Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không! Không phải như thế! Tên cô vốn là Dương Tủ Linh, không phải là Dương Hạ Lan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một năm trước, Dương Hạ Lan, người chuẩn bị được gà vào nhà họ Lưu, đã vô tình gặp tai nạn trên biển, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Nhưng Dương gia không muốn để mất mối lương duyên với nhà họ Lưu. Nhờ vào quan hệ thông gian này, Dương gia có thể vực dậy từ đống đổ nát và nhanh chóng thịnh vượng trở lại. Vì vậy, bằng mọi cách, ông Dương nhất định phải để "Dương Hạ Lan” trở thành con dâu của Lưu gia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Do đó, Dương Tú Linh, đứa con gái ngoài giá thủ thậm chí còn chưa từng được sống trong Dương gia ngày nào, đã trở thành người thay thế Hạ Lan và kết hôn với thiếu gia nhà họ Lưu.
Ở Lưu gia này, cô đã chính thức trở thành Dương Hạ Lan. Chính Tủ Linh cũng không biết gì nhiều về quả khứ của người chị gái cùng cha khác mẹ này. Nhưng cô gái trong ảnh đúng là Dương Hạ Lan chứ không ai khác! Người chị này có sở thích trang điểm đám. Bởi vậy, để khiến mình giống với cô ấy hơn, Dương Tử Linh luôn phải trang điểm đậm mỗi ngày kể từ khi bước chân vào Lưu gia.Dĩ nhiên, toàn thể nhà họ Lưu không ai biết được chuyện này. Đối với họ, Dương Tú Linh chính là Dương Hà Lan. “Hôn lễ đã định mà còn dám nói bậy bạ! Không phải có thì còn có thể là ai? Còn định lừa ai nữa à?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hải My vừa nói vừa chỉ tay vào Dương Tú Linh, những ngón tay run lên vì tức giận. "Nhanh! Ném cô ta cho đảm vệ sĩ đi! Để bọn chúng mặc sức muốn làm gì thì làm. Xong xuôi thì đem trả cô ta lại cho nhà họ Dương!"
Hẳn nhiên, một gia đình danh giá như Lưu gia tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt như thế này. Dương Tú Linh kinh hãi nhìn bà trận trận, đôi mắt trong veo lúc này đã ngập ánh đυ.c, cô không thể ngờ mẹ chồng mình lại có thể ra lệnh tàn nhẫn như vậy. Dù sao đi nữa, cô cũng là con dâu của bà, là một thành viên của Lưu gia. "Vâng!" Xuân Minh hỗn hở nhìn phu nhân rồi quay lại ra lệnh cho hai người hầu gái khác: “Mau đưa cô ta
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người hầu gái kia cũng phản khích ra mặt và nhanh chóng lôi Dương Tử Linh ra sân sau Chính bạn họ cũng không thể chấp nhận một người phụ nữ xấu xa khét tiếng như vậy được gà vào nhà họ Lưu. Nếu bà Trần còn không cho cô ra một trận ra trò, họ có lẽ cũng tức điên lên mắt. "Mẹ, thật sự không phải con!" Dù Dương Tú Linh có cố gắng giải thích thế nào, cũng không một ai muốn nghe lời cô “Chúng tôi đã tìm ra rõ ràng nguồn gốc của bức ảnh. Người trong ảnh đó chính là Dương Hạ Lan cô chứ không ai khác. Tự làm thì tự chịu đi. Cô vẫn còn dám mở miệng đòi công lý sao?"
Xuân Minh nhếch môi chế nhạo, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần cô thì thầm: "Cô Hạ Lan, chẳng phải cô thích chơi đùa với đàn ông lắm sao. Bây giờ tôi sắp cho cô toại nguyện rồi, cô còn muốn gì nữa?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tú Linh kinh hãi giãy dụa: "Chuyện này tuyệt đối không được, tôi là vợ của anh Gia Thành" "Đừng có nhắc đến con trai tôi, cô không đủ tư cách"
Trần Hải My giận dữ quát lớn và bồi một cái tát đau điếng vào mặt Dương Tủ Linh khiến môi cô rỉ máu và toàn thân choáng váng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù đầu óc đã trở nên hoảng loạn, Tú Linh văn cổ chấp: “Tôi muốn gặp... Gia Thành "Lại còn muốn cầu cứu con trai ta? Có righĩ nó bị ngốc sao? Nếu Gia Thành biết cô nói dối nó như vậy, nó là người đầu tiên không tha thứ cho cô
Vừa nói, Trần Hải My lại giơ tay lên, một cái tát nặng nề trúng vào mặt Dương Tử Linh. "Lôi cô ta xuống mau. Chụp ảnh cho rõ ràng vào. Tôi muốn toàn thể nhà họ Dương biết được kết cục khi dám lừa dối Lưu gia này."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tú Linh bị những người giúp việc lôi đi xềnh xệch, nhưng cô vẫn tiếp tục giãy dụa: "Tôi muốn gặp anh Lưu, để tôi đi.....
Lúc này, một suy nghĩ lỏe lên trong đầu Tú Linh rằng chỉ cần Lưu Gia Thành biết chuyện này, anh nhất định sẽ không để yên.Dù sao đi nữa, cô vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hải My nhăn mặt và bắt đầu hết kiên nhẫn: "Cầm miệng, không ai được phép quấy rầy Gia Thành. Đưa cô ta đi mau!"
Vừa lúc đó, dì Mây, người mới nghe được tin tức từ những hầu gái khác, đã vội vàng chạy đến,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chứng kiến cảnh lôi kéo 1 ôi này, bà Mây có chút do dự "Thừa phu nhân, chuyện này... có chút không thỏa đáng. Tôi nhớ là khăn trải giường trong đêm tân hồn của cô cậu chủ, có vương lai máu trình. Bởi chính tay tối đa lau nó "
Dì Máy sợ Lưu gia đã hiểu lầm cô chủ nên mới với vàng nói: "Thưa bà, cô Dương Hạ Lan đây chắc chắn chưa từng qua lại với một người đàn ông khác trước đây... Có lẽ tốt hơn hết là bà nên kiểm tra sự việc trước da." "Máu trinh?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hài My hơi nhíu mày, sau đó nhếch môi cười khinh miệt: "Chẳng qua là mưu hèn kể bản của a để lừa gạt con trai ta!"
Dì Mây đã giả, có lẽ bà cũng không biết rằng công nghệ làm hàng giả hiện nay tiên tiến đến mức người ta khó lòng phân biệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dì Mây vẫn có chút lo lắng: "Phu nhân, dù là giả thật, nhưng ném cô ấy cho đám vệ sĩ như thế thì hơi quá... Chuyện này hay là cứ để cho ông chủ xử trí "Là Dương Hạ Lan đã cư xử không đúng. Họ Lưu nhà chúng ta tuyệt đối không thể dung thử một người con dâu ô uế như vậy!"
Trần Hải My nói cương quyết, bà không hề có một chút thương xót nào với cô con dâu này, chi lạnh lùng nói: "Tôi muốn tống khứ con nhỏ để tiện này đi ngay lập tức, trước khi ông nhà trở về"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”