[Nhà Tù Nanba] Mộng Điệp

Chương 15: Chính phủ rối loạn

"Đợt này lại có tân binh mới nữa à?"

Momoko nhìn sấp tài liệu trên tay mình, nghiêm túc bàn việc với Mitsuru. Mặc khác, nam nhân kia vẫn không chịu ngồi yên, anh ta đi qua lại trong phòng này đã hơn một trăm vòng rồi.

"Ừm.. Mitsuru, có chuyện gì sao?"

Momoko có chút liếc nhìn đến nam nhân kia, nếu việc làm người này nghiêm túc lo lắng chỉ có một chuyện....

Miyoko lại quậy phá ở đâu đó rồi.

Nguy hiểm hơn, con bé có thể...

Rầm...

Tiếng động lớn phát ra ở khu vực phía dưới, nơi nào đó trong các tù giam.

Momoko ảo não.

Con bé có thể buồn chán đến mức đi đặt boom thật đấy!

Momoko vươn tay xoa lấy mi tâm mình, trong khi Mitsuru hối hả chạy về phòng thông tin của mình kiểm tra xem khu nào đang có báo động.

Momoko cũng đứng dậy đi phía sau anh, cho đến khi nhìn đến đống hỗn loạn trong màn hình máy tính.

Khu vực 04.

Momoko lẩm bẩm trong miệng mình khi nhìn thấy cái tên trên góc phải của camera. Được rồi, con bé đó đi đâu ở khu đó vậy? Miyoko không phải đang ở phòng thí nghiệm với mấy sinh vật giống tảo biển của mình sao? Mặc dù, Kenshirou là người hỗ trợ cho Miyoko thật đấy, nhưng con bé có bao giờ thân thiết đến anh ta như vậy đâu?

Momoko cảm thấy nhức đầu, hình như cô nhớ trận chiến đầu năm, Miyoko lấy lý do sợ phải đền tiền cho thiệt hại sân đấu, nên mới mở lòng đại bác đi đỡ đường kiếm của số 15, ngược lại, bây giờ nó phá nguyên một căn tù của khu tù 04 đó làm cái gì?

Tù nhân bên đó lại phải di tản nữa rồi.

Càng khổ hơn, Momoko phải chuẩn bị sấp giấy tờ để báo cáo và xin viện trợ sửa chữa nhà tù cho vụ việc này.

Con bé này hết chuyện chơi rồi đúng không?

"Mimi-chan, gần đây có vẻ buồn chán thật nhỉ!?"

Mitsuru nhìn lên màn hình, hai quả boom, chứng minh việc Miyoko buồn chán không phải là chuyện giả, mà là con bé đã kiềm nén gần ấy thời gian, bên cạnh đó còn một quả boom đang cài đặt chưa hoàn thành.

Tất cả những quả boom trên đều là boom hẹn giờ.

"..."

Con bé này chịu chơi thật đấy chứ!

Mitsuru cảm thán, loại boom nay khó mà gỡ được khi phát hiện đây, chỉ có nhược điểm là khi đổi giờ, boom phát lên âm thanh khá lớn. Đủ để người ta chạy lấy mạng mình.

"Mitsuru, thiệt hại về người không?"

"Con bé có bao giờ gϊếŧ người không lý do đâu!"

Mitsuru nhìn đến Momoko lại cười thành tiếng, lắc đầu. Hai chị em nhà này rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và toàn chơi những trò cảm giác mạnh. Nhớ lúc trước, anh mới quen Momoko, vì không thể đánh bạn đồng học, cô ấy đã leo lên sân thượng mà nhảy xuống. Lúc đó anh cứ nghĩ Momoko tự tử cơ, nhưng thật ra cô gái đó lại có điểm đặt chân dễ dàng dưới đất và hoàn toàn an toàn.

Một trò Parkour của Momoko.

Thú vui của hai chị em thật sự rất tao nhã đấy.

Mitsuru âm thầm thở dài, hai chị em nhà này chẳng giống nữ nhân thục nữ một xíu nào đâu.

"Mitsuru!?"

Momoko nhướn mày, nhìn người nam nhân ngồi trên ghế không nói chuyện từ khi cô nói chuyện về Miyoko.

