Năm Nguyên Tội

Chương 18 Súc ruột, liếm chân các chủ nhân (CaoH)

“Ô chủ nhân, thật lớn, vυ' nô ɭệ kẹp không được, côn ŧᏂịŧ lớn quá, núʍ ѵú đau quá, cầu xin chủ nhân tha cho nô ɭệ.....A ưm”

Hắn đỡ lấy đầu cô, côn ŧᏂịŧ được kẹp ở giữa hai vυ' trên dưới lên xuống đâm chọc tốc độ càng lúc càng nhanh, ngực cơ hồ cảm giác hít thở không thông áp lực khó chịu.

Cô không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy trên ngực một mảng nóng rát, đau đớn muốn chết làm cô khó có thể chịu đựng được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng phun ở trên mặt, đột nhiên không kịp đề phòng tiến thẳng vào trong mũi, ho khan vài tiếng đem nó nuốt xuống, che lại miệng ngăn không cho nó chảy ra.

Trịnh Nghị túm kéo núʍ ѵú của cô, hắn khen ngợi một câu, “Làm không tồi.”

Người phía trước vừa phát tiết xong, phía sau lại có người khác hướng trên mông cô cắm vào, chỉ có miệng cùng một huyệt động, với hai tay, lại không thể đồng thời thỏa mãn năm người bọn họ.

Bỗng nhiên có một ngón tay muốn tiến vào nơi cô dùng để bài tiết, chỉ là mới tiến vào một chút, đã khiến cho cô đau đớn không chịu được, thét trói tay xê dịch mông muốn tránh né.

Tiếng Đàm Lam truyền đến, “Không bằng cũng đem nơi này khai phá một chút, cùng nhau chơi song long nhập động, nhất định có thể đem cô ấy làm đến thật thoải mái.”

“ Phải nha, tôi cảm thấy đặc biệt có thể, thao làm chắc chắn là rất sướиɠ.”

Vân Tô Tô hoảng sợ lắc đầu, trước mặt Trịnh Nghị lại mở miệng, “Trong ngăn tủ phòng ngủ có công cụ, trước súc ruột cho cô ấy đi.”

“Không cần, tôi không cần súc ruột! Tôi không cần. Ô ô cầu xin các người, tôi không muốn bị thao nơi đó, cầu các người!”

Trịnh Nghị bóp mặt cô mỉm cười, “Việc này cũng không phải do em quyết định, hơn nữa nơi đó gọi là cúc huyệt, cũng là một cái động khác để em phát da^ʍ nha, sau này hai cái động đều có thể cắm, em nên cảm thấy cao hứng mới đúng.”

Cô không muốn, cũng không hề cảm thấy cao hứng chút nào!

Vì để né tránh việc này, cô nhìn khắp nơi trong nhà muốn tìm chỗ trốn, bọn họ đã cầm công cụ lại đây, Vân Tô Tô hoảng sợ hướng trong góc muốn bò đi, lắc đầu cầu bọn họ.

“Tôi không cần, không muốn bị súc ruột, ô tôi không cần!”

“Chậc chậc, thật là tiểu nô ɭệ không biết nghe lời, nhìn xem em động dục chạy loạn, trên sàn nhà đều bị nước da^ʍ của em làm ướt, nhìn đi, chờ lát nữa để em đến liếʍ hết sạch sẽ.”

Ở trước mặt bọn họ thân thể thập phần to lớn, căn bản là không thể phản kháng, hai người cường ngạnh ấn người cô xuống, còn có một người che miệng cô lại, chất bôi trơn lạnh lẽo được bôi ở trên cúc huyệt, có thể cảm nhận được một cái ống thon dài mềm mại đang từng chút một tiến vào trong cơ thể cô.

“Không, a ưm ưm!”

Cô liều mạng lắc đầu giãy giụa, khóc lóc cầu xin, rõ ràng một chút tác dụng cũng không có, lại không biết chính mình còn mong chờ cái gì, ánh mắt cầu cứu hướng về Đàm Lam trước mặt, hắn lại chỉ nở nụ cười nhìn chính mình.

“Ngoan, nhịn một chút là xong, cũng phải cho chúng tôi thoải mái chứ, bằng không thân thể em cũng chỉ có như vậy, năm người chúng tôi làm như thế nào có thể thao đây?”

Quả nhiên, chỉ xem cô là đồ chơi tiết dục, không còn tác dụng nào khác.

Mặc dù có đồ bôi trơn, ống mềm đâm vào vẫn là đau đớn, khiến cho cô kẹp chặt cúc huyệt, bị Hứa Tân đánh một cái tát.

“Mẹ nó, biết là em dâʍ đãиɠ rồi, nhưng hiện tại không cho phép kẹp chặt, chờ lát nữa sẽ cho em, mau thả lỏng, bằng không tôi sẽ trực tiếp đâm đi vào!”

Cô ô ô cả người vô lực ngã trên mặt đất, bị hai nam sinh cùng nhau ấn xuống, không thể phản kháng, tất cả việc làm đều là phí công, mặc dù có thả lỏng như thế nào, đau đớn vẫn cứ kéo tới, đau muốn chết, bọn họ cũng mặc kệ cô kêu đến khàn cả giọng, tắt cả tiếng.

