Đường Trụ hoàn toàn dựa vào ý chí của mình để làm xong bài thi này.
Vừa ra khỏi phòng thi, cậu liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, đầu Đường Trụ có hơi đau, hoàn cảnh lạ lẫm có mùi thuốc khử trùng quen thuộc.
"Tỉnh rồi?"
Một giọng nói trầm thấp từ mép giường truyền đến.
Đường Trụ còn chưa kịp trả lời, người đó đã đi đến.
Trong phòng bệnh chỉ mở một cái đèn nhỏ, Đường Trụ mơ mơ màng màng nhìn không rõ lắm, chờ anh đến gần, Đường Trụ mới nhận ra anh là người cậu gặp ở phòng tự học trước lúc thi.
Woa, quả thật rất đẹp trai.
"Anh khỏe chưa?" Đường Trụ khàn giọng hỏi.
Người đó cười một chút, giọng điệu nghe ra rất bất đắc dĩ: "Không quan tâm đến mình trước sao? Sao lại quan tâm đến anh trước vậy?"
Đường Trụ ồ một tiếng, lúc này mới hỏi: "Em bị gì vậy?"
Anh ngồi xuống mép giường, thuận tay ấn chuông gọi hộ sĩ.
"Bị anh đánh dấu tạm thời, thân thể không khỏe," Anh nói xong nhìn vào mắt Đường Trụ: "Bản thân mình có khỏe không còn không cảm giác được sao? Tại sao còn đi thi làm gì?"
Rõ ràng là lời trách cứ, vậy mà Đường Trụ cảm thấy bên trong có gì đó kỳ quái, giống như anh giận dỗi vì Đường Trụ không yêu quý bản thân mình.
Trong lòng Đường Trụ nghi ngờ, bọn họ rất thân thiết sao?
Đường Trụ ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Có vẻ như đây là một phòng bệnh cao cấp, phòng rất lớn, cũng chỉ có một giường bệnh của cậu.
"Anh đưa em đến đây sao?" Đường Trụ hỏi.
Anh nói: "Bạn học khác đưa em đến đây."
Đường Trụ ò một tiếng: "Vậy bạn đó đâu rồi?"
"Đã đi rồi," Anh nói: "Anh đã cảm ơn cậu ta."
Đường Trụ gật gật đầu, hỏi: "Anh tên gì vậy?"
Anh nói: "Tạ Thời Tân, Thời trong thời gian, tân trong cũ mới (tân-cựu)."
Đường Trụ gật đầu: "Em tên..."
Tạ Thời Tân cắt ngang cậu: "Đường Trụ."
"Đúng vậy, em có viết trong tờ giấy."
Tạ Thời Tân cười cười.
Có lẽ Đường Trụ còn choáng váng, không biết tình hình hiện tại là như thế nào, nhưng mà theo phán đoán bước đầu, phòng bệnh này là do người tên Tạ Thời Tân đây sắp xếp.
Đường Trụ: "Tạ..."
"Thời Tân." Anh bổ sung.
Đường Trụ phụt một cái cười ra tiếng: "Không phải em muốn gọi anh, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
(Tạ Thời Tân: 谢时新
Cảm ơn (tạ tạ): 谢谢)
Tạ Thời Tân: "Đừng khách sáo."
Tạ Thời Tân nói xong câu đó, bác sĩ liền gõ cửa đi vào, rầm rập rầm rập một đám người, đến kiểm kiểm chỗ này tra tra chỗ kia, còn khe khẽ nói nhỏ, cuối cùng nói với Tạ Thời Tân mấy câu, cung cung kính kính rời đi.
Đường Trụ dùng sức nuốt khan một cái, chờ đến trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ, Đường Trụ mới mở miệng:
"Đàn anh," Đường Trụ gọi Tạ Thời Tân: "Có phải em bị bệnh gì không?"
Tư thế lúc nãy kia, cũng quá dọa người rồi.
Có lẽ Tạ Thời Tân hiểu được Đường Trụ nghĩ cái gì, cười cười nói: "Chỉ là kiểm tra đơn giản thôi, em không có vấn đề gì, lát nữa anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em."
Đường Trụ nuốt một trăm vấn đề vào bụng: "Ò."
Tốc độ Tạ Thời Tân rất nhanh, không bao lâu đã làm xong thủ tục.
