Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 26: Chú Và Cô

Vương Mãnh sững sờ, lập tức nói: “Nói! Ai dám bắt nạt cháu gái của chú! Chú giúp cháu bắt nạt lại.”

Hoa Chiêu cười ngọt thêm vài phần, cái ông chú tiện nghi này thật tốt.

“Diệp Thâm ngày hôm qua đưa sính lễ đến cho cháu, nhưng vì cháu cùng ông nội không ở nhà, đồ đạc đã bị một nhà ông nội ba lấy đi, đem giấu rồi, không có ý định đưa lại cho cháu” Hoa Chiêu nói ra.

Vương Mãnh lại sững sờ, lúc đầu nghe Hoa Chiêu nói bị bắt nạt cứ nghĩ do bạn bè cùng lứa tuổi đánh nhau, kết quả, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Thân là ông nội ba, lại giữ sính lễ? Chuyện này ai nghe cũng có thể giận điên người.

Huống chi vẫn là ba chuyển vừa vang lên, những vật tư kia đều là đồ đắt giá, có tiền cũng không mua được.

Đây là loại họ hàng nào a? Quá đáng giận rồi!

“Vậy chú dẫn cháu…không được, ông nội của cháu không cho chú cùng ông ấy liên hệ, không cho chú đi cùng các người vào trong thôn, chú không dẫn cháu đi được.” Vương Mãnh nói ra: “Cứ như vậy a, tý nữa cháu mang Tiểu Triệu cùng mấy người nữa trở về, mang những thứ đó cướp về cho chú!”

Vương Mãnh trừng mắt: “Bọn họ nếu không trả lại đồ cho cháu, liền nói Tiểu Triệu mang hết người lên đây.”

Ba chuyển vừa vang cộng lại không rẻ, xe đạp, máy may, đồng hồ, bình quân đều là 200 đồng mỗi vật, chỉ có radio thì rẻ hơn một chút, hơn 100 đồng, cộng lại cũng đến 700 đồng, đủ xét xử.

“Cảm ơn chú!” Hoa Chiêu cười.

“Ai ai đây đều là chú nên làm” Vương Mãnh nói xong, thở dài: “Các cháu hiện tại thời gian cũng…Ai! Trở về khuyên nhủ ông nội của cháu, chú cùng cô của cháu năm đó không phải thật sự muốn cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ. Đây là do tình thế bức bách, những năm nay bọn họ đều rất hối hận, đều hi vọng ông của cháu có thể tha thứ cho bọn họ, trở lại thủ đô sống cùng họ.”

Lần này đến phiên Hoa Chiêu trừng mắt. Tình huống gì đây? Chú, cô? Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không có loại sinh vật này. Chưa từng có, một chút cũng không có.

Cô tiếp thu tất cả trí nhớ của nguyên chủ, từ lúc sinh ra đến lúc chết, thậm chí những sự tình đã bị nguyên chủ quên, vẫn còn lưu trong tiềm thức, bị cô dần dần tiếp thu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn còn hình dáng của cha, cô nhớ rõ cha đã từng nói, ông là con một, lúc một tuổi thì mẹ bị quân địch sát hại, Hoa Cường lúc này mới phẫn nộ mà tòng quân. Ở đâu ra, chú cùng cô?

Hoa Cường về nhà nhiều năm như vậy, cũng chưa từng cùng nguyên chủ nhắc tới.

Hoa Chiêu quản lý nét mặt rất đúng chỗ, tuy là trừng mắt nhưng thu hồi rất nhanh, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Ông nội không bỏ xuống được cháu, không muốn bỏ cháu lại để một mình đi thủ đô.”

“Sao lại bỏ cháu? Gia đình chú và cô của cháu có một căn nhà lớn, cũng từng nói là hoan nghênh cháu cùng đi, yên tâm, sẽ không bỏ lại cháu.” Vương Mãnh nói: “Hơn nữa điều kiện chữa bệnh ở thủ đô…”

Đối với cái bệnh kia của lão thủ trưởng, đoán chừng cũng không có biện pháp.

Nhưng trước khi lâm chung, có thể cùng con cái ở cùng một chỗ, cũng tốt a?

“Ông nội của cháu, chắc vẫn còn ghi hận sự tình năm đó” Vương Mãnh thở dài: “Nhưng là Bảo Quốc cùng Thư Lan năm đó, thật sự là chỉ làm bộ, bọn họ nếu không cùng ông nội cháu phủi sạch quan hệ, cả nhà đều sẽ bị liên luỵ.”

Tên cũng đã có, Hoa Bảo Quốc? Hoa Thư Lan?

Hoa Chiêu tự bổ não quá trình cùng kết quả, năm đó là thời điểm hỗn loạn, loại chuyện này còn nhiều mà.

Ông nội của cô cũng là một cái “Đoàn”, có thể trở về nông thôn trồng trọt, có thể thấy lúc trước đã trải qua sự việc không nhỏ.

Tai vạ đến, từng người chạy, không chỉ phát sinh giữa vợ chồng, mà con cái cũng có thể chạy được, cánh cũng cứng rồi đấy. Chỉ không biết hai người này sẽ ra mặt như thế nào? Thân thiết hay chỉ là quen biết?

“Ông nội không bao giờ cùng cháu đề cập đến sự tình năm đó, vừa nhắc đến đã nổi giận.” Hoa Chiêu tò mò hỏi: “Chú và cô này của cháu đã bao nhiêu tuổi? Mẹ của họ…”

Vương Mãnh cúi đầu suy nghĩ một chút, ông ta thực sự không đânh lòng lão thủ trưởng trước khi lâm chung lại lẻ loi hưu quạnh, bên người chỉ có một cháu gái chiếu cố, huống chi cháu gái này đã lập gia đình, đâu thể có đạo lý ngốc ở nhà mẹ đẻ mãi, Diệp Thâm không biết lúc nào sẽ quay lại mang người đi. Đến lúc đó lão thủ trưởng chỉ có một mình làm sao bây giờ? Cho nên dù năm đó huyên náo đến không thoải mái như vậy, ông cũng hi vọng bọn họ có thể cha con đoàn tụ. Như vậy nói cho Hoa Chiêu cũng tốt, không chừng có thể giúp ông nói vài lời tốt đây này.

