Đầu lưỡi đảo qua đảo lại liếʍ da^ʍ thuỷ trên côn ŧᏂịŧ giả, liếʍ đến sạch sẽ, trong miệng còn hàm chứa đồ vật không ngừng chấn động, cô quỳ gối trên mặt đất gần mép giường. Ghé vào nơi đó, liều mạng cắn chặt đồ vật, không cho nó rơi xuống.
Trên đầṳ ѵú lục lạc không ngừng rung lắc, nhũ kẹp bị lôi kéo đi xuống, từ lúc đầu đau đớn thất thanh khóc rống, đến bây giờ chết lặng, vẫn duy trì tư thế quỳ bò, hơn nữa vừa động đã bị yêu cầu không cho phép nhúc nhích.
Năm nam sinh ngồi ở kia trên giường chơi bài poker, trước mặt cô để năm cái roi thật dài, như cảnh cáo, nếu động, sẽ phải bị trừng phạt như thế nào.
Hai giờ qua đi, toàn bộ thân mình cứng đờ ra mồ hôi lạnh, trong miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ giả, thật lâu trôi qua làm đôi môi cô như chết lặng, đám nam sinh kia rốt cuộc cũng quay đầu nhìn qua.
Hứa Tân tấm tắc, “Thật dâʍ đãиɠ, nhìn kia trong miệng còn cắm côn ŧᏂịŧ giả, thế nào lại trên mặt đất toàn là—”
Cô một tiếng cũng không dám phát ra, cho dù là âm thanh hít thở trong xoang mũi.
Quý Đỗ duỗi người, cầm lấy nước khoáng ở bên cạnh, uống ừng ực vào trong miệng, đem một chai nước đều uống cạn, ngón tay bóp cái chai không ném xuống đất, cười một tiếng.
“Cũng nên ngủ, đem đồ vật trong miệng cô ấy lấy ra đi”
Trịnh Nghị đứng dậy, đi đến bên người cô, đem cái dươиɠ ѵậŧ giả rút ra, dùng chân vỗ vỗ mặt cô, “Đem nước bọt trên mặt đất toàn bộ liếʍ sạch sẽ cho tôi”
Tựa hồ trở thành thói quen, nghe đến mệnh lệnh vũ nhục mình, ngoan ngoãn cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất liếʍ đi nước miếng.
Trong tay bọn họ cơ hồ mỗi người đều có một chai nước khoáng, toàn bộ uống vào trong miệng, Vân Tô Tô bắt đầu nghi hoặc, nhìn những bình nước rỗng kia, trong lòng trước sau có dự cảm bất an.
“Đêm nay quỳ trên mặt đất ngủ, học giống cɧó ©áϊ, đem mông chu lên, đầu quỳ rạp trên mặt đất”
Trịnh Nghị ấn đầu cô mệnh lệnh làm theo, nhéo trên mặt, lại suy nghĩ ra một cái ý tưởng mới.
“Hôm nay buổi tối không thao em, nhưng em đến canh cho bọn tôi ngủ, như thế nào rêи ɾỉ thanh âm, kêu càng da^ʍ càng tốt, chờ cho đến khi chúng tôi đi ngủ, hiểu không?”
Vân Tô Tô nhấp môi dưới, cô vẫn không quá rõ, Trịnh Nghị túm tóc cô kéo lên.
“Tôi là đang hỏi em, sao còn không trả lời?”
“A....hiểu, tôi hiểu rồi”
Hắn mới vừa lòng buông tay, “Được rồi, kêu đi.”
Mềm mại bộ dáng cúi đầu cắn môi dưới, tựa hồ là không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hứa Tân đá đá vυ' cô, “Kêu a! Thao em thời điểm không phải kêu rất da^ʍ sao, nếu không kêu lại đem em đi thao qua lần nữa vậy!”
Những lời này thành công đem cô dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giương miệng, ách không biết làm sao, từ trong miệng hừ ra tới mấy cái âm tiết.
“Lớn tiếng chút!”
“Ô…… Ân, ân a, ha, ân… Ân a.”
Dâʍ đãиɠ thở dốc âm thanh, thậm chí chính mình đều không khỏi kẹp chặt hạ thân cọ xát, năm người hiểu ý cười, Trịnh Nghị tắt đèn.
Đàm Lam cùng Lam Đà nằm trên sô pha ngủ, dư lại ba người ở trên giường, ăn ý vẫn duy trì an tĩnh, trong bóng đêm chỉ truyền đến thanh âm dâʍ đãиɠ kiều suyễn của cô.
Tựa hồ là cảm thấy bọn họ thật sự không thao mình, liền lớn mật kêu lên, hai chân cọ xát cũng càng thêm dùng sức, âʍ đa͙σ ngứa ngáy khó chịu, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng ngày càng nhiều.
“A ân, ngô a… A.”
Cô không biết chính là, trong bóng đêm những đôi mắt đó tất cả đều nhìn cô chăm chú, đem toàn bộ biểu tình cùng thân thể cô xem đến rõ ràng, dươиɠ ѵậŧ đều bị làm cho ngạnh lên, tất cả đều căng phồng dưới lớp đủng quần.
Cô kêu đến cổ họng khát khô, không biết qua bao lâu, an tĩnh một thanh âm cũng không có, phỏng đoán bọn họ có thể là ngủ rồi, liền chậm rãi đình chỉ thở dốc, quỳ rạp trên mặt đất mơ màng muốn ngủ.