Gió đêm mùa hè rất thoải mái, thổi đến người lạnh lạnh.
Tới dưới lầu bệnh viện, Đường Trụ quay đầu nói với người bên cạnh: "Em đi trước đây, hôm nay cảm ơn anh."
Tạ Thời Tân: "Hôm nay người phải cảm ơn là anh mới đúng."
Lúc Tạ Thời Tân nói chuyện vẫn luôn cười, cho dù đây chỉ là kiểu cười khách khí xã giao, nhưng cũng cực kì đẹp.
Đường Trụ thấy anh cười như vậy, ngây người một chút, sau đó cậu thấy một chiếc xe ngừng trước mặt.
Đàn anh nãy mới nói cái gì ấy nhỉ?
"Ai nha." Mới nghĩ, trán Đường Trụ đã bị Tạ Thời Tân búng một cái.
Đường Trụ bịt trán nhìn Tạ Thời Tân, thấy Tạ Thời Tân mở cửa ghế sau.
"Nghĩ cái gì thế? Lên xe."
Đường Trụ ò một tiếng, cũng không hỏi gì, trực tiếp ngồi xuống.
Chờ khi Tạ Thời Tân cũng ngồi vào rồi, Đường Trụ mới hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tạ Thời Tân bật cười: "Pheromone của anh sẽ khiến người ta ngốc đi sao?"
Đường Trụ: "Cái gì?"
Tạ Thời Tân: "Lúc nãy không phải đồng ý đi ăn cơm với anh à?"
Đường Trụ: "A?"
Có sao?
Tạ Thời Tân nhìn vào mắt Đường Trụ, vài giây sau lại nói: "Có, không chỉ đồng ý đi ăn cơm với anh, còn đồng ý ngày mai đi xem phim với anh, xem phim xong đến bờ sông Vân xem pháo hoa."
Đường Trụ không có hoài nghi gì với nội dung Tạ Thời Tân nói, nhưng cậu khó hiểu chính là: "Chúng ta đã nói nhiều câu như vậy trong thời gian ngắn như thế sao?"
Tạ Thời Tân mặt không đỏ tim không nhảy: "Ừm."
Đường Trụ nói: "Thôi được rồi."
Não Đường Trụ nói cho cậu biết chuyện này có hơi kỳ quái, nhưng cậu lại không nghĩ ra được kỳ quái ở đâu, cậu cảm thấy Tạ Thời Tân nói rất đúng, pheromone của Tạ Thời Tân quả thật làm cậu ngu đi.
Tới nhà hàng cũng đến 8 giờ tối, Đường Trụ đã sớm đói bụng.
Có lẽ trên đường đã gọi đồ ăn, mới ngồi xuống không bao lâu, đồ ăn đã được dọn lên.
Đường Trụ mặc kệ Tạ Thời Tân, tự mình ăn trước.
Ăn được một nửa, cậu mới phát hiện Tạ Thời Tân vẫn luôn phục vụ cho cậu, tôm cua trên bàn, cần bóc vỏ xử lý, tất cả đều do Tạ Thời Tân làm giúp.
Sau khi ý thức được chuyện này, Đường Trụ nuốt xuống một con tôm, sau đó cậu nhìn trên mâm Tạ Thời Tân chồng chất xác tôm cua như núi, cười với Tạ Thời Tân một cái.
"Hì hì."
So với anh, mâm của cậu sạch sẽ vô cùng.
"Cười gì đó?" Tạ Thời Tân hỏi cậu.
Đường Trụ lắc đầu: "Không có gì."
Một lát sau, Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: "Sao anh lại giúp em bóc vỏ?"
Tạ Thời Tân rút giấy lau tay, đột nhiên cũng cười cười.
Sau đó anh lắc lắc đầu: "Không biết."
Đường Trụ sửng sốt một chút.
Tạ Thời Tân lại nói: "Thật ra cũng biết."
Đường Trụ: "Tại sao?"
Tạ Thời Tân nhìn vào mắt Đường Trụ: "Mới vừa biết, cũng không tính là rõ ràng lắm."
Mặt Đường Trụ nhăn thành một cục.
Cái gì mà lung tung rối loạn.
Tạ Thời Tân này, nhìn có vẻ cũng rất ngốc, còn không biết xấu hổ mà nói cậu.
Ăn cơm xong Tạ Thời Tân đưa cậu về ký túc xá.
