Trừng phạt chính là đêm nay không cho cô về nhà, cô biết đêm nay chính là ác mộng, đủ loại thủ đoạn tra tấn, đối với mình trừng phạt, đi theo bọn họ ở trên đường, còn có ý đồ muốn chạy trốn, cuối cùng bị Trình Nghị dùng đầu thuốc lá đang cháy ấn trên mắt cá chân, cô mới đau đớn xin tha.
“Một hai phải ăn cái giáo huấn mới chịu nghe lời đi”
“Bé cưng không ngoan chính là muốn chịu trừng phạt”
Đi qua trường học đến phía sau là khu vực biệt thự tư nhân, dân cư thưa thớt, trên đường lớn trừ bỏ bọn họ không còn có ai khác, Trịnh Nghị lộ ra bản tính, bắt lấy tóc cô đi đến phía trước.
Một bộ nghiến răng nghiến lợi lại hưng phấn tươi cười, “Đến đây đi! Tôi đã gấp không chờ nổi.”
Cô khẽ động da đầu, bước đi nhanh hơn đuổi kịp, nhưng hai chân mệt lã căn bản không có biện pháp đi quá nhanh, nuốt tiếng nức nở mà bắt lấy chính mình đầu tóc, mãi cho đến phía trước căn biệt thự tư nhân kia.
Cô biết nơi này, năm nhất liền biết, ngẫu nhiên đi theo bạn học cùng lớp khi lên núi sẽ đi xem, mỗi lần đi nơi đó đều được giới thiệu cái này biệt thự. Là sản nghiệp tư nhân của Trịnh gia, nghe nói thật lâu trước kia Trịnh phu nhân dùng để bao dưỡng sủng vật cùng nam nhân khác, giờ phút này lại trở thành ác mộng của cô.
Bị ném ở trên giường mềm mại xóc nảy vài cái, từ trong phòng lấy ra đủ loại kiểu dáng đạo cụ, chung quanh năm cái nam sinh đánh giá sủng vật trên giường, lộ ra từng loại ý cười khác nhau.
Quần áo bị xé rách, lạnh lẽo kẹp nhũ kẹp ở trên đầṳ ѵú của cô, cái kẹp thực chặt, có gắn lục lạc, tựa hồ muốn đem da thịt cô kẹp đến xuất huyết, đau đến cô kêu gọi cứu mạng, vươn tay muốn đem cái kẹp kéo xuống.
Trịnh Nghị một mặt lộ vẻ mỉm cười, tươi cười trong mắt không có một phần thật ý, một mặt đầy ác liệt, vươn tay cho cô một cái tát, trên gương mặt vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt.
“Đừng phản kháng tôi, em sẽ không có kết quả tốt, đã hiểu chưa tiểu Vân Nhi?”
Cô bị đánh đầu óc phát trướng, tai ong ong, vội vàng gật đầu, sợ lại ăn thêm một cái tát, cô chỉ sợ sẽ chết ngất ở đây.
Hứa Tân vuốt ve sưng đỏ gương mặt tấm tắc hai tiếng, “Dữ như vậy làm cái gì, xem gương mặt đáng yêu đều bị cậu đánh sưng lên, thật muốn cũng tới đánh một cái.”
Vân Tô Tô cắn môi dưới hai mắt đẫm lệ, Hứa Tân chớp mi, ôn nhu lau đi nước mắt, “Đừng khóc, bằng không tôi cũng muốn đánh em.”
Rõ ràng là ôn nhu ngữ khí, lời nói nói ra lại như vậy tàn nhẫn.
Bốn cái nhũ kẹp đem đầṳ ѵú cô cơ hồ kẹp xuất huyết, cô không dám động, hai cổ tay bị buộc ở đầu giường, cổ chân trói lại xích sắt, thật dài xích sắt hợp với trên mặt đất quả tạ, mấy kg trọng lượng, cô động một chút đều không có khả năng, như là tội phạm bị phán tử hình.
Trịnh Nghị vuốt ve trong tay da rắn roi dài, yêu thích không buông tay ở trong lòng bàn tay cọ xát, đối Quý Đỗ nói, “Lấy một cái côn ŧᏂịŧ giả cắm cô ấy, kẹp không chặt dám để rớt ra, hôm nay liền quỳ trên mặt đất một ngày”
Hắn trên cao nhìn xuống bóp cằm cô “Để em biết ai mới là chủ nhân của mình”
Lam Đà hừ một tiếng, “Rõ ràng chúng ta đều là chủ nhân của cô ấy, đừng để cho cô ấy chỉ sợ hãi mình cậu”
Trịnh Nghị lắc lắc roi trong tay, “Bên kia trong ngăn tủ còn có rất nhiều, tùy tiện chọn.”
