Nhạc phim kết thúc, TV tự động quay về trang chủ, ánh sáng trong phòng dường như sáng hơn một chút.
Lúc này Khúc Kỳ có thể thấy rõ ánh mắt nóng bỏng kia đang nhìn mình chằm chằm, dường như bàn tay đang ôm lấy eo cô cũng đang bốc lửa.
“Anh…” Chuyện này khác xa dự đoán của Khúc Kỳ, đột nhiên cô không biết phải nói gì.
Vốn dĩ cô cảm thấy bầu không khí tốt như này, có lẽ hai người sẽ hôn nhau, nhưng không ngờ lại…
Bản thân cô rất muốn gả cho anh, không hề do dự gì cả, nhưng hôm nay, lúc nghe anh nói sẽ ăn sạch mình, Khúc Kỳ có chút mất tự nhiên.
Thân thể cô cứng đờ, muốn thoát khỏi l*иg ngực anh.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại áp sát tới: “Bây giờ biết sợ rồi à?”
Khúc Kỳ không nói gì, thật ra không phải cô sợ, mà là xấu hổ.
Đột nhiên anh hôn lên môi cô, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy anh nói: “Sợ cũng muộn mất rồi.”
Anh mυ'ŧ lấy môi cô, lòng bàn tay phủ lên đùi cô, cô cảm thấy chỗ bị anh chạm vào cũng bắt đầu nóng lên.
Hàm răng bị tách ra, giữa răng và môi có vị chua chua ngọt ngọt.
Anh lại hôn lên vành tai cô, dần dần đi xuống xương quai xanh.
Khúc Kỳ nhắm mắt lại, cả người khẽ run rẩy.
“Khúc Kỳ…” Anh lẩm bẩm bên tai cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô, bàn tay anh dừng lại ở khóa váy, dường như anh muốn nghe câu trả lời của cô.
Trong màn đêm, đôi mắt đυ.c ngầu kia cứ lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Bây giờ Khúc Kỳ đang rất mơ màng, nhịp tim ngày càng tác tốc, giờ phút này cô chả nghĩ được gì cả, vì vậy không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nắm chặt áo của anh.
Dần dần, hô hấp của anh chậm lại, anh ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Sau này đừng cố ý dụ dỗ anh nữa.”
Thấy cô không nhúc nhích, anh cúi người hôn lên trán cô, ngón trỏ gảy mũi cô mấy cái, cười: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Khúc Kỳ không biết phải nói gì, cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt rất… ngốc!
Chẳng lẽ anh không biết, lúc nãy cô không từ chối là có ý gì sao?
Bỏ đi, dù sao cô cũng không thể mặt dày mày dạn nói là cô muốn được.
Có lẽ đây là ý trời, hai người bọn họ vẫn chưa đến lúc.
Khúc Kỳ hơi thất vọng, sao anh không tỏ ra bá đạo một chút chứ?
Nghĩ vậy, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Khúc Kỳ ngoan ngoãn ngồi dậy: “Vậy em đi ngủ đây.”
Sau khi cô vào phòng, anh bỗng gõ cửa, Khúc Kỳ chưa kịp mở cửa đã nghe anh nói: “Đêm nay nhớ khóa cửa phòng lại.”
Khúc Kỳ: “…”
____
Những ngày bận rộn thường trôi qua rất nhanh.
Khúc Kỳ phát hiện quan hệ của cô và Trần Thiếu Ngang ngày càng tiến triển hơn, không còn giống với trước kia nữa.
Cô cảm thấy trước đây, hai người họ chẳng giống đang yêu chút nào.
Như bây giờ mới giống!
Đôi khi Khúc Kỳ sẽ nghĩ, vì sao quan hệ của hai người lại đột nhiên có bước tiến triển?
Có phải là cuối cùng anh cũng thông suốt rồi không?
Ừm, có lẽ là vậy.
