Ngoan, Đừng Nháo

Chương 73: Ngoại Truyện 13 - Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 6

Khúc Kỳ và Tề Duy Duy lại chọn thêm mấy bộ quần áo nữa, buổi tối bốn người cùng nhau đi ăn cá luộc.

Ra khỏi quán, Tề Duy Duy nhìn đồng hồ: “Mới tám giờ, hay là chúng ta đi xem phim đi?”

Khúc Kỳ thấy cô ấy không định về nhà liền hỏi: “Cậu không nhớ con gái cậu à?”

Tề Duy Duy vỗ vỗ vai cô: “Đến lúc cậu sinh con sẽ biết, hiếm khi có cơ hội ra ngoài, mình phải tranh thủ mới được.”

“… Mình thấy Mễ nhi rất đáng yêu mà.”

“Lúc con bé khóc rống lên thì không đáng yêu chút nào.”

Cuối cùng bốn người vẫn đi đến rạp chiếu phim.

Trước khi xem phim, Tề Duy Duy mua hai hộp bắp rang bơ, cho Khúc Kỳ một hộp.

Thật ra từ lúc Khúc Kỳ và Trần Thiếu Ngang ở bên nhau đến giờ, hai người rất ít khi xem phim.

Hình như chỉ có một lần, là phim kinh dị, Khúc Kỳ bị dọa sợ, toàn bộ thời gian phim chiếu cô không dám mở mắt ra, trốn trong ngực Trần Thiếu Ngang.

Lúc hết phim, Trần Thiếu Ngang cười cô không dám xem, còn rủ anh đi cùng.

Nhưng anh đâu biết cô rất thích cảm giác anh ôm cô vào lòng.

Chỉ là suốt một tuần cô đều gặp ác mộng.

Từ đó về sau cô không dám đi xem phim nữa, không ôm thì không ôm, cũng không có gì to tát cả.

Cũng may là hôm nay chọn phim tình cảm, cô cũng không cần sợ bị dọa.

Phim bắt đầu chiếu, cô vừa ăn bắp rang bơ, vừa chăm chú xem phim.

Trần Thiếu Ngang nghe thấy cô nhai rộp rộp như con chuột nhỏ suốt nửa tiếng, anh hơi bất đắc dĩ, cầm lấy bắp rang bơ trong tay cô: “Ăn nhiều sẽ bị nóng đấy.”

Anh không nói thì không sao, bây giờ anh nói cô mới cảm thấy hơi khát.

Ánh mắt Khúc Kỳ rơi vào chai nước bên cạnh Trần Thiếu Ngang.

Bốn người bọn họ chỉ mua hai chai nước, cho nên cô và Trần Thiếu Ngang chỉ có một chai.

Mà quan trọng là, chai nước kia Trần Thiếu Ngang đã uống mấy ngụm rồi.

Nếu như bây giờ cô uống thì có phải hai người sẽ hôn gián tiếp không?

Dù sao cũng là người yêu, cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?

Nhưng anh có để ý nếu cô lấy chai nước anh đã uống không? Mặc dù gần đây quan hệ giữa hai người có phát triển, nhưng cô chưa từng ăn đồ Trần Thiếu Ngang đã ăn, anh cũng thế.

Khúc Kỳ còn đang không biết mở miệng thế nào, Trần Thiếu Ngang đã đưa chai nước cho cô, còn tốt bụng vặn nắp chai giúp cô: “Uống miếng nước đi cho đỡ khô họng, đừng ăn bắp rang bơ nữa.”

Nếu anh đã không ngại, đương nhiên Khúc Kỳ cũng không để ý nữa, cô cầm chai nước uống mấy ngụm.

Lúc này, phim chuyển sang cảnh ban đêm.

Sau đó đập vào mắt là cảnh hôn nhau cuồng nhiệt.

Khúc Kỳ vừa đưa chai nước trả lại cho anh xong, lúc liếc mắt liền thấy cảnh này, cả người cô cứng đờ, vô thức ngồi thẳng người, nhưng lại không dám nhìn vào màn hình, ánh mắt cô trống rỗng, tim bỗng đập nhanh hơn.

Trong bóng tối, Trần Thiếu Ngang ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo về phía anh, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.

Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô: “Xem nghiêm túc thế?”

“…” Con mắt nào của anh thấy em nghiêm túc thế, em không thấy, không thấy gì cả!

Khúc Kỳ đẩy anh ra, tiếp tục nhìn màn hình.

Lúc này phim đã chuyển sang cảnh ban ngày, vẻ mặt của cô cũng dần bình tĩnh lại.

Dường như cô nghe thấy Trần Thiếu Ngang cười nhẹ một tiếng, anh không trêu cô nữa, cũng chăm chú xem phim.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Khúc Kỳ đang rối như tơ vò, nội dung của phim là gì cô cũng không biết nữa.

Đến tận lúc hết phim, cô vẫn đang chìm trong mơ màng.

Phim này nói về cái gì thế?

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, Tề Duy Duy thảo luận tình tiết của phim với cô, cô chỉ có thể ấp úng trả lời.

“Cậu sao thế?” Tề Duy Duy hỏi.