Cực đại côn ŧᏂịŧ giả thọc nhập đến miệng tử ©υиɠ, cô đau đớn chỉ rơi lệ không dám kêu, cho là chỉ đơn giản kẹp chặt, nhưng cô lại sai rồi.
Trên giường lớn chỉ có cô mở ra tứ chi nằm thẳng đó, chung quanh đứng năm cái nam sinh, trong tay đều cầm dài ngắn các loại đồ vật, roi da khác nhau, trong không khí cười lắc lắc.
Cô toàn thân phát run, dưới thân chấn động côn ŧᏂịŧ bắt đầu rung, miệng mở lớn hô hấp dồn dập, biết sắp tới phát sinh cái gì.
“Cầu các người..... đừng đánh tôi, ô ô đừng đánh tôi”
Đàm Lam thở dài một tiếng “Không nghe lời sao, đến lượt em đề ra yêu cầu?”
Vừa dứt lời, cái kia roi làm từ dây thừng hướng bụng cô đánh xuống.
Cô thét chói tai bụng nhỏ non mịn ăn một roi, đong đưa thân mình, nhũ kẹp lục lạc leng keng rung động, phát ra âm thanh giòn giã, lại làm cô đau muốn chết.
Lần lượt thét chói tai, không có đổi lấy đồng tình, ngược lại nhận lấy thêm vô số roi da quất tới.
“Ai cho em kêu? Thành thành thật thật ngậm chặt miệng cho tôi”
Roi đánh tới âm thanh phá tan không khí, đánh tới trên vυ' cô, chỗ tư mật, đùi cùng trên mặt.
Không có một tia lưu tình.
“A! Không cần, cầu xin các người, đau quá. Đau quá a!”
“Tôi xem em chính là không nhận đủ giáo huấn, câm miệng cho tôi!”
Trịnh Nghị ném roi trong tay, nhắm cổ cô, bóp chặt, một đạo không sâu không cạn vết máu, ở xương quai xanh hiện ra.
“Đau quá đau quá…… Cứu mạng ô ô ô cứu cứu tôi, cứu cứu tôi”
Trên người vết roi càng ngày càng nhiều, không ngừng nghỉ, khắp nơi đan xen vết thương trải rộng trước ngực, các loại huyết sắc dấu vết, ở trên làn da trắng nõn chậm rãi xuất hiện, nhìn thập phần dọa người, càng là đau đớn.
Chậm rãi trải qua quá trình giáo huấn, vô luận đau như thế nào đều gắt gao cắn chặt môi dưới không dám kêu ra tiếng, mặc dù nước mắt liều mạng chảy ra bên ngoài, cô rêи ɾỉ thừa nhận một roi lại một roi, thậm chí côn ŧᏂịŧ giả chấn động dưới thân so ra kém hơn đau đớn trên người. Rốt cuộc bọn họ cũng chơi chán. Đem xích trên cổ tay cô cởi bỏ.
Được giải khai xích sắt, hai tay cô che kín trước ngực, lại bị hung hăng cảnh cáo “ Em dám đem kẹp nhũ lấy xuống, tôi đem ngón tay em bấm gãy”
Dùng sức cắn răng đến phát run, cô thật sự không dám.
Rốt cuộc, những cái đó roi lại tới nữa, ở lần thứ ba cô không chịu nổi, quỳ gối từ trên giường hướng dưới giường chạy, bên dưới còn kẹp đồ vật, mà bọn họ thế nhưng không ngăn cản cô. Cho rằng thời điểm này mình có thể chạy thoát khỏi bị đánh, cổ chân bị dây xích cùng lực quả tạ kéo lại, cô dùng sức nâng chân lên, liền một cái cũng không động được.
Hứa Tân ở trên lưng trắng tinh của cô hung hăng quất một roi, cười thầm “Nhìn xem, còn nghĩ rằng có thể chạy thoát, em cảm thấy có thể dễ dàng như vậy sao?”
Nâng lên chân hướng vai cô đá một cái, cô lại nổi điên cầu cứu Trịnh Nghị, ôm chân hắn ngẩng đầu lên xin tha.