Hôm nay mới thi xong, Đường Trụ rất nhàn, sau khi trở về tắm rửa một cái, chơi một ván game, cảm thấy càng lúc càng có gì đó sai sai nên vẫn ra khỏi cửa, đến phòng ký túc xá kế bên.
Thật khéo, phòng ký túc xá kế bên chỉ có một mình Triệu Miểu, cho nên mới vừa đi vào, Đường Trụ trực tiếp vào chủ đề chính.
Cậu nói về chuyện gặp Tạ Thời Tân trước.
"Cái gì? Cậu bị đánh dấu tạm thời?" Triệu Miểu không đợi Đường Trụ nói xong đã lập tức cắt ngang.
Đường Trụ xua tay: "Cái này không quan trọng."
Triệu Miểu kinh ngạc: "Cái này mà còn không quan trọng?"
Đường Trụ: "Thì cũng quan trọng, dù sao thì giờ tớ cũng không sao, ở bệnh viện là anh ấy chăm sóc tớ."
Triệu Miểu ồ một tiếng: "Nhưng hiện tại trong người cậu có pheromone của hắn đó."
Đường Trụ gật đầu: "Đúng vậy, tớ muốn hỏi là sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Triệu Miểu là một người chưa từng yêu đương bao giờ, lại ra vẻ mình vô cùng có kinh nghiệm tình trường: "Đánh dấu tạm thời thì sướиɠ một chút thoy, có thể sẽ có ảnh hưởng gì chứ, hỏi cậu sướиɠ hay không?"
Đường Trụ cười trộm: "Sướиɠ."
Triệu Miểu chỉ vào Đường Trụ: "Cậu sướиɠ đến ngất đi luôn rồi đó."
Đường Trụ kinh ngạc: "Thì ra tớ sướиɠ đến ngất đi luôn à? Tạ Thời Tân đâu có nói với tớ."
Triệu Miểu cười ha ha ha: "Đương nhiên không thể nói rồi, chẳng lẽ cậu muốn hắn nói cho cậu, cậu hôn mê lâu như vậy là bởi vì quá sung sướиɠ?"
Đường Trụ tưởng tượng hình ảnh đó một chút: "Cũng có lý."
Triệu Miểu gật gật đầu: "Tớ thấy các cậu chắc là không ai thiếu nợ ai nữa rồi, cậu giúp hắn vượt qua kỳ dễ cảm, hắn quay đầu lại chăm sóc cậu, huề nhau."
Đường Trụ nói: "Cơm tối hôm nay là anh ấy mời, đến một nhà hàng rất cao cấp."
Triệu Miểu gật đầu: "Huề nhau huề nhau, không ai nợ ai."
Đường Trụ còn muốn nói gì đó, Triệu Miểu đột nhiên à một tiếng: "Đúng rồi, sắp tới đây có lẽ cậu sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại ngắn ngủi với hắn, rất dễ bị hắn nói gì nghe nấy, tự cậu giữ mình đi... nhưng mà cũng không cần giữ mình làm gì, các cậu có lẽ sẽ không gặp lại nữa đâu."
Đường Trụ: "Nói ra chắc cậu không tin."
Triệu Miểu: "Gì?"
Đường Trụ: "Anh ấy hẹn tớ mai đi xem phim ngắm pháo hoa."
Triệu Miểu nhíu mày, phát hiện chuyện này cũng không đơn giản: "Hửm? Hử?"
Đường Trụ: "A."
"Tạ Thời Tân?" Triệu Miểu lập tức lôi máy tính ra: "Tớ muốn nhìn xem, là ai, muốn cua Đường Trụ nhà chúng ta!"
Đường Trụ khó hiểu: "Anh ấy muốn cua tớ?"
Triệu Miểu: "Bằng không đâu?"
Triệu Miểu hỏi thăm một người bạn về Tạ Thời Tân, người bạn này có biệt danh là giang hồ đại học A, ở đại học A không người nào hắn không biết.
Quả nhiên, Triệu Miểu chỉ mới nói tên, bên kia đã biết là ai.
Anh giai giang hồ: Lại có người đến hỏi thăm anh ta.
Anh giai giang hồ: Haizz, chính là một người vừa lạnh lùng vừa như kiểu người sống chớ đến gần, đang học năm tư sắp tốt nghiệp, xuất sắc đến nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Sau đó, hai người ngồi trước máy tính, xem xét tư liệu của Tạ Thời Tân mà anh giai giang hồ gửi tới.