“Chú của cháu so với ta nhỏ hơn 2 tuổi, năm nay đã 38, cô của cháu năm nay 36” Ông dừng một thoáng rồi nói tiếp: “Mẹ của bọn họ là vợ sau của ông nội cháu, lúc 30 tuổi thì cưới về, năm đó là con gái của lãnh đạo ông cháu, 10 năm trước, bởi vì một sự việc, ông nội của cháu cùng cha vợ bất đồng, cùng người nhà ồn ào một trận, rồi tự mình trở về quê quán”

“Nha!” Hoa Chiêu gật đầu, nguyên lai là lập trường bất đồng.

“Gia đình bà nội, hiện tại bọn họ thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.

Ông nội trở về quê, xem ra đối phương là người thắng, mà 10 năm lập tức muốn kết thúc, người thắng đảo mình một cái liền….

Tình hình đáng lo ngại a, bọn họ không thể quay trở về lúc này. Vốn kiên trì một chút là muốn thắng lợi rồi, lúc này trở về sẽ khiến người ta hiểu lầm, lại đả đảo một lần, quá oan a?

“Một nhà bà nội cháu…” Vương Mãnh thoáng dừng lại một chút, mặc dù không có tài liệu chính thức về việc này, nhưng tin tức ông thăm dò được, tựa hồ có chút không ổn.

Ông sợ nói ra, Hoa Chiêu lại truyền đến tai ông nội, lại làm cho Hoa Cường lo lắng.

“Bọn họ đều rất tốt” Vương Mãnh nói: “Đều đang chờ ông cháu hai người qua đấy.”

Đi qua chôn cùng? Cô mới không đi.

Tiểu Triệu đẩy cửa tiến vào, lưu loát mà đưa 15 đồng tiền, sau đó nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn về phía Vương Mãnh lắp bắp nói: “Thủ trưởng vừa rồi tôi không ngăn được, lại để cho mấy người ở cung tiêu xã mỗi người đoạt một cọng giá, phân ra nếm, bọn họ biết đây là giá của thủ trưởng nên không dám giữ, chỉ để tôi chuyển hộ lời nói, giá này mua ở đâu? Bọn họ cũng muốn mua”

Vương Mãnh vui vẻ: “Cậu quay lại nói cho bọn họ biết, bất kể từ đâu ra, chờ tôi ăn đủ liền đến phiên bọn họ”

“Còn có, cậu mang thêm 10 người đi cùng Hoa Chiêu, giúp con bé lấy lại đồ thuộc về mình. Đối phương nếu không đưa, liền mang tất cả bọn họ về đây!” Vương Mãnh bàn giao.

“Rõ!” Tiểu Triệu lên tiếng, lập tức đi ra ngoài tìm người.

Hoa Chiêu cũng phải đi, cô muốn đi ra ngoài dùng tiền, cô mua thêm ít đậu xanh, mở rộng sản lượng.

“Chờ một chút!” Vương Mãnh gọi cô lại. “ Tiểu Hoa,trước cháu nói một ngày có thể ủ 10 giỏ giá đỗ, thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật, nếu đủ đậu xanh” Hoa Chiêu nói ra: “Kỳ thật ủ giá đỗ rất đơn giản”

“Tốt tốt” Nghe thật sự được, Vương Mãnh mặt mày hớn hở, về phần giá đỗ ủ như thế nào, ông không hứng thú, chỉ có ăn ông mới thấy hứng thú.

“Tới tới tới, cháu nói xem, chừng này đậu xanh…có đủ hay không?” Vương Mãnh từ phía sau bàn làm việc chuyển ra một bao tải to.

“100 cân, có thể ủ được bao nhiêu giá?” Vương Mãnh hỏi.

“Hơn 1200 cân a” Hoa Chiêu khiêm tốn nói.

Bình thường dùng phân hoá học thúc đẩy sinh trưởng giá đỗ, có thể tăng lên 11 lần, cô dùng năng lượng thúc đẩy sinh trưởng, có thể tăng 12,13 lần không thành vấn đề.

“Tốt tốt tốt, nhanh cầm đi, ủ được bao nhiêu đều mang đến.” Vương Mãnh thúc giục.

Bọn họ chủ yếu là tổ chức quản lý, huấn luyện dân binh, gần đây vừa vặn có một nhiệm vụ huấn luyện, vài trăm dân binh tập hợp huấn luyện, bọn họ được nuôi cơm. Đều là những nam thanh niên trai tráng ăn nhiều, một ngày tiêu hao hơn 1000 cân giá dễ như chơi.

“Được!” Hoa Chiêu cười đến con mắt cong cong: “Đậu xanh này cháu cầm đi trước, bao nhiêu tiền thì trừ vào tiền giá đỗ” Cô không có thói quen cầm đồ miễn phí của người khác.

Vương Mãnh nghe thấy càng yên tâm, trước kia có nhiều lời đồn về cháu gái Hoa Cường như thế nào, những người kia thật sự là trông mặt mà bắt hình dong! Nhìn thấy cháu gái ông lớn lên không đẹp, trong miệng liền nói không ra một lời hữu ích.

Kết quả, cháu gái ông lại là một người thông thấu hiểu lí lẽ! Đáng tiếc hơi mập….nếu tốt hơn một chút.