Trần Thiếu Ngang lên tiếng giải vây giúp cô: “Chắc là buồn ngủ rồi, cũng không còn sớm nữa, mình đưa cô ấy về trước đây.”

Hai người nói tạm biệt với vợ chồng Lưu Minh Triết, sau đó anh nắm tay cô, cầm lấy túi xách giúp cô.

Trên đường trở về, Khúc Kỳ không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu toàn mấy tình tiết Tề Duy Duy vừa nói: “Thì ra cuối cùng nữ chính chết, em còn tưởng đấy là nữ phụ, sau đó nam chính và nữ chính sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Tính ra thì bộ phim này là một bi kịch…”

Nghĩ như vậy, cô có chút thương cảm, mặc dù cô không tập trung xem.

Trần Thiếu Ngang hơi buồn cười: “Cho nên cả quá trình phim chiếu, em chỉ giả vờ nghiêm túc xem thôi à?”

Khúc Kỳ đỏ mặt: “Lúc đầu em rất nghiêm túc, nhưng tình tiết của phim này tương đối chậm. Hơn nữa anh còn, còn…”

Trêu chọc em.

“Vậy làm sao bây giờ, hay là chúng ta về nhà xem?”

Khúc Kỳ nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu: “Như vậy cũng được.”

____

Trên đường trở về, trời mưa rất to, hai người đều không mang ô, sau khi gửi xe liền chạy nhanh vào tòa nhà, quần áo cũng ướt hết.

Sau khi vào nhà, việc đầu tiên hai người làm là đi tắm, lúc Khúc Kỳ đi ra, Trần Thiếu Ngang đã ngồi ở phòng khách.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, mái tóc tùy ý hất ra sau.

Mấy cúc áo trên của anh vẫn chưa cài hết, trông rất quyến rũ.

Khúc Kỳ cứ nhìm chằm chằm anh mãi, một lúc sau mới đảo mắt ra chỗ khác.

Trần Thiếu Ngang bị cô nhìn có hơi mất tự nhiên, anh ngoắc ngoắc cô: “Đến đây.”

Cô ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Vừa nãy Khúc Kỳ đã sấy qua tóc, bây giờ tóc vẫn hơi ẩm.

Trần Thiếu Ngang vuốt tóc giúp cô, sau đó một chiếc vòng cổ bỗng xuất hiện.

Khúc Kỳ nhìn sợi dây chuyển dang lắc lư trước mặt mình, hai mắt sáng lên: “Anh mua lúc nào thế?”

“Thời gian trước anh có đi đặt, hôm nay lúc đi dạo phố với em thì tiện lấy luôn.”

Khúc Kỳ chữ trên dây chuyền: Cookie

“…” Thật sự coi cô là bánh quy đấy à?

Nhưng mà không thể không thừa nhận rằng, sợi dây chuyền này rất đẹp, tuy đơn gian nhưng lại khiến người ta chú ý.

“Xoay người lại đi, anh đeo giúp em.” Anh nói

Khúc Kỳ ngoan ngoãn làm theo, để anh đeo dây chuyền giúp mình.

Sau khi đeo xong, anh nhìn ngắm một hồi: “Sợi dây chuyền này rất hợp với chiếc váy màu hồng của em.”

“Anh nói cái váy Duy Duy chọn hả?” Chiếc váy kia để lộ phần xương quai xanh, phối hợp với chiếc dây chuyền này, chắc là rất đẹp?

Trần Thiếu Ngang nói: “Đi thay cho anh xem đi.”

“Bây giờ ạ?” Khúc Kỳ kinh ngạc một chút, sau đó đứng dậy về phòng thay váy.

Lúc cô đi ra, trên người mặc một chiếc váy màu hồng, đôi chân dài thẳng tắp, dường như cô không quen mặc váy lắm, có chút mất tự nhiên.

Tuy cô không trang điểm nhưng vẫn đẹp động lòng người.

“Anh thấy thế nào?” Cô hỏi.

Trần Thiếu Ngang dưa lưng lên ghế sofa, quay đầu ra phía sau, ánh mắt anh tối đi mấy phần, sau một hồi im lặng im mới nói: “Em qua đây.”

Khúc Kỳ đi vòng qua, đứng bên cạnh anh, bàn tay vuốt ve sợi dây chuyền trên cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Em thấy rất vừa. Nhưng mà cần thêm một đôi giày cao gót nữa.”

Trần Thiếu Ngang nhướng mày: “Không phải chỉ mặc ở nhà thôi sao, em đi giày cao gót làm gì.”

“Chiếc váy này mà chỉ mặc ở nhà thôi thì phí lắm?” Khúc Kỳ chớp mắt, có chút không nỡ, “Hơn nữa mặc đi ngủ cũng không thoải mái.”

Trần Thiếu Ngang cầm lấy tay cô, khẽ vuốt ve: “Vậy thì mặc ban ngày cho anh nhìn, buổi tối thay bộ khác.”

Khúc Kỳ nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm thúy của anh, nhịp tim bị lỡ mấy nhịp, đột nhiên cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người có hơi khác.

