Nhặt Được Một Chàng A

Chương 51: Phiên ngoại Nếu năm ấy - Trung

Hôm sau Đường Trụ bị điện thoại của Triệu Miểu đánh thức.

Đường Trụ mới ấn nút nhận, Triệu Miểu bên kia lập tức:

"Má ơi, cậu mau nhìn dưới lầu, nhanh lên nhanh lên!"

Đường Trụ mắt nhắm mắt mở xuống giường, bị Triệu Miểu làm ồn như vậy, theo bản năng mang dép lê vào, đi ra ngoài ngó xuống lầu.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn...

Dưới lầu, người đang nói chuyện với Tạ Thời Tân, không phải Ngô Ninh thì là ai?

"Thô sơ giản lược phỏng chừng, đã nói chuyện hơn một phút." Triệu Miểu bên kia tức giận bất bình: "Tạ Thời Tân này sao lại như thế? Không phải người sống chớ đến gần sao? Không phải đến đưa bánh kem cho cậu sao?"

Triệu Miểu nói xong, hai người thấy dưới lầu Tạ Thời Tân bước qua bên cạnh một bước muốn đi.

Đồng thời, Ngô Ninh cũng bước theo hướng Tạ Thời Tân, vừa lúc ngăn anh lại.

"Hay lắm, thằng lòn đó đang làm gì thế? Tớ thấy nó ngăn cản rất nhiều lần rồi."

Triệu Miểu không kiên nhẫn.

Thì ra là bị Ngô Ninh ngăn lại à.

"Bọn họ đang nói gì thế nhỉ?" Đường Trụ hỏi.

Triệu Miểu cười: "Cậu hỏi tớ?"

Đường Trụ cũng cười: "Tớ tự hỏi mình."

Hai người đều ở lầu 5, nghe thấy được mới là lạ.

Cuối cùng bên dưới cũng tan đi, bọn họ ở trên lầu ký túc xá, trong khoảng thời gian Tạ Thời Tân đi lên đây, Triệu Miểu vừa lúc có thể phổ cập cho Đường Trụ về quan hệ giữa Tạ Thời Tân và Ngô Ninh.

"Thật ra cũng chẳng có quan hệ gì, hiện tại không phải Tạ Thời Tân bắt đầu kinh doanh sao, sản nghiệp Ngô gia lớn, khó tránh có liên quan đến bên đó, Ngô Ninh là tiểu công tử, có lẽ cũng ngầm gặp qua Tạ Thời Tân vài lần rồi."

"Người cái gì cũng biết hôm qua nói cho tớ, Ngô Ninh cũng thích Tạ Thời Tân, tớ nói này ông xã cậu sao lại thế này, sao ai cũng thích hắn hết vậy?"

Đường Trụ cắt ngang Triệu Miểu: "Ông xã cậu."

Triệu Miểu: "Ha ha ha ha, công của bạn không thể đυ.ng."

Đường Trụ: "... Cậu bị khùng hả."

Không nói đến Triệu Miểu, Đường Trụ cũng không thích Ngô Ninh.

Tuy rằng bọn họ không có giao thoa gì quá lớn, nhưng từ cuộc bỏ phiếu bầu chọn hotboy khoa không đứng đắn kia, Đường Trụ được hạng nhất, Ngô Ninh được hạng nhì, ánh mắt Ngô Ninh nhìn cậu rất quái đản.

Cũng không phải cái gì hay ho, hotboy khoa cũng đâu có thêm điểm cuối kỳ, Đường Trụ không biết cậu ta để ý như vậy làm gì.

Hơn nữa nói thật, Đường Trụ đẹp trai hơn Ngô Ninh thì sao? Cậu được hạng nhất đó rồi sao, xí.

Triệu Miểu giải tỏa nỗi bực tức xong, cửa ký túc xá truyền đến tiếng gõ cửa.

Đường Trụ khụ khụ, trước tiên chỉnh chỉnh mấy sợi tóc dựng lên vì mới thức, rồi đi súc miệng, hắng giọng một tiếng, mới đi qua mở rửa.

"Chào buổi sáng nha đàn anh."

Giọng Đường Trụ rất trong trẻo.

Tạ Thời Tân cười cười với Đường Trụ, đưa bánh kem trong tay qua: "Chào buổi sáng."

Đường Trụ nhận lấy bánh kem.

Sau đó cười cười.

Sau đó.

Hai người cứ như vậy đứng đực ở cửa.

Tạ Thời Tân bật cười: "Không mời anh vào trong ngồi một lát sao?"

Đường Trụ cũng cười cười.

Cậu không chỉ không mời anh vào, còn khép cánh cửa lại thêm một ít.

"Có hơi lộn xộn."

Tạ Thời Tân: "Không chê."

Đường Trụ vẫn lắc đầu: "Thật sự rất lộn xộn."

Tạ Thời Tân lộ ra vẻ mặt mất mát: "Thôi được rồi," Thậm chí anh còn lùi về sau một bước: "Anh chỉ là người xa lại." Sau đó anh lại mỉm cười: "Vậy nếu không có việc gì nữa..."

