[Nhà Tù Nanba] Mộng Điệp

Chương 14: Kẻ sống không lành mạnh

Momoko đặt tập tài liệu trên bàn làm việc của mình, thở hắc ra, vươn tay xoa lấy mi tâm cau chặt.

Miyoko lại giở trò đó ra!

Momoko đã căng dặn đừng có trêu đùa với Miyoko, thì Kiji làm sao lại để hai tên nhóc kia xổng chuồng một cách vi diệu như vậy được chứ?

Momoko nghiên mắt nhìn lên bàn, lại chạm mắt đến sấp tài liệu chất thành núi mà Miyoko vừa mới chuyển đến đây, đống này do Samon vật vả lắm mới bê hết vào bên trong, đặt gọn gàng trên bàn được.

Gần đây Miyoko thật sự chăm chỉ, và năng suất công việc của nhóc ngày càng tăng cao hơn. Kèm theo đó Momoko bắt đầu lo lắng về tính cách và hành động gần đây của Miyoko, thể hiện rõ nhất vẫn là sát khí trên người con bé ngày càng tăng chứ không thiên giảm một chút.

Vì tên tù nhân đó?

Momoko nhớ đến cái nhìn mà Miyoko lần ở khu 05 gặp mặt số 02. Nó thật sự chứa vô hạn sự hận thù.

Cuối cùng thì Miyoko đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ?

Momoko mấy tháng gần đây bắt đầu truy tìm lại quá khứ đã chôn dấu của Miyoko trước khi đến nhà Hyakushiki, trở thành em gái của cô. Và tất cả thông tin đều nhận được chỉ là như cũ- Miyoko từng là vật thí nghiệm cho một phòng khoa học sinh vật trái pháp luật.

Còn lại, tất cả mọi manh mối như đều trừ khử sạch sẽ, Miyoko trở thành đứa trẻ không có nơi sinh ra ngay từ khi xuất hiện nhà Hyakushiki, dường như con bé bước ra từ ống nghiệm không hơn.

Nhưng cha của Momoko, cũng chính là cha nuôi của Miyoko hiện tại đã khẳng định chắc chắn, Miyoko sinh ra trong một gia đình. Momoko đã chấp nhận điều đó, và không muốn moi móc quá khứ đau buồn của con bé.

Và cuối cùng, thì ai chịu buông bỏ đây?

Momoko không thể.

Miyoko cũng không thể.

Quá khứ như vết dao hằng in những vệt sẹo dài, và sâu trong kí ức của mỗi đứa trẻ. Huống hồ, lúc đó Miyoko bước vào nhà Hyakushiki chỉ mới 6 tuổi.

Con bé đã chịu cực hình như thế nào để có được đôi mắt vô hồn, đầy lạnh lẽo kia. Momoko lần đầu tiên gặp con bé đã không thể giải thích được.

Sau này, càng tiếp xúc gần, Momoko phát hiện, Miyoko thật sự khác hoàn toàn với những đứa trẻ khác, ngoại trừ IQ vượt bậc, còn có một điểm nữa con bé khác với những đứa trẻ bình thường.

Sở thích!

Chẳng có đứa trẻ nào mới 6 tuổi, nhốt mình trong phòng riêng khóa trái cửa, chặn mọi ánh sáng có thể lọt vào, mà ngồi co ro trong bóng tối cả 3 tháng trời. Con bé đã không ăn khi bước vào nhà Hyakushiki, và nó hoàn toàn như da bọc xương khi gia đình Hyakushiki phá cửa tông vào. May mắn nó còn hơi thở hấp hối.

Lên 10 tuổi, Miyoko thực sự bộc lộ IQ của mình, nhảy lớp liên tục, kèm theo đó, chính là đứa trẻ thích yên tĩnh. Miyoko không nói chuyện trong thời gian đi học, bạn bè hỏi cũng chẳng nói, thầy cô giáo hỏi chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nó không mở miệng mặc dù biết sẽ tốn công ghi bằng giấy gì đó.Dù cho người khác hiểu nhầm ý nó, Miyoko cũng chưa bao giờ để tâm đến. Trong thời gian đó nó hoàn toàn như người câm.

Lên 15 tuổi, lúc này Miyoko đã xông thẳng lấy tấm bằng và vào trong lớp đại học về chính trị. Đương nhiên lúc đó, con bé lại thích đưa con ngươi gϊếŧ người nhìn người ta, và thứ duy nhất khiến con bé hứng thú chính là máu.

Momoko ôm lấy đầu mình.

Thật ra ngay từ nhỏ tâm lí, và hành động của Miyoko đã có vấn đề, nhưng tại sao Momoko lại không nhận ra được nhỉ? Cơ bản, con bé quá dễ gần, và im lặng, Momoko mỗi lần gần con bé có thể giải bày được tất cả uất ức trong lòng mình bằng lời nói cho con bé nghe, và chẳng nhận được lời đáp lại.

Một tác dụng giải tỏa.

Chệt tiệt!