Mitsuru nhìn đến đôi mắt đỏ của cô gái của mình, lại cười trừ một cái.

"Không bị thương, chỉ là cái vụ nổ này, giống như Miyoko muốn tìm cái gì đó hơn."

"Huh?"

Momoko lại nhìn kĩ lại vết nổ của quả boom để lại, nheo mắt.

"Đúng vậy, nó không có độ lan rộng, chỉ tập trung một điểm, và sâu hơn so với bình thường."

"Vậy chứng minh, con bé không có đặt boom để chơi rồi."

Mitsuru nhún vai.

Ngược lại với cái thở dài của Mitsuru, Momoko lại nhíu mày.

"Khu 04 có cái gì để con bé tìm được chứ? Nhưng mà.."

Momoko suy nghĩ một chút lại dùng lực mạnh đấm xuống bàn.

"Không thể tha thứ được, làm tăng công việc của chị gái mình như thế con bé có vui không?"

"À... này Momo..."Cái bàn làm việc của hắn vỡ đôi rồi!...

Mitsuru muốn khuyên giải đến cô vợ sắp cưới này, lại nhìn đôi mắt đỏ, cùng sát khí của cô đang bay ngùn ngụt trong căn phòng anh, đành giơ tay đầu hàng, trên trán anh đổ một tầng mồ hôi hột.

Được rồi, anh cảm thấy hai chị em nhà Hyakushiki này chẳng có ai là không lợi hại.

Nhưng mà, nếu để Momoko đến gặp Miyoko, chắc chắn không có khu 04 tồn tại nữa mất, ai biết hai nữ nhân này đánh nhau sẽ ra sao chứ.

Nhất định phải ngăn lại!

Mitsuru quyết định hi sinh mạng sống để ngăn Momoko không đến khu 04.

Trong lòng anh liên tục cầu nguyện, Miyoko mau chóng rời khỏi nơi đó, tránh mặt Momoko một thời gian đi.

Ngược lại, ở nơi này đang có kẻ cảm tử hi sinh.

Còn nơi khác, nguyên nhân của vụ đặt boom vẫn ngồi trong mát hưởng bát trà, trông hoàn toàn thảnh thơi.

Keenshirou chạy hồng hộc tới nơi, nhìn đến bãi chiến trường bị boom phá hủy, lại nhìn đến kẻ chủ mưu vẫn ngồi một bên, nghiên cứu thêm vài quả boom nữa, anh đổ hắc tuyến.

Con bé này muốn làm gì nữa vậy?

Kenshirou nhanh chóng sơ tán tù nhân khu vực đi, khi nhìn thấy một đám khóc bù lu bù loa như con nít, sợ hãi rung như cầy sấy.

"Yo~, Mimi-chan, hôm nay cô chơi lớn quá nhỉ?"

Musashi đổ một giọt mồ hôi nhìn đến vũng hố mìn vừa nổ kia, khóe miệng giật giật liên hồi nhìn sang cô gái vẫn muốn tiếp tục công việc đào hố bằng mìn của cô ta...

Miyoko nhìn đến Musashi, lại chống tay ngồi dậy, với dáng vẻ như bắt được cọng cỏ cứu sinh.

"Musashi-kun lại đây!"

"..."

Trông con bé khá vui vẻ nhỉ, nhưng mà... "kun"?

Này, khi nào con bé đổi giọng thành kính ngữ vậy?

Musashi thấy chuyện gì đó bất ổn khi đến gần Miyoko ngay lúc này.

Kenshirou quay lại nhìn thấy Miyoko sớm dụ được thêm con mồi vào thí nghiệm của mình, lập tức bước nhanh đến ngăn cản.

Nhưng mà...

Rầm...

Lại thêm tiếng động lớn nữa, bọn tù nhân khu 04 bây giờ đã co ro lại một góc run cầm cập.

Họ nhìn thấy rõ ràng, phó cai ngục nổi điên lên, ném boom vào người tù nhân số 634 kia. Hắn nổ banh xác rồi sao?

Sau đám khói, Kenshirou hoàn hồn khi nhìn thấy Musashi-tù nhân của mình được an toàn, thật sự hôm nay Miyoko đang muốn chơi trò gì thế này?

Lòng anh bắt đầu lo sốt vó lên, nhưng khoan...

