“Bà mau nói cho tôi biết !” Hoàng Thi Hàm cuối cùng nghĩ đến một trong sách , hoặc là trên TV có nói đến tình hình này . “Bây giờ là niên đại nào ?”
“Niên đại?” Lão thái bà lắc đầu , “Thứ cho lão thân ngu dốt , không biết ý những lời này của ngươi.”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút , lập tức sửa miệng hỏi : “Ý tôi là , bây giờ là triều đại nào ?”
Lão thái bà sửng sốt , dường như không nghĩ nàng sẽ hỏi vấn đề này , nhưng vẫn trả lời : “Bây giờ là Đại Minh triều Vạn Lịch năm thứ 19 .”
“Minh triều?” Hoàng Thi Hàm cảm thấy đầu ầm ầm vang lên , toàn thân càng run rẩy không thôi . “Tôi … tôi sao có thể đi tới Minh triều … Ôi trời , bà mau nói cho tôi biết , đây không phải là thật …”
Lão thái bà vẫn sửng sốt “Cô gái trẻ , ngươi là con dân Đại Minh triều , sao có thể không biết đến ?”
“Tôi không phải a !” Hoàn Thi Hàm kích động nói “ Tôi mới vừa tốt nghiệp , tôi ở Bình Đông , quốc gia của tôi gọi là Trung Hoa dân quốc , ở Đài Loan.”
Lão thái bà cắt đứt lời của nàng . “Cái gì mà Trung Hoa dân quốc , Đài Loan ? Đó là ở đâu ? Ngươi nói vậy có ý gì ?”
“Ai nha ! tôi điên mất thôi ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a !” Hoàng Thi Hàm gấp đến độ dậm chân , cuối cùng vẫn không kiềm chế được , đem mọi chuyện mình gặp phải nói ra toàn bộ , không giữ lại chút nào .
Hai mắt lão thái bà không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, không chen vào một câu , giống như đang suy nghĩ xem lời nàng nói có mấy phần đáng tin .
Chờ sau khi Hoàng Thi Hàm nói hết , một lúc sau , lão thái bà mới nói : “Cô gái trẻ , ngươi nói nhiều như vậy , nói cách khác là ngươi tới từ nơi nào đó của bốn trăm năm sao ?”
“Đúng ! Đây chính là cảnh ngộ của tôi .” Hoàng Thi Hàm liên tục gật đầu .
Lão thái bà nhìn nàng hồi lâu , cuối cùng không đầu không đuôi hỏi một câu : “Thiết bản thần toán Hoàng Thiết Chủy là lệnh tôn đại nhân ?” Hoàng Thi Hàm không đáp , hỏi lại : “Thiết Bản thần toán Hoàng Thiết Chủy? Hắn là ai ?”
“Trung Nguyên võ lâm độc nhất vô nhị bói toán và cũng là cao thủ tướng số ?” Hoàng Thi Hàm lắc đầu . “Không đúng ! Ba của tôi làm xây dựng …” Nàng đột nhiên nghĩ ra hàm ý trong câu nói của lão thái bà . “À ! tôi hiểu . Nói nửa ngày , căn bản là bà không tin từng câu tôi ta nói .”
“Lão thân ta không tin.” Lão thái bà không muốn phủ nhận .
Cái loại cảm giác không được người khác tin tưởng quả thực ấm ức vô cùng , Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút , không khỏi hùng hồn nói “ Người Đại Minh triều các ngươi có người ăn mặc giống tôi sao ?” Không để bà ta có cơ hội nó , Hoàng Thi Hoàng lập tức nói thêm : “Ngươi nhìn ta từ đầu tới chân xem , quần áo trên người , đồng hồ , nhẫn … Mấy thứ này ở triều đại các ngươi có sao?”
Lão thái bà nghĩ một chút , “ Nói thật , mấy thứ kia lão thân ta chưa thấy qua , nhưng mà … vậy cũng không chứng minh được ngươi đến từ bốn trăm năm sau được!” Hoàng Thi Hàm đột ngột than nhẹ một tiếng , không nói một lời ngồi xuống , trên mặt tràn ngập hoang mang .
Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào , tiện đà lại nói : “Làm sao vậy ? Có phải lời nói dối bị vạch trần nên trong lòng khó chịu” Hoàng Thi Hàm lắc đầu . “Bà có tin hay không đối với tôi mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa nào , chính bản thân tôi cũng sắp điên rồi , tôi thật sự sắp điên rồi !” Lão thái bà ảm đạm cười “Bất luận lời ngươi nói có thật hay không , ít nhất thì chúng ta gặp nhau tức là hữu duyên. Ngươi yên tâm , lão thân có thể chiếu cố ngươi một chút . Nghe thấy thế , trong lòng Hoàng Thi Hàm không kìm được cảm thấy ấm áp.
Lão thái bà lại nhấn mạnh nói : “Đương nhiên , điều đó còn được quyết định với việc ngươi nguyện ý phối hợp cùng lão thân hay không , hoàn thành nguyện vọng bấy lâu nay của ta .”
