Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 25: Nhìn Ra

Hoa Chiêu cùng ông nội về đến nhà, cũng chính là giờ kết thúc công việc buổi chiều, toàn bộ thôn dân hơn 100 miệng ăn, sắp xếp thành thật một hàng dài trước cửa nhà Hoa Chiêu.

Trông thấy hai ông cháu nhà Hoa Cường bao lớn bao nhỏ mà trở về, mọi người cũng không thấy ngoài ý muốn. Trước kia mỗi tháng, vào ngày này cơ bản là đều như vậy, chỉ có điều trước kia Hoa Cường một lưng cõng giỏ đồ đạc, hôm nay mang theo Hoa Chiêu. Về phần mua được cái gì, sắc trời có chút tối, nhìn không rõ, nhưng cũng không ngăn được mọi người hâm mộ.

Nhà bọ họ thời điểm mua đồ tết, đều không đầy một giỏ! Mà Hoa Chiêu người ta, mỗi tháng đều một giỏ đầy.

Bất quá lần này, mọi người nhìn thấy hai ông cháu, trên mặt biểu lộ một vẻ kì quái.

Một số người ánh mắt tránh né, một số lại lộ ra một chút hả hê, có người một bộ dạng hiếu kỳ, đến xem kịch vui. Một ít người muốn nói lại thôi.

Hoa Cường đã nhìn ra, chắc lát nữa phải đến nhà Triệu Lương Tài một chuyến rồi. Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Hoa Chiêu bên cạnh hô to một tiếng: “Mọi người làm sao vậy, nhà của chúng cháu bị sụp sao?”

Hoa Cường sững sờ, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Hoa Cường không nghĩ tới cháu gái ngốc của ông vậy mà có thể nhìn ra biểu cảm của mọi người.

Mọi người cũng vậy. Đám người đều dừng lại, không biết nên nói cái gì. Hoa Chiêu càng xác định, có chuyện rồi.

“Làm sao rồi hả? Nhà của cháu thực sự đổ rồi?” Cô hô to, ngữ khí hung hang, trừng mắt. Không làm như vậy không được, hình dáng và giọng nói của cô tương phản quá lớn, không thể thấy dễ thương mà chỉ khôi hài.

“Không sập, không sập” Mấy người bị Hoa Chiêu nhìn, không chịu được ánh mắt của cô liền đáp.

Hoa Chiêu giọng nói dễ thương nhưng ánh mắt lại không giống một chút nào. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ có thể xuyên thấu linh hồn người, lạnh thấu tim.

“Nhà không sập, vậy ruộng vườn bị phá có phải không?” Hoa Chiêu lại hỏi.

“Không có, không có” Mọi Người lại lắc đầu.

Hoa Chiêu nghi hoặc, chuyện này thật kì lạ, theo như cô biết, nhà cô chỉ có 2 thứ này quan trọng, nếu không có việc gì xảy ra, vậy mọi người có biểu cảm như vậy làm gì.

“Vậy nhà Hoa Sơn đã làm gì rồi hả?” Hoa Chiêu lại hỏi.

Lần này biểu hiện của mọi người lập tức vi diệu rồi.

Bọn họ đã nhìn ra, Hoa Chiêu thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa mới vào thôn, người ta lại đi ra vây xem. Hơn nữa mấy câu liền đoán được chân tướng a, thực sự không phải là đứa ngốc a.

Hoa Chiêu rốt cục xác định, quả nhiên nhà Hoa Sơn lại làm ra cái chuyện gì yêu thiêu thân rồi. Trừ bọn họ ra, cô cũng không nghĩ tới ai có thể cùng nhà cô có cừu oán, mà toàn bộ thôn dân lại không dám nói ra.

Hiện trường trầm mặc một cách quỷ dị, không có ai lên tiếng.

“Được rồi, mọi người về nhà thôi, chốc nữa cháu qua nhà Hoa Sơn sẽ biết có chuyện gì!” Hoa Chiêu cõng giỏ về nhà. Cô hiểu những người này tại sao lại băn khoăn, không ai dám mở miệng, nhất định là sợ nhà Hoa Sơn thù hận gây phiền toái.

Cô kiếp trước cũng xử lý qua mấy tên ác bá trong thôn, ngu muội, vô tri mà cho mình là địa chủ một phương, cưỡng chiếm phụ nữ, gϊếŧ người, không việc xấu nào không làm. Vợ Hoa Sơn cũng chính là năm đó ông ta bắt tới, còn về phần gϊếŧ người, có hay không cái này nguyên chủ không biết.

Hai ông cháu ly khai, đám người bắt đầu giải tán, trong đó người nhà Hoa Sơn bước chân cực nhanh hướng nhà mình chạy tới.

……

Hoa Cường đi sau lưng Hoa Chiêu, nhìn bóng lưng cô, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ quý trọng. Ông lúc 18 tuổi cũng không có phần thực lực này, càng không có thông thấu như vậy. Ông vừa rồi nghĩ tìm Triệu Lương Tài hỏi một chút, nhưng lại không nghĩ rằng, nếu như liên quan đến Hoa Sơn, Triệu Lương Tài cũng khó xử.

Triệu Lương Tài nói, Hoa Sơn chắc chắn không tha cho anh ta, nếu khôn nói…dựa vào cách làm người của Triệu Lương Tài, anh ta chắc chắn sẽ nói cho ông. Vậy cũng không tốt lắm.