Musashi không hẳn là an toàn đâu.

"Cái mẹ gì thế này!"

Khu 04 vang lên tiếng hét chọc tiết của tù nhân 634, khiến cả ngày hôm đó, nhà tù Nanbaka lại có thêm tin đồn về phó cai ngục, tiếng xấu đó cho tới về sau cũng không hết.

- -

"Chính phủ đã gửi thư, tôi phải về gấp tham dự cuộc họp."

Momoko đứng bên cuộc họp, ở vị trí chủ tọa, nghiên mắt nhìn đến con bé ngồi bên tay trái mình, miệng liên tiếp nhai sột soạt viên kẹo trong miệng. Cuộc họp này diễn ra trong vòng 2 tiếng đồng hồ, và Miyoko đã sắp ăn hết bịp kẹo dẻo mà Momoko muốn đem tặng cho Mitsuru rồi.

Nhưng việc chính vẫn quan trọng hơn. Vì vậy cai ngục Momoko rất tỉnh táo, kiềm nén cơn giận đang dâng lên tới óc, với bản mặt đầy sát khí, mở lời tiếp tục cuộc họp.

"Đợt này có lẽ sẽ khá lâu, nhà tù cần người cai quản. Miyoko Hyakushiki!"

"Yên tâm, nhà tù này vào tay tôi sẽ không có ngày yên bình!"

Sau khi Momoko dứt lời, liền có tiếng ứng đáp.

Miyoko chống cằm nhìn đến cô chị gái của mình, nếu Momoko thật sự giao quyền kiểm soát nhà tù cho Miyoko, thì câu nói trên sẽ ứng nghiệm. Trước giờ con bé chưa bao giờ nói giỡn. Đương nhiên, khi câu nói của Momoko phát ra, gọi đúng tên của vị la sát nào đó, cả nhà tù-những ban giám ngục đứng đầu các khu bắt đầu trở nên im bặt đi, ngay cả tiếng lật tài liệu cũng không có, không gian hoàn toàn đều chìm vào im lặng.

Họ đang cầu mong cai ngục không phải là đang giỡn.

Vài ngày trước, mười quả boom rơi xuống khu 04 chưa đủ hay sao?

Bây giờ còn cho quyền kiểm soát nhà tù... họ sẽ chuyển nhà xuống dưới biển ở mất.

Momoko liếc mắt nhìn đến Miyoko, đương nhiên cô chắc chắn con bé sẽ không chịu đứng đầu để giám sát, tăng công việc cho ai thì được, chứ cho Miyoko, chắc chắn tên Mitsuru sẽ khóc ròng mất, sớm anh ta đã trở thành bảo mẫu con bé từ khi nào.

"Miyoko, dưới chức vụ là phó cai ngục, em nên phải!"

Lời nhắc nhở như đinh đóng cột.

Và Miyoko không trả lời.

Nhiệm vụ này cô không thể thoát được.

Momoko lại xoay mắt lướt qua một lượt những người có mặt trong cuộc họp, chất giọng điềm đạm, đầy uy nghiêm lại nói tiếp.

"Tôi tin tưởng vào khả năng cai quản của những giám ngục ở đây, đứng ở vị trí này bao nhiêu nổ lực, bao nhiêu sự công nhận. Tôi tin, các giám ngục Nanbaka sẽ giữ nhà tù được an toàn, cùng với hỗ trợ cho phó cai ngục."

"Rõ!"

Một cách dõng dạc sau khi Momoko vừa dứt lời, cả căn phòng nhờ giọng nói như tiếng rền, khẳng định.

Nhưng Momoko lại không thấy gương mặt yểu xìu của bọn họ khi nghe tin phó cai ngục nhà tù được hưởng trọn các quyền kiểm soát.

Kể từ hôm đó, các khu vực trong nhà tù Nanbaka thương tù nhân như thương con của mình, với châm ngôn, thà sống mỗi ngày, còn hơn sống lãng phí rồi bị boom đáp chết.

Tuy vậy, nhà tù các khu bắt đầu tốt lên, toai luyện vũ khí, võ lực chủ yếu để đối phó với con người nào kia. Thì phó cai ngục lại ngược lại, vô cùng im lặng, luôn nhốt mình trong phòng làm việc, cái im lặng làm người ta sợ đến chết người.