Wow , lão thái bà này cũng không phải bình thường, Hoàng Thi Hàm trong lòng muốn nói như vậy nhưng ngoài miệng thì nói : “Bà có tâm nguyện gì cần tôi phối hợp với bà chứ?”
Vẻ mặt lão thái bà đột nhiên nghiêm túc “Trung thu trăng tròn hai năm sau , lão thân cùng Đao Thần Dương Tà Thất ước hẹn , truyền nhân hai phái một phen sống mái.”
“Hả ? Ý của bà là …” Hoàng Thi Hàm sững sờ “Truyền nhân ? Chẳng lẽ bà chỉ tôi ? Bà muốn tôi thay mặt bà ứng chiến ?”
“Không sai” Lão thái bà gật gật đầu.
Hoàng Thi Hàm nhịn không được thất thanh cười , “Hì hì , bà thật sự rất thú vị , sao lại chọn tôi ? Ha ha , đây là truyện buồn cười nhất trong năm tôi nghe được …” Sắc mặt Lão thái bà càng thêm nghiêm túc , cứ cách năm năm , Kiếm Hậu cùng Đao Thần đều không có ngoại lên phải chia ra cao thấp . Hai mươi năm , trải qua bốn lần sinh tử chi tranh , hai ngươi chúng ta mỗi bên một nửa , ai cũng không chiếm được một chút ưu thế . Bởi vậy , hai chúng ta mới ước định với nhau , truyền ước hẹn cho đệ tử , thử xem có thể phân ra thắng bại hay không .”
“Bà chính là Kiếm Hậu?” Hoàng Thi Hàm ngẫm lại vẫn thấy buồn cười “Nhưng mà tôi không biết gì cả , cái gì cũng không biết a !”
Lão thái bà không để ý đến nàng , thẳng thắn nói : “Hai năm qua, lão thân đi khắp võ lâm Trung Nguyên , vẫn không tìm được một người có thể đào tạo thành tài , giờ trời xanh có mắt , để lão thân có thể gặp được ngươi . Ngươi nghĩ xem , lão thân đang nói đùa hay sao?”
Hoàng Thi Hàm không đáp hỏi lại : “Gặp tôi ta thì sao ? Tôi thật sự ưu tú vậy sao ?”
“Không sai .” Lão thái bà gật đầu “Gân cốt của ngươi cực tốt , là “cửu huyền âm mạch” trăm năm khó gặp , đích thị là nhân tài , chỉ cần phối hợp đúng , trong vòng hai năm lão thân bảo đảm ngươi có thể vượt trên mọi người , ngươi nhất định trở thành cao thủ tuyệt thế.Hừ ! Dương Tà Thất kia sao có thể tìm được món hàng tốt!”
“Cái gì mà gân cốt tốt , cái gì mà ‘cửu huyền âm mạch’ , Hoàng Thi Hàm nghe như không . Nàng chỉ chú ý một chuyện , “đánh thắng đối phương như thế nào ? Trở thành cao thủ tuyệt thế thì sao ? Chẳng lẽ ngươi không sợ tôi cự tuyệt?”
Lão thái bà cười khô một tiếng .”Trường kiếm giang hồ , ngoại trừ cố chấp vốn là bản tính người tập võ ra , ngươi nếu có chút may mắn trở thành tuyệt thế cao thủ , cũng không phải là một việc thiện đến nỗi ngươi có thể cự tuyệt hay không , điểm này lão thân không dám nói xằng , dù sao chân mọc ở trên người ngươi , lão thân tuyệt đối cưỡng cầu không được.”
Hoàng Thi Hàm nhìn vách núi dựng thẳng đứng bốn phía, tức giận tới mức giơ chân. “Khó trách những người vừa rồi gọi bà là “lão tặc già” , bà quả nhiên là đủ tặc !Chân mọc trên người của tôi , nhưng mà trước tình hình thế này , tôi có chân cũng giống như không chân rồi !” Nàng nói không sai , loại địa hình giống như thế này , cho dù là cao thủ đi nữa nhưng chưa từng thử qua nhất định cũng sợ tới mức gần chết , sao có thể xuống khỏi vách núi thẳng đứng tám mươi độ này .
Lão thái bà cười ha ha “Không biết bốn trăm năm sau , có những lời “đã đi đến thì yên tĩnh ra đi” chưa ?” Nụ cười của bà ta thật sự xấu xí tới cực điểm .
Không cười được , một chút cũng không cười được ! Hoàng Thi Hàm trừng mắt nhìn bà ta , sau đó lại nói : “Bà bình thường đều ép buộc người ta giống như vậy sao ?” Lão thái bà lắc đầu , “ Có lẽ ngươi không rõ , nhìn khắp võ lâm , người muốn bái sư học nghệ với ta không biết có bao nhiêu , nhưng mà lão thân không muốn lãng phí thời gian của mình với những kẻ ngu dôt trên đời . Còn như ngươi là nhân tài mà đích thân lão thân tìm được trong vòng mấy năm qua , lão thân không muốn bỏ qua duyên này , ngươi hiểu không ?” Hoàng Thi Hàm không nói , dần dần đi vào thế giới của riêng mình .