Momoko chợt nhận ra, mình đối xử với Miyoko hoàn toàn là một đứa nghe giải bầu tâm sự.

Momoko vò lấy đầu mình, mặt bắt đầu vặn vẹo lên, bây giờ khoảng cách giữa hai chị em đã quá xa nhau, nếu Momoko có thể giúp con bé quay lại được thế giới hiện tại, bắt được suy nghĩ của Miyoko. Liệu có kịp nữa không?

Kịp hay không?

- -

Kiji gần đây bận tối mắt tối mũi vì câu lạc bộ fan của số 03 và 82. Đến chuyện hỏi về nguyên nhân lúc đó làm sao số 82 lại ngất khi đổ máu mũi,cũng chẳng đủ nghe cậu ta kể hết chuyện.

Đại khái hình như, Miyoko con bé nó nói gì đó về một bức tranh, trong đó chẳng nội dung lạnh mạnh lắm.

Mặc khác, 82 luôn tránh việc nhắc đến Miyoko, khi Kiji nhắc về Miyoko. Thằng nhóc đỏ ửng mặt, và cố lẫn tránh đi. Còn số 03, liên tục muốn gặp Miyoko vì muốn thử cảm giác ngất xỉu như số 82.

Kiji thật khó để giải quyết tình cảnh này, thật sự, hai tên nhóc đó không biết Miyoko biếи ŧɦái đến mức nào.

Đương nhiên biếи ŧɦái về mặt sεメ, nhưng sεメ ở đây không phải là sεメ nam-nữ. Và cái nội dung không lành mạnh trên tờ giấy mà số 82 nhắc đến, Kiji chắc chắn nó thuộc một phần của Miyoko-tác phẩm.

Lúc trước Kiji có dịp gặp Miyoko, lần đầu tiên bắt gặp con bé đó đang loáy hoáy cái gì đó trên tờ giấy vẽ, và nhân vật chính trong đó là... Enki và Samon.

Được rồi, Kiji sẽ không nói đến chuyện hắn có kì thị hay không, nhưng chuyện phòng the đó, dường như một nữ nhân như Miyoko con bé không thấy ngượng về việc vẽ ra nó, và hoàn toàn chính là... muốn công khai cho mọi người thế giới này biết về tác phẩm(tuyệt tác) của bản thân.

Thiếu điều l*иg kính, vác lên cổ thôi!

Kiji vò lấy đầu của mình, khó chịu. Số 03 và 82, bắt đầu có hào cảm với Miyoko, chuyện đó hoàn toàn chẳng tốt chút nào, đáng lẽ bọn nó nên tránh xa con bé biếи ŧɦái đó ra một chút nữa vẫn hơn.

Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt!

- -

"Miyoko, cô về phòng vụ của mình đi!"

Hajime bực bội muốn lật bàn. Sáng giờ hắn đã thua trắng 2 tháng tiền lương rồi, con bé này vẫn muốn ăn nữa.

Miyoko ngồi trên ghế đệm hoa, bình thản đặt một quân bài xuống, mỉm cười.

"Hajime, tôi còn chưa chơi xong, hay quỷ keo kiệt như anh đang tiếc tiền lương bị thua đánh bài?"

Miyoko rút ra thêm một con bài nữa đặt xuống khi vòng tròn bàn đã ra quân hết. Hajime, tên lừa trọc này sáng giờ chơi bài poker, bị thua thảm hại, và với tính cách của kẻ gian lận trứ danh như hắn ta thì...., chắc chắn sẽ quỵt nợ.

Tên này không giỏi cái gì cả, chỉ giỏi gian lận poker, hắn khi bị Miyoko khích tướng lại sẽ nổi điên lên, thách đấu poker với cô. Và mấy trò thảm hại của hắn bị Miyoko vạch trần, Hajime tháng này thật sự cạp đất ăn rồi.

Miyoko nghiên tay chống cằm nhìn đến con bài cuối cùng bỏ xuống bàn, đưa con ngươi ngọc bích liếc nhìn đến Hajime muốn nổ tung não vẫn không nói được tiềng nào.

"Sao vậy? Giám ngục khu 13 muốn quỵt nợ khi đánh bài hay sao?"

"Ai nói vậy chứ? Nhưng Miyoko, cô có cảm thấy đánh bài ăn tiền là phạm pháp không?"

"Vậy sao? Vậy sao Hajime-giám ngục khu 13 lại thực hành vậy?"

Miyoko nửa đùa nửa thật, nhấm một ngụm trà, nghiên mắt nhìn đến nam nhân đối diện.

Uno chập rãi bật ngón cái lên với cô, một cách âm thầm, tránh việc Hajime phát hiện, 3 nam nhân kia chỉ ngồi một góc cười khúc khích.

Ai biết được sáng hôm nay Miyoko lại đứng trước phòng giam của họ gõ cửa, muốn vào chơi. Trò chơi gì không biết, chỉ tất cả trò chơi họ yêu cầu, cô ấy đều chơi cả.

