"Có gì phải ngạc nhiên ,cháu làm bánh tặng chị gái mình thì sao chứ?"Cô cười nói."Nhưng..." "Được rồi,để tôi dạy tiểu thư cách làm bánh ",một cô hầu định nói nhưng bị thím Hai cắt ngang. Mặc dù thím Hai có phần nghi ngờ nhưng không giống những lúc trước ,Nhị tiểu thư hôm nay thật khác,cảm giác có một loại quyết tâm khiến tiểu thư muốn làm bánh tặng Đại tiểu thư nên bà sẽ cố gắng tận tình chỉ bảo mà không biết tiểu thư có kiên trì được không.
Sau một hồi thím Hai dặn dò những việc nguy hiểm khi dùng bếp thì cũng bắt đầu bắt tay làm bánh.Một lúc sau,cô cũng làm xong mẻ bánh đầu tiên nhưng không thành công vì nướng quá cháy,bị khét luôn rồi.Lần thứ hai,vì cô nhầm muối với đường nên mấy cái bánh mặn chát.Cô cũng thiếu kiên nhẫn rồi nhưng mạng sống quan trọng hơn nên phải cố gắng hơn,bỏ qua mấy vết bỏng khi nướng bánh mà lại làm tiếp.Thím Hai đứng một bên mà nghĩ ,có ai nghĩ Nhị tiểu thư ngông cuồng của Liễu gia lại quyết tâm làm một mẻ bánh thật ngon để tặng chị gái mà mình ghét nhất chứ."Thím cứ ngồi xuống đi ,còn lại cứ để cháu làm"Liễu Tư Tuyết nói.
Thím Hai vui vẻ gật đầu,nhưng cũng lo lắng cho mấy vết bỏng của cô,nói hoài để bà làm cho nhưng cũng cố chấp tự làm .Bà bắt đầu có hảo cảm với Liễu Tư Tuyết rồi.
Mấy giờ sau,một mẻ bánh lớn đẹp mắt đã hoàn tất,cô thư một cái ,cảm giác rất được ,giòn ngọt ,tốt hơn mấy cái trước.Như nhớ ra điều gì đó,cô nói quản gia Liễu gia mua cho cô ít giấy bọc bánh và dây vải ren .Cô lấy từng chiếc bánh xếp vào giấy bọc và cột dây ren thành hình chiếc nơ rồi hai tay đưa đến trước mặt thím Hai,ngại ngùng nói:"Đây, cháu tặng thím Hai ,cảm ơn đã kiên trì dạy cháu làm bánh suốt mấy giờ"Thím Hai ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ nhận,vì đây là bằng chứng cho sự thay đổi của Nhị tiểu thư.Sau đó cô cũng tặng cho người hầu trong nhà và bác quản gia,may mà cô làm rất nhiều nên cũng đủ tặng cho họ,mọi người ai cũng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì,nếu là tiểu thư trước đây thì cũng sẽ nghi ngờ nhưng nãy giờ họ đi qua đi lại cũng thấy tiểu thư chăm chỉ làm bánh, sự thay đổi đột ngột này khiến họ chú ý và cảm thấy vui vẻ hơn khi tiểu thư thay đổi,vậy là mai mốt sẽ không bin chửi rủa hay mắng mỏ nữa rồi,cũng không thấy áp lực khi làm việc nữa.Có mấy khi họ muốn nghỉ việc vì không thể làm vừa lòng vị tiểu thư khó tính này nhưng giờ thì không sao nữa rồi.Liễu Tư Tuyết thấy vậy cũng nở một nụ cười hình vầng trăng xinh đẹp,mọi người nhìn mà ngây ngẩn,không ngờ Nhị tiểu thư luôn luôn nhăn nhó,luôn nở nụ cười giả trân bây giờ lại nở một nụ cười chân thành,họ biết Nhị tiểu thư là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như mẹ cô ấy nhưng cô ấy chưa bao giở nở nụ cười vui vẻ thật sự của mình nên không thấy được sự xinh đẹp ấy ,vậy mà bây giờ tại đây,cô gái này lại nở một nụ cười chân thành rạng rỡ làm mọi người nhất thời không phản ứng được.Và Liễu Tư Tuyết cũng rất vui khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình thay đổi.
Cô để những chiếc bánh còn lại vào một chiếc hộp nhỏ bằng thủy tinh rất đẹp,những chiếc bánh cô làm cho Liễu Hàn Ân có rất nhiều hình như hình ngôi sao ,trái tim hay bông hoa .Bây giờ cô rất tự hào với thành quả lao động vĩ đại của mình,cô lập tức chạy đi tìm Liễu Hàn Ân vì nghe quản gia nói cô ấy ở ngoài vườn đọc sách.
Khi đã thấy được Liễu Hàn Ân đang ngồi ở xích đu đọc sách cạnh khóm hoa tulip.Phải công nhận người đẹp khi tập trung vào việc gì là có thể tạo ra một bức tranh hoàn mỹ khi ngắm nhìn.Khuôn mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh ,đôi mắt tím biếc sắc xảo,lông mày rậm rất phù hợp với khuôn mặt,môi mỏng mở ra để lộ hàm răng trắng tinh.Mặc dù Liễu Hàn Ân không mặc váy mà chỉ mặc một chiếc quần dài thể thao đen phối với chiếc áo phông và khoác một chiếc áo len mỏng ở ngoài thôi cũng làm phong cảnh thêm hòa hợp.Cô lúc này cũng cảm thấy mình để mặt khi nhìn,có thể cô sẽ bị bẻ cong ngay lập tức khi nhìn gần chị gái mình ấy chứ.
Cô dần nhẹ nhàng tiến lại gần trước mặt người ngồi trên xích đu,Liễu Hàn Ân như cảm nhận được ai đó thì lông mày rậm cũng nhíu lại vì không thích bị làm phiền khi đọc sách.Gập sách lại và ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người con gái xinh đẹp đứng trước mặt mình,cô nở một nụ cười thật tươi nhìn mình làm cho trong mắt Liễu Hàn Ân lóe lên một tia sáng nhưng khi xác được người đó là Liễu Tư Tuyết thì ánh sáng trong mắt vụt tắt thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng tất cả.Dĩ nhiên là Liễu Tư Tuyết không thấy được sự thay đổi trong đôi mắt của Liễu Hàn Ân mà chỉ cảm giác được không khí lạnh hơn thường ngày,cô biết chắc là lúc cô đi đến trước mặt Liễu Hàn Ân thì từ nhiệt độ bình thường tụt xuống mức âm độ
Ngay lúc này và ngay tại đây cô muốn đóng băng tại chỗ luôn nhưng nhờ ý chí muốn sống nóng muốn bỏng tay của mình đã làm cho cô trụ vững được.Cô nghĩ:"Muốn sống sao khó quá vại||-||".