Trước kia anh chỉ quan tâm đến bài vở và thí nghiệm.
Còn bây giờ anh lại rất dịu dàng, luôn dốc hết sức lực để bảo vệ cô, thỏa mãn tâm tư của cô.
Khúc Kỳ thấy mình cũng không giống trước kia nữa, trước đây cô vẫn luôn trốn ở một góc yên lặng thầm mến anh, rõ ràng là anh ở ngay cạnh nhưng lại rất xa, cảm giác đó khiến cô rất bất lực, sợ hãi.
Còn Trần Thiếu Ngang của bây giờ, chân thực hơn, nhiệt tình hơn, hoàn mỹ hơn.
Cô cảm thấy mình lại yêu anh nhiều hơn một chút rồi.
Buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ 1/5 , học sinh trong lớp vô cùng kích động, rất ít người tập trung học tập, tâm tư đã sớm bay ra ngoài rồi.
Biết hiệu suất bài giảng sẽ không cao, Khúc Kỳ quyết định bảo học sinh mang bài tập ra làm, tranh thủ hoàn thành hết bài tập trước kỳ nghỉ.
Chiêu này rất có tác dụng, lúc đầu có mấy học sinh rất ồn ào, lúc này lại ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập.
Cuối cùng chuông tan học cũng reo lên, Khúc Kỳ vừa nói “lớp nghỉ” xong, cả đám đã cầm cặp sách lao ra ngoài.
Khúc Kỳ nhìn dáng vẻ của chúng, bất đắc dĩ lắc đầu, cô đến văn phòng thu dọn đồ chuẩn bị về.
Trương Dĩnh đi ra công với cô, hỏi: “Bạn trai cậu không tới đón cậu à?”
Khúc Kỳ lắc đầu: “Hôm nay anh ấy phải làm thí nghiệm, mình đi xe buýt về.”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận, mình cũng về đây.” Trương Dĩnh vẫy vẫy tay, đi đến trạm tàu điện ngầm phía trước.
Khúc Kỳ vừa ra tới bến xe thì xe buýt chạy đến, sau khi cô lên xe, cô nhắn tin cho Trần Thiếu Ngang: 【Hai mươi phút nữa em sẽ về đến nhà.】
Quẹt thẻ xong, cô tìm chỗ ngồi xuống, Trần Thiếu Ngang đã nhắn lại: 【Có lẽ anh sẽ về hơi muốn, nếu em đói thì nấu gì ăn trước đi nhé.】
【Vâng.】
Nhắn tin xong, Khúc Kỳ ngáp một cái, tựa đầu lên cửa chợp mắt một lát.
Đến điểm dừng, cô xuống xe, tiện thể vào siêu thị mua ít nguyên liệu, sau đó mới về nhà.
Lúc nấu được một nửa, đột nhiên điện thoại vang lên, là Trần Thiếu Ngang gọi tới, cô tưởng anh sắp về, liền tươi cười trả lời.
Trần Thiếu Ngang hỏi: “Em về đến nhà rồi chứ?”
“Em về rồi ạ, đang nấu cơm.”
“Em vào thư phòng, tìm giúp anh tập tài liệu ở ngăn thứ hai của kệ sách, sau đó mang đến phòng thí nghiệm 309 nhé.”
“Bây giờ luôn ạ?”
“Ừm, anh có việc gấp cần dùng, nhưng bên này bận quá, không về được.”
“Vâng, anh đợi em một chút.” Khúc Kỳ tắt bếp đi, vội vàng chạy vào thư phòng tìm tài liệu.
Sau khi tìm thấy, cô mang tài liệu đến tòa nhà thí nghiệm, lúc đang chuẩn bị lên tầng, cô nhìn thấy Trần Thiếu Ngang đang đứng dưới gốc cây ngô đồng phía sau tòa nhà, nói chuyện với một cô gái.