Giới thiệu không quá nhiều, xem qua mỗi đoạn, Đường Trụ và Triệu Miểu đều:
"Wáo."
"Anh ấy nhận được giải thường này luôn à."
"Giỏi quá đi hạng nhất đó."
"Á đù tiếp nhận công ty này này."
"Bảng điểm này trâu bò dữ."
...
Cuối cùng sau khi xem xong, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đường Trụ: "Cậu còn cảm thấy anh ấy, muốn theo đuổi tớ sao?'
Triệu Miểu ngẩng đầu lên: "Tại sao lại không thể? Cậu cũng rất tuấn tú rất ưu tú ok?"
Đường Trụ trề môi một cái.
"Không phải chứ," Triệu Miểu hỏi Đường Trụ: "Cậu thích hắn sao?"
Đường Trụ nghĩ nghĩ: "Tớ cảm thấy không tính là thích, không phải cậu nói tớ sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại ngắn ngủi với anh ấy sao? Bây giờ chắc là cảm giác đó đó, tớ với anh ấy cũng đâu có thân."
Đường Trụ lại nói: "Cho nên tớ cảm thấy anh ấy cũng không thích tớ đâu, có lẽ, chỉ là muốn báo đáp một chút?"
Triệu Miểu ngửa đầu: "Nhất kiến chung tình không được sao? Đâu phải chưa có người từng nhất kiến chung tình với cậu, nhiều thêm một Tạ Thời Tân cũng chả có vấn đề gì."
Đường Trụ: "Ha ha."
Đường Trụ lại nói: "Sao anh giai giang hồ lại nói anh ấy người sống chớ đến gần, hôm nay anh ấy thân thiện với tớ lắm, còn bóc tôm này kia cho tớ ăn nữa."
Mày Triệu Miểu nhướng muốn lên trời.
Cậu ta lập tức gửi tin nhắn cho anh giai giang hồ.
Triệu Miểu: Anh cảm thấy Tạ Thời Tân có khả năng sẽ bóc tôm cho người khác không?
Anh giai giang hồ trả lời ngay lập tức: Là Omega nào đang nằm mơ?
Triệu Miểu nhún vai với Đường Trụ, cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn đến nụ cười khó hiểu trên mặt Đường Trụ.
"Á đù, cậu cười ngọt ngào như vậy làm gì?"
Đường Trụ nhéo nhéo mặt: "Có sao?"
Triệu Miểu búng tay trước mặt Đường Trụ: "Tuy rằng như thế, nhưng tớ cảm thấy cậu vẫn nên cẩn thận một chút, đừng vì người khác chỉ là khách sáo, nhưng bản thân mình lại chìm sâu vào."
Đường Trụ: "Ò."
Triệu Miểu hỏi: "Trừ ăn cơm ra, hai người còn nói gì không?"
"Không có," Nhưng Đường Trụ nghĩ nghĩ lại nói: "Có."
Triệu Miểu: "Nói gì?"
Đường Trụ: "Cậu hỏi như vậy tớ mới nhớ, lúc trên đường về anh ấy hỏi tới rất nhiều."
Triệu Miểu kích động: "Hỏi gì?"
Đường Trụ: "Hỏi chơi chơi thôi, tớ học cấp ba ở đâu, quê ở chỗ nào, bình thường nếu không đi học thì làm gì, thích ăn gì, chơi gì, này nọ."
Triệu Miểu: "Chậc chậc chậc."
Triệu Miểu: "Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc."
Triệu Miểu vừa tặc lưỡi xong, di động Đường Trụ liền vang lên.
Coi có khéo không, là Tạ Thời Tân gửi tin nhắn đến.
Tạ Thời Tân: Hôm nay em uống thuốc, có lẽ sẽ buồn ngủ sớm hơn bình thường.
Tạ Thời Tân: Ngày mai anh mang bánh kem đến tìm em, thích ăn matcha hay sô cô la?
Đường Trụ: Sô cô la.
Tạ Thời Tân: Được.
Tạ Thời Tân: Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Triệu Miểu làm giọng quái đản: "Đường Đường ~ Muốn ăn matcha hay sô cô la nà?"
Nụ cười của Đường Trụ sắp tràn ra khóe môi: "Làm gì đó!"