“Không phải anh nói xem phim sao, anh chọn phim gì rồi?” Cô lờ đi cảm giác ấy, cố gắng làm cho bản thân bình tình lại.

Trần Thiếu Ngang vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.

Khúc Kỳ bỗng nhớ tới cái gì đó, cô chạy tới tủ lạnh, lấy đồ ăn vặt mua ở siêu thị ra, lúc này mới ngồi xuống: “Vừa xem phim vừa ăn vặt mới có không khí.”

Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười: “Vậy thì tắt đèn đi sẽ càng có không khí hơn.”

Khúc Kỳ suy nghĩ một chút: “Cũng được ạ.” Nếu vậy thì anh sẽ không thấy được vẻ mặt của cô, cô có thể ăn thỏa thích rồi!

Từ khi chuyển tới đây, cô đã lâu chưa ăn đồ ăn vặt.

Nào là khoai tây chiên, que cay, bánh quy, thạch…

Sau khi Trần Thiếu Ngang tắt đèn xong, anh ngồi xuống, phim cũng bắt đầu, Khúc Kỳ ngồi trên sofa bóc khoai tây chiên ra, bắt đầu nhai rộp rộp như con chuột nhỏ.

Trần Thiếu Ngang: “…”

Ăn xong khoai tây chiên, cô lại chọn món khác.

Lúc cầm gói que cay, cô có hơi do dự.

Bầu không khí tối nay tốt như vậy, có khi nào anh sẽ hôn cô không? Vậy nếu cô ăn que cay, lúc hôn sẽ không để lại ấn tượng tốt.

Nghĩ vậy, Khúc Kỳ bỏ que cay xuống, cầm thạch lên.

Chọn thạch là tốt như, nếu anh hôn cô, sẽ cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt.

Sau đó cô vừa ăn thạch, vừa chăm chú xem phim.

Ăn thạch xong, cô lại ăn một hộp sữa chua, rồi lại ăn kẹo.

Nhưng mà toàn bộ quá trình xem phim, anh không hề chủ động hôn cô.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn màn hình, có vẻ rất tập trung.

Khúc Kỳ: “…” Loại người như anh làm gì cũng nghiêm túc mới được hả?

Thế nên cô cũng không để ý tới việc này nữa, định đi vệ sinh xong sẽ quay lại ăn que cay, dù sao thì anh cũng không định hôn cô.

Lúc cô quay lại, phim đã sắp hết, anh vẫn đang nhìn màn hình chăm chú.

Trong phòng rất tối, Khúc Kỳ không cẩn thận vấp phải chân ghế, cả người lảo đảo sắp ngã.

May là cô đứng vững được, nhưng anh vẫn đi tới đỡ lấy cô: “Cẩn thận một chút.”

Trong lòng Khúc Kỳ vẫn còn hoảng sợ, hô hấp có hơi nhanh: “Em không, không sao.”

Giây tiếp theo, cả người cô bị anh đẩy một cái, ngã lên sofa.

Còn chưa kịp thở ra đã bị anh đè lên.

Lúc này phim đã kết thúc, đang chiếu phần nhạc dạo.

Trái tim Khúc Kỳ khẽ phập phồng, nhìn gương mặt đang sát lại gần mình, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương: “Anh, anh muốn làm gì?”

Trần Thiếu Ngang nhướng mày: “Không phải em nói xem phim à, thế mà hết nhìn anh rồi lại đi vệ sinh, lúc ăn còn phát ra tiếng động lớn như vậy. Rốt cuộc là em muốn làm gì? Hấp dẫn sự chú ý của anh à?”

Khúc Kỳ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô nuốt nước bọt.

Thì ra tất cả những động tác nhỏ đó của cô anh đều thấy.

Cô nhớ lại lời Tề Duy Duy nói lúc thử váy.

Cô ấy nói, đối với kiểu người như Trần Thiếu Ngang, có đôi khi cô phải tỏ ra quyến rũ một chút.

Cô đã mặc váy rồi, nhưng một chút phản ứng anh cũng không có?

Khúc Kỳ cảm thấy rất thất bại, cho nên mới nghĩ cách thăm dò anh, muốn hấp dẫn anh một chút.

Nhưng mà lúc này nghe anh nói vậy, cô cảm thấy hành động của mình rất ấu trĩ.

Còn rất mất mặt.

“Em không có, anh đừng nói bậy.” Cô có hơi chột dạ.

Trần Thiếu Ngang cười nhẹ một tiếng: “Có lẽ là do anh tập trung hết lên người em, mọi động tác của em anh đều phát hiện ra. Cho nên, đêm nay phim chiếu gì, anh cũng không biết.”

Khúc Kỳ không tin: “Rõ ràng anh xem rất nghiêm túc mà.”

“Đó là vì anh cố gắng kiềm chế lại,” hắn khàn khàn nói, “Nếu anh không kiềm chế, anh sợ bản thân sẽ không nhịn được mà ăn sạch em.”

“Nhưng mà,” Bàn tay anh vuốt ve mặt cô, giọng nói vô cùng ấm áp, “Bây giờ anh không nhịn được nữa, phải làm sao bây giờ?”

Khúc Kỳ: “…”