Cô bé kia khoảng 26, 28 tuổi, mặc áo vest quần âu, chân đi giày cao gót, tóc để xõa trên vai, trông cũng khá xinh, nhưng vẻ mặt lúc nói chuyện với Trần Thiếu Ngang lại rất khó coi, Trần Thiếu Ngang nhíu mày, dường như đang kiềm chế cơn tức.
Rất ít khi Khúc Kỳ thấy anh tức giận như vậy, cô biết đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy ôm tài liệu đi tới gần đó, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa tới gần, cô đã nghe thấy giọng nói chanh chua: “Anh đừng tưởng bây giờ anh lợi hai, lúc trước anh là đồ không cha không mẹ, tiền học phí ở nước ngoài cũng không trả nổi. Nếu như không có ba tôi xin giúp anh học bổng toàn phần thì làm sao năm đó anh có cơ hội đi du học bên châu Âu chứ, bây giờ còn dễ dàng trở thành tiến sĩ, giảng dạy trong Đại học C, được nhiều người kính nể?”
Khóe môi Trần Thiếu Ngang giật giật: “Cho nên?”
“Nếu như không có ba tôi, liệu anh có ngày hôm nay? Nhà tôi có có ơn với anh, cho nên đời này của anh chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho nhà tôi, anh dựa vào đâu mà từ chối tôi?”
Khúc Kỳ nghe đến đây cũng hiểu ra.
Trước đây, lúc Trần Thiếu Ngang được cử đi du học, giáo sư Hàn vẫn luôn ủng hộ, cũng là giáo sư Hàn giúp anh dành được học bổng toàn phần.
Chẳng lẽ đây là con gái của giáo sư Hàn.
Khúc Kỳ không nghe nổi có người nói bạn trai mình như vậy, lập tức xù lông, cô nổi giận đùng đùng đi qua đó: “Vì sao phải làm trâu làm ngựa cho cô? Cô cho rằng mình là ai chứ?”
Hàn Vũ Tê còn đang định nói tiếp, bỗng nhiên bị người khác ngắt lời, cô ta vô thức quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái khí thế bừng bừng đi tới.
“Giáo sư Hàn giúp đỡ anh ấy, vậy thì người có ơn với anh ấy là giáo sư Hàn, mắc mớ gì tới cô, giáo sư Hàn vẫn còn chưa nói gì, đâu đến lượt cô la lối om sòm. Con gái giáo sư Hàn thì sao chứ, chẳng qua là đầu thai vào một nhà tốt thôi, ai cho cô can đảm để đứng đây cười nhạo người khác một cách kiêu ngạo như vậy hả?”
Bị mắng một tràng dài, Hàn Vũ Tê có hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Cô là ai thế, tự nhiên xông đến đây xen vào chuyện của tôi? Đồ chó điên!”
“Cô mỉa mai bạn trai tôi mà còn nói tôi xen vào việc của người khác à? Cũng không biết ai mới là loại cắn người lung tung!”
“Cô!” Hàn Vũ Tê bị tư thế hùng hổ dọa người của Khúc Kỳ chèn ép, một lúc sau mới nói, “Cô là bạn gái của anh ấy?”
Sau đó dùng vẻ mặt khinh thường đánh giá Khúc Kỳ từ trên xuống dưới: “Cô cho rằng bạn trai cô tài giỏi lắm sao? Cái gì mà tiến sĩ vật lý, cái gì mà giảng viên được hoan nghênh nhất ở Đại học. Thật ra là một tên nghèo không cha không mẹ mà thôi! Nếu như không có ba tôi thì anh ta làm gì có cơ hội đi châu Âu du học. Nhưng mà được đi du học thì sao chứ, vẻ vang lắm hả? Thật ra lúc ở bên đó, anh ta phải sống không bằng một con chó…”
Lời còn chưa dứt, Khúc Kỳ đã tát cho cô ta một cái.
