho dù bị báo cáo cũng phải mất 3 ngày quản trị viên mới xử lý. Quản trị viên trên diễn đàn của trường chúng ta nổi tiếng là hiệu suất làm việc thấp, bài này mới đăng chưa được mười phút mà bị xóa rồi?”
Vu Thiến Thiến nhún vai: “Ai mà biết.”
Ở trong ký túc xá của Mục Lăng Thành, Quách Vân và Trần Tiểu Ngũ cũng đang xem bài viết rừng cây nhỏ trên diễn đàn, đột nhiên giao diện lại biến mất. Quách Vân nhìn Mục Lăng Thành ngồi trước máy tính, nhìn mã code trên màn hình, anh hỏi: “Cậu xóa à?”
Mục Lăng Thành gập máy tính lại: “Diễn đàn là nơi sinh viên giao lưu học tập với nhau, bây giờ lại xuất hiện mấy tin rác rưởi này, nên chỉnh đốn một chút.”
Nói xong anh nhìn về phía Quách Vân, “Trường học đem diễn đàn cho bộ tuyên truyền quản lý, cậu là bộ trưởng nên chịu trách nhiệm một chút.”
Quách Vân cười khổ: “Cậu đừng nói cái này với mình, ai mà không biết mình là bộ trưởng bù nhìn chứ, còn không có tiếng nói bằng phó bộ trưởng Lâm Tiêu.”
Mục Lăng Thành mím môi trầm mặc một lát: “Cậu có số điện thoại của Lâm Tiêu không?”
Quách Vân tìm số của Lâm Tiêu trong danh bạ điện thoại đưa cho anh, sau khi ấn gọi, Mục Lăng Thành đi ra ngoài ban công.
Bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Alo, là… Mục Lăng Thành sao?”
“Là tôi.” Ngữ khí của Mục Lăng Thành nhàn nhạt.
Bên kia an tĩnh một lát, sau đó dịu dàng hỏi: “Muộn như vậy rồi cậu gọi cho mình có việc gì không?”
“Tôi gọi điện để thông báo cho cậu biết, cậu không thích hợp với chức vụ phó bộ trưởng của bộ tuyên truyền, từ thứ hai tuần sau cậu không cần đến hội sinh viên nữa.”
“Vì sao chứ?” Giọng nói của Lâm Tiêu trở nên khẩn trương, còn lộ ra vẻ khó tin, “Chức phó bộ trưởng này là là do hội sinh viên bỏ phiều bầu, dựa vào cái gì mà cậu nói loại liền loại chứ?”
Mục Lăng Thành: “Trước khi tân sinh viên nhập học tôi đã nói rõ, diễn đàn là con đường tắt để các bạn tân sinh viên hiểu rõ hơn về trường chúng ta, cho nên các bài đăng trên đó rất quan trọng. Nhưng mà, cậu thân là phó bộ trưởng lại dẫn đầu đăng những tin tức rác rưởi lên diễn đàn, cố tình khiêu chiến, vậy cho hỏi cậu có tư cách gì để ở lại? Lâm Tiêu, ID bài viết ở rừng cây nhỏ kia tôi đã khôi phục lại, địa chỉ IP là ký túc xá của cậu, tôi không muốn tranh luận là cậu hay bạn cùng phòng của cậu làm, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ỷ vào gia thế của cậu mà động đến cô ấy, dù chỉ là một chút, tôi cũng sẽ không tha cho cậu! Mục Lăng Thành tôi, nói được làm được.”
Anh nói xong cũng không thèm nghe Lâm Tiêu giải thích, trực tiếp cúp điện thoại, mặt không cảm xúc quay về phòng.
—
Ngày hôm sau, lúc bạn cùng phòng vẫn còn say giấc nồng, Tưởng Nam Khanh đã rón rén mặc quần áo, rửa mặt, sau đó đi ra khỏi phòng, đến cổng ký túc xá, Mục Lăng Thành đã đứng đó chờ cô.
Anh đứng dựa vào gốc cây tùng, mặc quần thể thao màu đen và áo phông trắng, ánh mặt trời mới chiếu lên làn da trắng của anh, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, giống như một viên ngọc bích được mài dũa tinh xảo.
Thấy cô từ trong đi ra, Mục Lăng Thành mỉm cười vẫy vẫy cô. Tưởng Nam Khanh chạy chậm về phía anh: “Anh đến sớm thế!”
Mục Lăng Thành bóp lấy khuôn mặt mềm mại của cô: “Đi thôi, để anh xem thể lực của em đã tiến bộ hơn chút nào chưa.”
Hai người chạy từ 6 giờ đến 7 giờ, sau khi kiệt sức, hai người nằm xuống sân cỏ, miệng thở hổn hển.
Tưởng Nam Khanh: “Bình thường em chạy một mình, bốn mươi phút đã kết thúc rồi. Nhưng mà không hiểu sao chạy cùng với anh lại có nhiều sức đến thế.”
Mục Lăng Thành biết nguyên nhân, bởi vì lòng hiếu thắng của cô nổi lên.