Cho đến khi Hajime đến, và cậu ta muốn lôi Miyoko về lại cơ sở chính của mình. Và cuối cùng, tên lừa trọc lại bị cô gái đó khích tướng cho đến mất não, đi thách đấu với Miyoko.

Và cạp đất trong 2 tháng là kết quả họ đang nhìn thấy.

Uno không chắc, nhưng dường như Miyoko và Hajime đã quen nhau từ trước. Có vẻ thế, không phải dạng tình cảm bạn bè, đồng nghiệp, hay trai gái gì sất, nó giống như thân, nhưng lại chả thân nổi.

Uno không thể giải thích được, nhưng cách nói chuyện của Hajime đối với Miyoko có phần tôn trọng, cũng có phần thật tình. Còn Miyoko chính là đa phần bày trò, và trêu chọc.

Sống chừng ấy tuổi, biết về Hajime cũng khá nhiều, lần đầu tiên tù nhân ở đây thấy bản mặt của Hajime đối với Miyoko, thật sự họ khá sốc. Nhưng sau dần, họ bắt đầu thích ứng kịp.

Chỉ có cách đối xử với Miyoko, là Hajime-giám ngục khu 13 mới bộc phát dược cái đầu không não của mình ra thôi.

Giống như hiện tại, cách nói chuyện của Miyoko hoàn toàn là khích tướng Hajime, và tên ngốc đó vẫn ngây thơ nổi điên lên và chắc chắn sẽ trả, còn ghi giấy nợ.

Uno thật phải ôm trán mình, hắn chẳng biết vì cái gì, Miyoko lại có năng lực như vậy.

Rầm!

Cánh cửa phòng giam đóng lại với lực khá mạnh.

Cả 4 nam nhân giật bắn mình một chút, lại nhìn đến Miyoko vẫn đang chậm rãi nhấp từng ngụm trà một.

Không có tác động!

Cơn thịnh nộ của Hajime chẳng có tác dụng gì với Miyoko cả. Một bản lĩnh thực sự đấy chứ.

"Nè, Miyoko-chan, cô làm cách nào để dạy dỗ được tên Hajime đó vậy?"

Miyoko ngẩn đầu nhìn đến Uno, lại nhún vai, mỉm cười từ chối nói chuyện.

Uno xoa nhẹ con bài trên tay, suy nghĩ cái gì đó lại mỉm cười.

"Hay chị chơi với tôi một ván, nếu tôi thắng chị sẽ nói chứ?"

"Không!"

"Tại sao á? Hay chị sợ thua, rồi nói ra bí quyết?"

Miyoko lại chậm rãi uống một ngụm trà.

"Tôi chỉ muốn ăn tiền, Uno, tôi muốn biết tài sản chính chủ của bạn hiện có bao nhiêu?"

"Tài sản?"

"Tiền bạc, những vật dụng đáng giá, và cả bộ quần áo trên người cậu đang mặc."

"Quần áo? Nó là nhà tù phát mà?"

Rock nghiên đầu khó hiểu nhìn về phía Miyoko.

Nico lại nhanh nhảu.

"Nhưng mà nếu đã phát cho, thì cũng là của mình chứ nhỉ?"

"Định lí tốt đấy. Nhà tù này những tù nhân chết rồi, đều có quy định đem thiêu hết tất cả vật dụng của tù nhân đó."

"Chết sao?"

Jyugo có chút khó định nghĩa về từ này. Mà không trách được cậu ta, dù chết hay không một sinh vật trong phòng thí nghiệm sẽ không có cách chết đơn giản như một con người. Vì vậy đối với Jyugo, câu chuyện về cái chết, hay từ đồng nghĩa, thì đó cũng chỉ là câu nói vui qua cửa miệng.

Miyoko xoay lại vấn đề.

"Sao, Uno? Cậu chơi chứ?"

"Nếu tôi thắng thì sao?"

"Tôi sẽ làm một điều cậu yêu cầu."

Miyoko nghiên đầu, nhún vai. Tự tin chắc chắn vào lời nói của mình.

Sau câu nói của Miyoko, đột nhiên không gian trong phòng đều yên lặng đến kì lạ. Miyoko nghiên mắt nhìn sang một chút, Jyugo lại bắt gặp ánh mắt của cô, cậu chuyển hướng về ba bạn cùng tù, mở miệng.

"Này chuyện gì vậy? Tự nhiên không ai nói cái gì?"

"Ờ... thì..."

Giọng nói của Jyugo như làm hoàn hồn ba nam nhân kia, họ nhìn nhau một chút rồi cười trừ.

Miyoko không để ý cho lắm, ngoài vành tai của Rock và Uno có chút ửng đỏ lên, thì chẳng có điều gì khác thường, Miyoko bỏ nó qua sau đầu.

Uno lại tươi cười.

"Được thôi, tài sản của tôi đã được liệt kê trong sổ sách của Seitaoru, cô cần thì tới xem, và cả bộ... quần áo này! Nên chơi thôi, tôi đồng ý!"

"..."

Đồng ý thôi mà, có cần khí thế hùng hồn như sắp ra chiến trường như vậy không?