Sáng hôm nay, Mitsuru đến thăm Miyoko, nhìn con bé vẫn chăm chỉ làm việc như mọi khi, mặc khác, con bé còn xử lý sấp tài liệu nhanh gọn hơn cả vợ tương lai của hắn.

Một cách tán thưởng, Mitsuru làm cơm trưa cho con bé, ít nhất nó không đói đến mức phải đi đào hố câu cá ở khu vực 04!

Đúng vậy! 10 quả boom kia, chỉ để đào một cái hố để câu cá!

"Mimi-chan, gần đây nhóc chăm quá nhỉ."

Mitsuru tựa người vào ghế, gác chân lên bàn nhìn đến Miyoko vừa ném cây bút đi-ném vào sọt rác.

Miyoko liếc nhìn tên quấy rầy mình trong buổi trưa kia, con ngươi ngọc bích chút lóe sáng nhẹ.

"Anh đang lo cho tình hình của Momoko hay sao?"

"Hẳn rồi, chỉ có em vợ mới hiểu anh nhất ngoài vợ nhỡ!"

Miyoko nhìn Mitsuru muốn xông lại phía mình, bằng hai cánh tay giang rộng, lập tức chân cô móc lấy chiếc ghế, hất thẳng vào mặt của Mitsuru.

"Cút!"

Mitsuru bị táp ghế nặng, mũi đã chảy ra không ít máu.

Con bé này ra tay cũng chẳng nhẹ hơn Momoko chút nào.

"Tình hình chính trị đất liền đang bắt đầu rối loạn lên. Lão Hyakushiki hẳn là muốn Momoko trở về để tiếp thêm sức mạnh thế lực."

Miyoko xoay người vào màn hình máy tính, tay gõ loạn, chỉ vài phút sau trên màn hình xuất hiện những dòng thông tin chữ đen đang truyền đến.

Thông tin mật của chính phủ.

Mitsuru thôi đùa giỡn, Miyoko đã đổi giọng nghiêm túc, nêu anh không chịu đổi thái độ đi, chắc chắn việc đầu tiên Miyoko cần làm duy nhất, chính là gϊếŧ người.

"Anh không hiểu, tại sao là Momoko, không phải là em?"

Miyoko thật sự có tiếng nói và thế lực hơn với Momoko, tuy chức vụ ở Nanbaka, con bé thua một người, nhưng đất liền con bé đã nổi tiếng thế nào để được có cái luật "gϊếŧ người hợp pháp" cho riêng mình, thì không ai đoán được.

Thế lực Hyakushiki hiện tại bành trướng chiếm 1/3 so với các phe địch khác, tuy gọi là nhiều, nhưng nếu một thế lực ngầm khác chiếm hơn số lực lượng không ngờ trước được, chính phủ chắc chắn sẽ bị hủy.

Hủy, chính là cuộc lật độ chính phủ hiện tại, những kẻ thua cuộc sẽ tử hình.

Nanbaka lần này nằm trong danh sách đứng trên bờ vực thẳm.

"Vấn đề không ở đó, nên chú ý cái này!"

Miyoko chuyển màn hình máy tính bằng một chút space, trước mặt hai người xuất hiện một bản đồ về đường biển. Nanbaka nằm giữ biển, bản đồ biển khác đất liền, tuy nó không phố biến nhưng chắc chắn nó phải có.

Mitsuru nheo mắt, con ngươi lập tức trầm xuống nặng nề.

"Cái này là..."

"Đường chết!"

Con đường trên màn hình máy tính, là một phần đường mà Momoko đang đi, ở khu vực dễ xảy ra tai nạn thiên tai nhất, Momoko sẽ đi qua địa điểm đó.

Nếu có kẻ chạm tay chân thì cái chết của Momoko chắc chắn là do thiên tai, và... không tìm thấy xác.

"Làm sao để cứu cô ấy đây!"

Ánh mắt của Mitsuru bắt đầu đỏ lên, chứng mình vẻ nóng giận, và lo lắng của anh cho người anh yêu.

Miyoko nhìn chăm chú vào khu vực nguy hiểm trên màn hình, làm sao để cứu?