Nhưng mà anh không muốn vạch trần cô vì vậy đổi chủ đề: “Bạn cùng phòng của anh nói có thời gian thì mọi người ăn chung bữa cơm, làm quen một chút.”
“Được, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết có đi không, em kêu Cookie đến.”
Mục Lăng Thành đứng dậy khỏi sân cỏ, rũ mắt nhìn cô: “Muốn làm Nguyệt lão sao?”
Tưởng Nam Khanh lắc đầu: “Công việc của Nguyệt lão rất phiền phức, em không có hứng thú. Nhưng mà nếu được, em sẽ vì Cookie mà ra tay giúp đỡ.”
Mục Lăng Thành suy nghĩ: “Được, anh sẽ mời thêm Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết, em gọi Khúc Kỳ đến.”
“Đói không?” Mục Lăng Thành hỏi.
Tưởng Nam Khanh vẫn nằm trên sân cỏ như cũ, nhíu mày suy nghĩ: “Hình như hơi đói.”
Mục Lăng Thành đưa tay cho cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn, ăn xong chúng ta đi dạo.”
Tưởng Nam Khanh nắm lấy tay anh, ai ngờ anh không kéo cô dậy mà ôm cô vào lòng, thuận tiện ôm ngang cô lên.
Hành động đột ngột này của anh làm Tưởng Nam Khanh sững sờ một lúc, lúc phản ứng lại cô vỗ vỗ bờ vai sạch sẽ của anh: “Anh mau thả em xuống!” Tuy bây giờ trên sân không có nhiều người lắm, nhưng vẫn là có một số bạn học dậy sớm chạy bộ.
Mục Lăng Thành ôm cô không chịu buông: “Như này đã là gì, hai chúng ta là người yêu, thân mật một chút cũng sợ bị người khác nhìn à?”
Tưởng Nam Khanh đành phải nói: “Nhưng mà em đói, anh như vậy sẽ làm trễ thời gian ăn sáng của em.”
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ, lưu luyến buông cô xuống, anh nắm chặt tay cô, trìu mến nói: “Anh thật sự rất muốn lúc nào cũng có thể ở bên em như này.”
Tưởng Nam Khanh đẩy anh ra: “Đừng có nói mấy lời buồn nôn này nữa, cô đây không chịu nổi đâu cháu trai à.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hai gò má cô lại bất giác đỏ lên, dưới ánh mặt trời, cô xinh đẹp động lòng người.
—
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, vì hôm nay thứ bảy, nên giờ này cũng không nhiều người lắm, nhưng mà hai người đứng chung một chỗ như vậy vẫn khiến người khác chú ý.
Lúc ăn cơm, Tưởng Nam Khanh cảm nhận được vô số những ánh mắt nhìn mình, cô bất đắc dĩ để đũa xuống: “Anh ở trường học được hoan nghênh lắm hả? Mỗi ngày đều bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà không khó chịu sao?”
Mục Lăng Thành gắp gạch cua cho cô: “Em coi họ không tồn tại là được mà. Hơn nữa…”
Mục Lăng Thành nhìn xung quanh một chút, “Nhà ăn gần ký túc xá nam hơn, nữ sinh tới rất ít. Em cảm thấy mấy cậu bạn này đang nhìn anh sao?”
… Cũng đúng ha.
Tưởng Nam Khanh đột nhiên cười tủm tỉm, chống cằm nhìn anh: “Vậy bạn học Mục, em muốn phỏng vấn anh một chút, có một cô bạn gái xinh đẹp là em đây, bây giờ anh có cảm nghĩ như thế nào?”
Cô vừa hỏi, vừa nắm tay lại đưa đến trước mặt anh giả làm mic, vẻ mặt rất mong đợi.
Mục Lăng Thành nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Anh cảm thấy bản thân đã làm một việc tốt rất lớn, đó chính là không để bạn gái của mình dùng vẻ xinh đẹp, ngây thơ bên ngoài đi quyến rũ các nam sinh khác, sau đó họ sẽ dần dần phát hiện, thật ra bên trong là một cô bé ngốc nghếch. Nếu không nhờ có anh, anh cảm thấy bạn gái của mình yêu đương 100 lần thì phải nói chia tay đến lần thứ 101 rồi, dù sao thì đâu phải ai cũng chịu nổi tính cách bá đạo, hay cáu giận này của em chứ.”
Tưởng Nam Khanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn anh: “Vậy sao?”
Mục Lăng Thành: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ em không biết, nam sinh đều thích mấy cô gái dịu dàng, đáng yêu. Em nhìn em xem, ngoại trừ dáng vẻ dịu dàng bên ngoài ra thì còn chỗ nào đáng yêu chứ?”
“Cho nên ý của anh là, anh thích những cô gái dịu dàng, đáng yêu sao?” Tay Tưởng Nam Khanh nắm chặt thành quyền, hai mắt nhìn chằm chằm bộ mặt muốn ăn đấm của Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành nhìn cô bĩu môi đáng yêu như vậy, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, gỡ những ngón tay đang siết chặt kia ra.
Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, trong ánh hiện lên vài tia ấm áp: “Đáng tiếc anh không thích những cô gái dịu dàng, đáng yêu, anh chỉ thích em thôi, làm sao bây giờ?”