Nước muối lạnh lẽo theo đường ống rót vào bụng cô, ép buộc nâng mông cô lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bụng chính mình chậm rãi to dần lên, càng ngày càng trướng, cái bụng như muốn nứt vỡ, đau đớn làm trên trán mồ hôi thi nhau chảy xuống.

“Đau quá... không cần rót vào nữa, cứu mạng, cứu mạng mà.”

Thanh âm khàn khàn đáng thương như vậy, đôi tay mở ra muốn bắt lấy điểm tựa, cô trừng mắt nhìn thẳng phía trước, hô hấp đều nghẹn lại.

Cái bụng bị căng tràn ngày càng nhiều, đau đớn không có biện pháp nói chuyện, miệng mở to hô hấp dồn dập, ở thời điểm cô cho rằng mình sắp chết, bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Được rồi, chặn lại đi.”

Nút lọ thật lớn tắc ở trong cúc huyệt, đem nước muối trong bụng toàn bộ lấp kín, cô quỳ xuống đất xin tha, bắt lấy ống quần bọn họ, hơi thở suy yếu mà thoi thóp.

“Không cần....bụng đau quá, rất chướng, cầu xin các người tha cho tôi, đem trong bụng bài xuất ra, trướng quá, cầu xin các người.”

“Sao, mới như vậy liền không chịu được? Cần phải chịu đựng hai mươi phút.”

Hứa Tân tát một cái ở trên bụng của cô, âm thanh thanh thúy phá lệ êm tai, Vân Tô Tô khó chịu kêu to, nghĩ muốn từ trong miệng ói ra.

Trên mông lại lần nữa bị đạp một cái, “đi, đem những nơi vừa rồi bị nước da^ʍ của em lưu lại liếʍ sạch sẽ, nếu lại còn phát da^ʍ, bọn tôi liền như vậy tiến vào thao em cùng một bụng nước muối.”

Cô không dám động dục, mặc dù hạ thân lại trở nên hư không khó chịu, cũng không dám cầu bọn họ làm mình.

Quỳ rạp trên mặt đất, nhìn từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống, cô vươn đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ mọi thứ trên nền gạch, đem nước da^ʍ trong miệng chính mình nuốt vào, dẩu mông thật cao, trước ngực rũ xuống lục lạc trên đầṳ ѵú cơ hồ chạm tới trên đất.

Cô cúi đầu xem chính mình, từ góc độ này bụng to đến lợi hại, trướng giống như phụ nữ mang thai, đau đớm làm mồ hôi lạnh chảy rồng rồng.

Phía sau năm người nhàn hạ, nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ nhếch mông của cô, quan sát tiểu huyệt không ngừng co rút.

“Tiếp tục liếʍ, không được dừng lại, nhìn xem huyệt da^ʍ của em chảy nhiều nước như vậy, đều chảy hết xuống đất, mông nâng cao lên!”

Thấy cô không ngừng tiếp tục liếʍ, nơi có thể đều liếʍ sạch sẽ, Quý Đỗ vỗ vỗ sô pha, hướng cô vẫy tay, “Bò lại đây!”

Nhìn cô không dám phảng kháng bò lại gần, hai miếng thịt trước ngực lắc qua lắc lại, lục lạc âm thanh leng keng va chạm trên mặt đất, “Thật là dâʍ đãиɠ hệt như cɧó ©áϊ.”

Cởi giày vươn chân, đem ngón cái nhét vào trong miệng cô, hai chân bắt chéo ngồi ở trên cao, “Tiểu cɧó ©áϊ phải liếʍ liếʍ mới đúng nha, liếʍ cho tốt, đem chân chúng tôi đều liếʍ qua, xong rồi sẽ đem đồ vật trong bụng em bài xuất ra.”

“Ô, ô rột rột.”

Vân Tô Tô nức nở ngậm lấy, miệng mở đến lớn nhất, chứa đựng bàn chân hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ láp khắp nơi, lòng bàn chân cùng mu bàn chân tất cả đều không bỏ qua, trên chân toàn bộ đều là nước miếng của cô.

Liếʍ xong ngón này đổi qua ngón khác, so với rửa chân còn tỉ mỉ hơn, trước mặt liếʍ xong người này liền đổi người khác tiếp tục liếʍ, bụng ngày càng trướng, cô chỉ có thể tranh thủ nhanh lên một chút liếʍ sạch sẽ, mới có thể làm cho bọn họ đại phát từ bi mà buông tha mình.

Nhìn bộ dáng như cɧó ©áϊ của cô, Lam Đà nhịn không được dẫm lên đầu cô, rốt cuộc cũng biết cảm giác của Trịnh Nghị khi lăng nhục có bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ.

“Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, thật là cái gì cũng đều có thể làm nha, kêu hai tiếng cho tôi nghe xem.”

“Gâu, gâu.”

Hắn cười thầm đạp lên vυ' cô, “Thật mẹ nó tục mà, em không đi làm kỹ nữ thật là đáng tiếc, quá mức nghe lời, kêu làm cái gì liền làm cái đó, quả thực so với nô ɭệ còn nghe lời hơn.”