Đường Trụ lập tức cắt ngang: "A thôi anh vào đi vào đi."

Sau đó cậu mở cửa.

Tạ Thời Tân hơi hơi mỉm cười, lúc này mới đi vào.

Thật ra ký túc xá cũng không quá lộn xộn, chỉ có vài cái áo khoác treo lung tung mà thôi.

Vì nghỉ hè, bạn cùng phòng của cậu đều đã về nhà hết, bởi vì Đường Trụ còn phải thi nên mới ở lâu thêm mấy ngày.

Sau khi Tạ Thời Tân tiến vào, Đường Trụ nhanh chóng dọn dẹp một chút, sau đó kéo ghế dựa qua: "Ngồi đi."

Nhưng mà Tạ Thời Tân cũng không có ngồi, anh chỉ nhìn lướt qua, liền nói: "Anh thật sự có việc, lập tức phải đi ngay."

Đường Trụ nhỏ giọng ò một tiếng, lại lẩm bẩm nói thầm: "Vậy anh còn kêu em mời anh vào."

Tạ Thời Tân nắm cằm Đường Trụ: "Nói gì đó?"

Đường Trụ mím môi, giọng mơ hồ không rõ: "Không có gì."

Tạ Thời Tân cười đưa tay lên, tầm mắt Đường Trụ cũng ngẩng lên theo tay Tạ Thời Tân, thấy anh dường như muốn xoa đầu mình, nên đưa đầu qua.

Quả nhiên Tạ Thời Tân vỗ vỗ đầu cậu vài cái: "Buổi trưa gặp." Tạ Thời Tân vỗ đầu cậu còn chưa đủ, còn nựng cằm Đường Trụ thêm mấy cái: "Đưa em đi ăn ngon."

Đường Trụ ngơ ngác không trả lời.

Tạ Thời Tân nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Muốn hay không?"

Lúc này Đường Trụ mới: "Muốn."

Xem ra Tạ Thời Tân thật sự có việc gấp, nói đi là đi.

Nhưng mà lúc ra cửa, Đường Trụ vẫn nhịn không được hỏi anh: "Anh quen biết Ngô Ninh sao?"

Phản ứng đầu tiên của Tạ Thời Tân là: "Ai?"

Sau đó anh mới nói: "Ngô gia tiểu công tử?"

Đường Trụ gật đầu: "Đúng vậy."

Tạ Thời Tân: "Gặp qua vài lần, sao thế?"

Đường Trụ cũng không biết nói sao, tùy tiện nói một câu: "Em cùng ngành với cậu ta."

Dáng vẻ Tạ Thời Tân như chẳng hề để ý đến: "Cho nên?"

Đường Trụ cười ra tiếng: "Không có cho nên, hẹn trưa gặp lại."

Đường Trụ nhìn theo bóng dáng Tạ Thời Tân rời đi trên hành lang, sau đó lại chạy như bay đến cửa sổ, chờ đợi Tạ Thời Tân xuất hiện dưới lầu.

Rất nhanh, Tạ Thời Tân đã xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Từ xa nhìn lại.

Thật là, đẹp trai quá à.

Đường Trụ đang quan sát, Tạ Thời Tân bên dưới đi đến một nửa đột nhiên ngừng lại, sau đó chính xác ngẩng đầu, đối điện với tầm mắt của Đường Trụ.

Đường Trụ trốn không kịp, mặt nóng lên, căng da đầu vẫy tay với Tạ Thời Tân.

Ây ya, lưu luyến bị người phát hiện rồi.

Sau khi Tạ Thời Tân đi rồi, Triệu Miểu lập tức lượn qua đây.

Sau đó Triệu Miểu vào thẳng chủ đề:

"Thế nào? Có phải hắn thích cậu không?"

Đường Trụ bất đắc dĩ: " Sao tớ biết được?"

Triệu Miểu sờ sờ cằm: "Tớ đã hỏi thăm, sau khi đánh dấu tạm thời, chỉ có Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại ngắn ngủi với Alpha, nhưng Alpha thì không, ông xã cậu chắc chắn đang theo đuổi cậu."

Đường Trụ: "... Ông xã của ai?"

Triệu Miểu cười nói: "Ông xã của cậu."

Đường Trụ nhéo eo Triệu Miểu, Triệu Miểu nhột đến lập tức nhảy lên giường.

Đường Trụ tiếp tục chọt cậu ta: "Ông xã của ai?"

Triệu Miểu lúc này mới nhả ra: "Không ai không ai hết, Tạ Thời Tân được chưa!"

Đường Trụ buông cậu ta ra, nghe cậu ta từ từ nói một câu: "Tốt nhất cả đời này cậu đừng có gọi hắn là ông xã nhá!"

Đường Trụ lại đứng lên, Triệu Miểu nhanh như chớp bỏ chạy.

Tạ Thời Tân tính thời gian vô cùng chuẩn, nói 11 giờ đến đón Đường Trụ, đúng 11 giờ tới gõ cửa.

Có lẽ Đường Trụ nên ăn diện một chút, hì hì.