Hàn Vũ Tê không ngờ lại xảy ra chuyện này, má trái của cô ta đau rát, năm dấu tay hiện rõ trên mặt, kinh ngạc nhìn Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ nắm chặt tay lại, cả người run lên vì tức giận: “Mang tiếng là con gái giáo sư Hàn nhưng lại không biết giữ mặt mũi cho ba mình gì cả! Nếu tôi là cô, bây giờ sẽ tranh thủ tìm một cái cây nào đó, đâm đầu chết đi cho xong, sau đó đầu thai một lần nữa, sống giống một con người!”
Hàn Vũ Tê hoàn toàn bị chọc giận, cô ta giơ tay lên muốn đánh Khúc Kỳ, không ngờ lại bị Trần Thiếu Ngang bắt lấy cổ tay.
Khuôn mặt anh không còn nho nhã như trước nữa, thay vào đó là sự tàn bạo, anh gằn từng chữ một: “Cô thử động vào cô ấy xem?”
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Vũ Tê muốn gì được đó, chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, trên mặt nóng bỏng, thủ đoạn đau, cùng trong lòng nơi nào đó bị người xé nát vậy đau nhức.
Vành mắt Hàn Vũ Tê đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Cô ta dùng sức hất tay Trần Thiếu Ngang ra, hét lên: “Trần Thiếu Ngang, tôi hận anh!”
Rồi vội vàng chạy đi.
Một hồi lâu sau, Khúc Kỳ mới cảm thấy tay mình tê tê, lúc này đang đỏ bừng.
Vừa rồi cô đã dùng hết mười phần sức lực cho cái tát kia.
Đúng là tức chết cô rồi!
Nhưng cô không còn thời gian quan tâm đến tay mình, ngược lại là lo lắng nhìn Trần Thiếu Ngang.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại u ám dọa người.
“Lúc nãy hai người… sao lại cãi nhau thế?”
Trần Thiếu Ngang cô, vẻ mặt đã dịu dàng lại, khóe môi anh khẽ cong lên, mỉa mai nói: “Thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ bé ấy mà, tỏ tình bị từ chối nên thẹn quá hóa giận.”
Khúc Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm.
Tuy ngoài mặt thì cô ta nói những lời chê bai anh, nhưng lại không giấu được tình cảm ở trong ánh mắt.
Khúc Kỳ cười nhạo: “Vậy mà cũng gọi là thích à, thật hài hước!”
Sau đó lại an ủi anh: “Cô ta là kẻ điên, nhưng lời cô ta nói, anh đừng để trong lòng nhé.”
“Ừm.” Anh hỏi, “Tập tài liệu anh bảo em mang đến đâu?”
Khúc Kỳ cúi đầu nhìn, hai tay trống không.
Nhất định là vừa rồi cô quá tức giận đã ném mất ở đâu rồi.
Lúc cô vẫn còn ngây người, Trần Thiếu Ngang đã đi ra phía sau cô một đoạn, cầm tập tài liệu lên.
Khúc Kỳ có hơi xấu hổ: “Em, em không cố ý đâu…”
Trần Thiếu Ngang nhìn cô cười: “Lúc nãy còn hung hăng lắm mà, sao bây giờ lại như cún con rồi.”
Khúc Kỳ đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai bảo cô ta khinh thường anh!”
Trần Thiếu Ngang đi tới, cầm tay cô lên nhìn một chút, giọng nói dịu dàng: “Có đau không em?”
Ngón tay Khúc Kỳ khẽ giật, cô vội lắc đầu: “Không, em không đau, mặt cô ta đau thì có!”
Trần Thiếu Ngang không nói gì, anh cúi đầu hôn lên ngón tay cô, lại hôn vào lòng bàn tay.
Khúc Kỳ bị anh hôn có hơi ngứa, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng này của anh, trong lòng cô dâng lên một tia ấm áp: “Em thật sự không đau.”
Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô: “Khúc Kỳ, chúng ta kết hôn đi.”