Nhưng chờ thời điểm cô sắp ngủ, đột nhiên một đôi bàn tay to vuốt ve ở trên mông, kinh hách muốn thét chói tai, bị phía sau người bưng kín miệng, đó là Hứa Tân thanh âm.
“Hư, tôi nghẹn nhịn không được, muốn đi tiểu a, đêm nay tiểu vào trong thân thể em, tiếp cho tốt, không cho chảy ra ngoài”
Cô không có bất luận con đường nào để phản kháng, kia căn côn ŧᏂịŧ nửa ngạnh từ hạ thân cô cắm tiến vào, một cột nước kịch liệt bắn vào trong âʍ đa͙σ, cọ rửa vách tường thịt non, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe được tiếng nướ© ŧıểυ đang bắn vào trong bụng mình, cảm thấy thẹn cắn môi dưới, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bụng hơi trướng lên, cột nước chậm rãi đình chỉ, sau khi hắn rút ra, không biết lấy đâu ra cái nút lọ, trực tiếp nhét vào miệng huyệt của cô, vỗ mông mà cảnh cáo.
“Kẹp chặt vào, ngày mai tôi sẽ kiểm tra, không được để chảy ra ngoài một giọt”
Hạ thân tràn ngập tao vị nhàn nhạt, nghe được tiếng bước chân đi đến trên giường nằm xuống.
Cô ẩn nhẫn trong bụng đồ vật, liều mạng nói cho chính mình không cần suy nghĩ.
Nhưng vẫn không có xong.
Không quá ba phút, lại có một người xuống giường, lần này là Quý Đỗ, quen cửa quen nẻo rút ra nút lọ ở miệng huyệt của cô, đem chính mình dươиɠ ѵậŧ tắc đi vào, bắt đầu xả nướ© ŧıểυ.
“Ô……”
Nướ© ŧıểυ bắn vào cùng chỗ với nướ© ŧıểυ lúc nãy, đều có thể cảm giác được nướ© ŧıểυ bên trong âʍ đa͙σ di chuyển khắp nơi, bụng ngày càng trướng.
“A thật da^ʍ, cái bình đựng nướ© ŧıểυ này, kẹp chặt có biết không?” Hắn bóp mặt cô cảnh cáo, sức lực càng thêm lớn, Vân Tô Tô hoảng loạn càng thêm gật đầu.
Bọn họ giống như đã thương lượng trước với nhau, rốt cuộc đã hiểu, trước khi ngủ uống nhiều nước như vậy để làm gì, cũng chỉ là vì đem cô trở thành bình đựng nướ© ŧıểυ, nửa đêm có chỗ để bọn họ xả nướ© ŧıểυ, quỳ trên mặt đất trở thành WC di động.
Lam Đà cũng tới, cô bụng trướng sắp không thừa nhận được nữa, bụng giống như phụ nữ mang thai ba tháng, bên trong tất cả đều là nướ© ŧıểυ của bọn họ.
Hắn tiểu xong rút côn ŧᏂịŧ ra, một ít nướ© ŧıểυ dính tới trên tay, vội vàng dùng nút lọ bịt lại miệng huyệt, đem tay để bên miệng cô “Liếʍ sạch sẽ.”
Vân Tô Tô vươn đầu lưỡi, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đem nướ© ŧıểυ trên tay hắn liếʍ sạch sẽ.
Đàm Lam cũng chuẩn bị lấy ra nút lọ muốn đi vào, bị cô bắt lấy cánh tay xin tha.
“Không cần, cầu xin cậu, bụng hảo trướng, cầu xin cậu không cần nướ© ŧıểυ lại đi vào.”
Hắn bị làm khó nhướng mày, “Kia làm sao bây giờ, tôi nghẹn cũng thực trướng, bọn họ đều tiểu đi vào, dựa vào cái gì tôi không thể?”
Vân Tô Tô khóc ra tới, Đàm Lam bẻ ra miệng cô, “Kia vậy đi, em đem nướ© ŧıểυ của tôi uống hết vào, tôi sẽ không bắn nướ© ŧıểυ vào trong người em”
Mùi vị hơi tanh ở chóp mũi vờn quanh, trong phòng an tĩnh chỉ truyền đến âm thanh hấp tấp nuốt vào, đem nướ© ŧıểυ của hắn cuồn cuộn không ngừng uống xong.
Cô cả người như bị rút hết sức lực, bụng trướng đau làm cô không kiên trì được lâu, chính là cô đã quên mất còn môt người nữa.
Trịnh Nghị ngồi xổm trước mặt, bóp cằm cô hừ lạnh.
“Tôi là người cuối cùng a, em nói xem, tôi nên tiểu ở đâu trên người em đây, ân?”
Cô ghé bên chân hắn xin tha, “Bụng thật sự hảo trướng ô ô, buông tha tôi ô.”
“Như vậy sao được.”
Hắn làm sao có thể tha cô, cường ngạnh bẻ ra miệng cô, “Đem tôi cũng uống đi xuống, cần phải kiên trì một buổi tối, một giọt đều không được rơi ra ngoài, bằng không ngày mai khiến cho em một bụng nướ© ŧıểυ đi học!”