Bởi vì Triệu Miểu nói năng lung tung, thời gian ăn cơm, Đường Trụ đều ngại nhìn thẳng mặt Tạ Thời Tân.

Không biết rốt cuộc thì anh ấy báo đáp việc mình giúp đỡ anh ấy, hay là bên trong còn có thành phần yêu thích nữa?

Thích à.

Tạ Thời Tân thích cậu?

Không thể nào đâu?

Phải hay không phải nhỉ?

Nếu không phải tại sao còn gắp đồ ăn cho cậu?

Nếu không phải tại sao còn xoa đầu cậu?

Nếu không phải tại sao còn nựng cằm cậu?

Nếu không phải tại sao còn đưa áo khoác cho cậu mặc?

Nếu không phải, tại sao còn, nắm tay cậu?

Thời gian ở bên Tạ Thời Tân qua rất nhanh, đảo mắt đã đến màn trình diễn pháo hoa buổi tối.

Mà Đường Trụ cũng không hiểu tại sao, Tạ Thời Tân nắm tay, nắm đến tự nhiên như thế.

Giống như chỉ là không chú ý một lúc, Tạ Thời Tân đã bao bàn tay cậu lại trong lòng bàn tay anh.

Không phải cái gì đáng gờm, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ chút này thôi, đã làm trái tim Đường Trụ đập thình thịch, tuyến thể cũng đang kích động, dường như đang nói cho cậu:

Chủ nhân chủ nhân, em có thể tỏa ra pheromone không? Chủ nhân tất nhiên nói không được, mày tém lại cho anh!

Sau đó tuyến thể lại nói:

Chủ nhân hormone của anh bùng nổ rồi, em muốn tỏa pheromone quá đi, cứu mạng!

"Sao thế?"

Giữa khoảng cách hai lần phóng pháo hoa, Tạ Thời Tân đột nhiên quay đầu hỏi Đường Trụ.

Đường Trụ sửng sốt một chút: "Hả?"

Tạ Thời Tân cười: "Anh thấy em vẫn luôn ngẩng người, không thích sao?"

Đường Trụ: "Hả? Gì cơ?"

Tạ Thời Tân hình như dừng một chút, mới nói: "Anh hỏi em thích anh sao? Em nói thích?"

Đường Trụ: "Hả?"

Giọng nói của Đường Trụ có hơi khô, cũng không biết phải nói gì tiếp.

Qua vài giây, Tạ Thời Tân cười nói: "Đùa em thôi, màn pháo hoa tiếp theo sắp phóng rồi."

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Đường Trụ đều gặp mặt Tạ Thời Tân.

Sao Tạ Thời Tân có thể có nhiều chuyện để làm thế nhỉ, hôm nay xem triển lãm này, ngày mai đến sân thi đấu kia, chơi game, đi biển, lên núi, ngắm sao, vẽ tranh, mỗi ngày đều không trùng lặp, mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã.

Mỗi ngày mẹ Đường Trụ đều gọi điện hỏi cậu khi nào về.

Mỗi ngày Đường Trụ đều nói dối rằng còn chưa có điểm thi.

Thật ra đã có điểm thi rồi, cậu có thể sớm trở về.

Nhưng mà.

"Tớ nghĩ là cậu thích người ta rồi." Triệu Miểu phải thi lại cũng không gấp gáp mà ngồi trên giường Đường Trụ, nói lời thấm thía.

Đường Trụ nằm một bên, ôm gối của mình, thấp thấp mà nói: "Ừm."

"Cậu cũng đừng vội vàng phủ nhận... Gì? Cậu ừm?"

Đường Trụ rất tủi thân: "Ừm," Cậu nói: "Tớ có đi tra rồi, ỷ lại của pheromone sẽ không vượt quá ba ngày, bây giờ cũng đã tám ngày rồi, tớ vẫn thích ở cạnh anh ấy."

Triệu Miểu: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Đường Trụ càng tủi thân: "Cậu nói xem anh ấy có thích tớ không hả?"

Triệu Miểu: "Hắn tuyệt đối là thích cậu! Không thích tớ sẽ trồng cây chuối gội đầu!"

Đường Trụ nghe xong không có chút gì vui vẻ: "Vậy sao?"

Tám ngày, không có tiến triển gì hết, còn đang dừng ở nắm tay.

Còn dừng ở nắm tay!

Còn khách khách sáo sáo.

Tách ra cũng không ôm một chút, rõ ràng đôi tình nhân trước mặt cách 5 mét kia còn ôm rồi hôn môi nữa.

Tạ Thời Tân cũng nhìn thấy.

Sau đó anh chỉ giơ tay nói tạm biệt với Đường Trụ.

Ôm một chút cũng không được sao, tay Đường Trụ đều chuẩn bị xong rồi, không nhìn thấy sao?

Đường Trụ kéo chăn lên, bao cả người mình vào.

Đây là mập mờ trong truyền thuyết đó sao?

Đoán không ra, không biết không dám hỏi, không dám nói.

Tạ Thời Tân anh không thể làm thêm gì đó nữa à?

Không làm thì em về nhà đây!