……

Về đến nhà, Hoa Chiêu không có lập tức đi ra ngoài mà bắt đầu nấu cơm. Cô cùng ông nội giữa trưa ở bên ngoài ăn lương khô, một chút cũng không dễ ăn, cũng không đủ chất, Hoa Cường hiện tại sắc mặt đều không tốt. Hoa Chiêu nhìn thấy thực đau lòng, lão gia tử lo lắng cho cô, liền kéo thân bệnh, giằng co một ngày.

Cô lấy một bắp cải trắng, cùng nó tiến hành trao đổi năng lượng mấy vòng, cho đến khi nó sắp thành tinh, lại mang đi hấp cách thuỷ.

Sau khi ăn một bữa cơm tối thoải mái, Hoa Cường chống lại cơn buồn ngủ.

“Đợi ngày mai, ông nội sẽ đi đến nhà Hoa Sơn” Ông cảm thấy mỗi lúc càng buồn ngủ, hôm nay thật sự không được, để Hoa Chiêu đi một mình, ông không yên tâm.

Nhà Hoa Sơn chính là một hang hổ.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không vào sân nhà ông ta, cũng không theo chân họ lý sự, cùng nói chuyện với người không phân rõ phải trái, chỉ có kẻ ngu mới làm.” Hoa Chiêu nói ra.

“Vậy cháu?” Hoa Cường hỏi.

“Cháu vụиɠ ŧяộʍ đi dạo quanh nhà ông ta, điều tra một chút tình huống.”

“Vậy cũng không tốt lắm, nếu bị bọn hắn phát hiện…”

“Bị phát hiện họ cũng không đánh lại cháu.” Hoa Chiêu kiêu ngạo mà giơ cánh tay kỳ lân của mình lên.

Cái này một đánh một thì không có vấn đề gì, nhưng Hoa Cường sợ đối phương nhiều người, Hoa Sơn con cháu một đàn, hổ tốt cũng không chịu được một đàn sói, ông vẫn không yên lòng.

“Ông nội yên tâm, cháu khẳng định sẽ không cùng bọn họ đối mặt.” Hoa Chiêu lại trấn an một hồi rồi mới đi ra ngoài.

Hoa Cường cũng không có giữ lại, theo quan điểm của ông, đứa trẻ chỉ có đi ra ngoài xông pha mới có thể làm được đại sự, nếu đây là một thằng nhóc, ôn chẳng những không lưu lại mà còn đẩy đi.

Nhưng là…. Được rồi về sau cháu gái ông cũng chỉ có một mình, cũng nên để cho nó rèn luyện một chút.

Hoa Chiêu dẫm vào màn đêm, đi đến nhà Hoa Sơn phía sau núi. Cô nói được thì làm được, quả nhiên không có vào cửa nhà Hoa Sơn, cũng không cùng bọn họ đối mặt. Cô cũng sợ đối phương nhiều người. Hơn nữa cô còn mang thai, không thể đánh nhau được, lỡ may bị họ đánh, mất đi Bảo bảo, một nhà Hoa Sơn cộng lại cũng không đền bù được.

Nhà Hoa Sơn thực tế cách nhà Hoa Chiêu không xa, vượt qua một chỗ ngoặt là tới, sau lưng hai nhà thực ra là cùng một ngọn núi. Hoa Chiêu sờ soạng đi vào sau phòng nhà Hoa Sơn, tìm được một gốc cây hoa gần nhất, vị trí cái cây có thể chứng kiến toàn cảnh nhà Hoa Sơn.

Qua mười lần trao đổi năng lượng, cái cây để lại trên đất dày đặc lá khô, cuối cùng cũng có thể bắt đầu giao tiếp. Nó không lý giải được tình cảm phức tạp của nhân loại, nhưng có thể nhớ kỹ những gì mình nghe được, thấy được. Hoa Chiêu phát hiện, đây dường như là đặc điểm chung của tất cả các loại thực vật.

Tiểu Thụ nói cho cô biết, lúc trưa Hoa Tiểu Ngọc đưa về hai người đàn ông, cùng một nhà Hoa Sơn nói gì đó….Nó còn nói cho cô biết, xe đạp cùng máy may hiện tại bị người nhà Hoa Sơn giấu trong đống củi, máy radio giấu ở hốc tường, đồng hồ giấu trên xà nhà. Hoa Chiêu tươi cười đi ra.

Về đến nhà, ông nội vậy mà còn chống đỡ không ngủ, ngồi đợi cô. Nhìn cô nhanh như vậy bình an trở về, Hoa Cường rốt cuộc nhịn không được đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Hoa Chiêu tự mình cõng một giỏ giá đỗ đi ra.

Vương Mãnh trông mong đứng đợi. Đêm qua, ông đem giá về nhà nhận được khen ngợi của mọi người. Sáng hôm nay, tất cả đồng nghiệp được tặng giá đỗ đều hỏi ông mua ở đâu, bọn họ muốn mua thêm. Bọn họ đã nghe ngóng, điểm bán đồ ăn căn bản không có.

Nhìn thấy Hoa Chiêu đúng hẹn mà đến, Vương Mãnh thở phào một hơi. Cô nếu không đến, ông không thể lấy giá đỗ ra, đều muốn đắc tội với mọi người rồi! Giống như ông giấu riêng, đến giá đỗ cũng không nỡ chia sẻ cho mọi người.

Tiểu Triệu mang sọt đi ra ngoài, Hoa Chiêu trực tiếp đối với Vương Mãnh nói: “Chú Vương, cháu bị người ta bắt nạt.”.