“Đừng đánh tôi, ô cầu xin cậu buông tha tôi, đau quá a, tôi đau quá!”
Nồng đậm mày kiếm thoáng do dự, dùng đầu gối ấn vào bộ ngực no đủ, “Vậy em nói vài câu dễ nghe xem nào!”
Nói như thế nào, cô cũng không biết, Trịnh Nghị túm tóc cô, hô hấp phun ở trên mặt, thanh âm phá lệ từ tính.
“Chúng tôi là chủ nhân, em là nô ɭệ, em nghĩ xem, nên nói như thế nào để bọn tôi hài lòng đây?”
Cô toàn thân đều là trầy da cùng vết máu, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân hắn cánh tay tràn đầy vết thương, phía bên phải mặt sưng đỏ lên, đôi mắt vì khóc nhiều mà vừa sưng vừa đỏ, môi run rẩy, nghe lời hắn nói.
“Chủ, chủ nhân, đừng đánh nô ɭệ, đau, đau quá, cầu xin chủ nhân”
Hắn cười vừa lòng, “Thực ngoan, vừa quỳ vừa bò đến chỗ bọn họ cấp từng người nói đi”
Những người đó đã không biết từ khi nào đi tới phía sau cô, tựa hồ như chờ xem trò hay, Lam Đà cùng Đàm Lam ngồi ở mép giường, hướng cô ngoắc ngón tay.
“Tới tiểu nô ɭệ, cho tôi nhìn xem em có hay không kẹp chặt côn ŧᏂịŧ giả a? Nếu rơi xuống, em chính là phải quỳ một ngày.”
Cô chống cánh tay bò đi qua, chỉ cầu bọn họ không cần lại hướng chính mình trên người đánh, thật sự đau quá.
“Ô nô ɭệ, nô ɭệ thực nghe lời, không có đem chấn động côn ŧᏂịŧ làm rớt.”
Đàm Lam nắm lấy đồ vật ở trong âʍ đa͙σ xoay tròn một vòng, nghe cô tiếng thét chói tai, nắm lấy thân gậy, hướng trong hung hăng mà cắm xuống.
“Cho em kêu sao! Thật khó nghe!”
Đâm thủng miệng tử ©υиɠ của cô, đều cảm giác được sưng to đổ máu, đau muốn chết, cô quỳ trên mặt đất ôm lấy cánh tay hắn, khóc không ra hình người.
“Chủ nhân ô nô ɭệ sai rồi, thực xin lỗi chủ nhân, không cần, không cần lại lộng.”
Lam Đà hung hăng bóp gương mặt nhỏ không nỡ nhìn thẳng kia, trên khuôn mặt tuấn dật như vẽ bày ra bộ dáng đồng tình với cô, “Thật đáng thương.”
“Đáng thương?”
Phía sau Hứa Tân cười lạnh một tiếng, đạp vào mông cô , “Câu dẫn chúng ta, làm chúng ta đối với cô ấy yêu thích không buông tay, đáng thương cái gì? Hôm nay liền quỳ một ngày cho tôi!”
Hắn cong lưng, đem dươиɠ ѵậŧ giả cắm ở âʍ đa͙σ rút ra, cô hoảng sợ thét chói tai, Lam Đà hướng trên mặt cô không nhẹ không nặng đánh một cái tát.
“Khóc cái gì, khó nghe muốn chết, kêu em quỳ liền quỳ, chúng ta là chủ nhân của em, em còn muốn nghe ai mệnh lệnh!”
Cô sợ hãi cúi đầu, “Xin, xin lỗi chủ nhân.”
“Chậc, thật da^ʍ, nhìn cây dươиɠ ѵậŧ giả này xem đều là da^ʍ thuỷ của em, đúng là tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể động dục tiểu da^ʍ oa mà”
Hứa Tân nhìn Lam Đà đưa mắt ra hiệu, hắn thực mau hiểu ý, bóp cằm làm cô mở ra miệng.
Vân Tô Tô ngẩng đầu còn chưa kịp phản ứng, một cây dươиɠ ѵậŧ giả lúc nảy vừa cắm trong âʍ ɦộ chính mình trực tiếp thọc thẳng vào trong miệng, tiến sâu vào cổ họng, cô hít thở không thông mà nôn khan.
“Liếʍ sạch sẽ cho tôi! Đem da^ʍ thuỷ của em đều ăn vào hết đi!”