Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 3

“Hừ ! Giỏi cho một Giang Bắc mười tám trại , lão thân cũng muốn nhìn xem các ngươi còn có thể hoành hành đến lúc nào !”Lão thái bà miệng thì thào nói , ánh mắt giương cao , không buồn liếc nhìn đến đám thi thể một cái .

Ánh mắt giống như lưỡi đao nhìn bốn phía , lướt quanh một vòng , rất nhanh dừng ở chỗ ẩn thân của Hoàng Thi Hàm , nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng thêm âm hàn .

“Đi ra!” Lão thái bà hét lên một tiếng , tiếng kêu lạnh như thể xương gió . “Nếu không ra , đừng trách lão thân hạ thủ vô tình!” Bà ta có phải là đang nói chuyện với mình không? Hoàng Thi Hàm tim đập thình thịch nhảy dựng lên , lập tức cứng ngắc từ phía sau cái cây đi ra , vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn bà ta .

“Ngươi … ngươi là ai?” Lão thái bà bị quần áo Hoàng Thi Hàm đang mặc làm cho mơ hồ , khi nói chuyện có chút cà lăm.

Đồ Hoàng Thi Hàm mặc thực ra rất bình thường , quần bò , T-shirt , đi một đôi giày thể thao . Quần áo như cô mặc , đi trên đường đều có thể thấy được . Có gì phải kinh ngạc lớn vậy chứ?

“Tôi … Tôi tên là Hoàng Thi Hàm…”

“Hoàng Thi Hàm ? Hừ ! Giang Bắc mười tám tại khi nào lại có nhân vật như vậy , ngay cả một cô nương cũng có thể dấn thân vào lục lâm .”

“Tôi không phải cùng một bọn với họ , tôi chỉ là …”

Lão thái bà không để nàng có cơ hội nói xong “Nhìn cách ăn mặc của ngươi , chắc chắn cũng không có lai lịch tốt gì ; hơn nữa trong phạm vi trăm dặm nơi đây , đều thuộc địa bàn của Giang Bắc mười tám trại , lão thân tuyệt đối không lưu ngươi lại được !” Lời vừa dứt , bà bước một bước dài đánh tới , đồng thời chưởng phóng ra như điện về phía ngực Hoàng Thi Hàm

Hoàng Thi Hàm muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra , thậm chí đem đối phương xem thành một con bát hầu* (coi đối phương như khỉ) , hoàn toàn không rõ bản thân đang là người lâm vào hiểm cảnh , bất cứ lúc nào cũng có thể chết .

Phịch một tiếng , Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy như có một luồng gió quái dị phóng tới mặt , sau đó đại thụ bên cạnh nàng theo tiếng cắt thành hai đoạn.

Một người đang đứng trước cái chết thì trên mặt chung quy là không thể che dấu được vẻ sợ hãi sắp chết mới đúng nhưng Hoàng Thi Hàm thì không , ở trên mặt nàng biểu hiện hoàn toàn là ngỡ ngàng .

Lão thái bà lại một lần nữ biểu hiện ra vẻ kinh ngạc , giữa đường biến đổi , đem chưởng phong đủ để khiến người khác mất mạng đánh về phía đại thụ ở một bên . “Ngươi vì sao không đánh lại ?” Bà sững sờ “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết ?”

Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời như thế nào , chỉ lặng yên không nói , nàng sững sờ nhìn chằm chằm .

Lão thái bà suy nghĩ một lát , trên mặt đột nhiên như có vẻ tỉnh ngộ . “

Hay là ngươi không biết võ công ?”

“Ừ.” Hoàng Thi Hàm gật đầu , trên mặt vẫn mơ hồ .

Lão thái bà cẩn trọng đánh giá nàng vài lần , bỗng nhiên nhào về phía nàng đứng , trong chớp mắt nắm lấy tay phải của nàng , sau đó nắm khắp người nàng .

Bị nắm chặt như vậy , Hoàng Thi Hàm giống như gà con dưới móng chim ưng , không những không thể động đậy , thậm chí cả sức lực trên người cũng biến mất không còn thấy tăm hơi .

Hoàng Thi Hàm vẫn không rõ bà ta đang sờ nắn cái gì , chợt thấy bà ta tung tiếng cuồng tiếu . “Ha ha ha … Thật sự là quá tốt , thật quá tốt …” Bà ta như lâm vào trạng thái tâm thần

“Cô gái trẻ gân cốt thực tốt , thù của lão thân có hi vọng rồi , thật sự là trời cũng giúp ta …” Nói xong , bà ta lại thất thanh khóc rống lên , nhưng bất luận là nói thế nào , nội tâm tuyệt đối là mưng như điên .

Vừa khóc vừa cười ? Lão thái bà này có phải kẻ điên hay không a? Hoàng Thi Hàm hoang mang.

“Ngày ước định còn hai năm nữa , kịp! Nhất định còn kịp!” Lão thái bà thì thào nói xong , đột nhiên kẹp chặt thân thể của nàng , mũi nhân nhưỡn lên một chút , như bay mà đi.

Trời ạ ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Mình không phải là nằm mộng chứ ? Hoàng Thi Hàm không khỏi kinh hãi trong lòng , như nhập vào cảnh mộng .

Tuy nói như thế , nhưng Hoàng Thi Hàm cũng chỉ có thể mặc cho bà ta ôm như vậy , toàn bộ cảnh vật giống như trên TV nhanh chóng lướt qua trước mắt nàng .

Chỉ thấy dưới chân Lão thái bà nhẹ nhàng giẫm qua vô số nóc nhà , cây đầu , ước chừng hơn nửa giờ sau , cảnh sắc chung quanh cũng đã thấy hoang vắng , giống như tiến nhập vào thế giới khác .

Hoàng Thi Hàm trộm trợn to hai mắt , âm thầm đánh giá Lão thái bà , phát hiện thần thái của bà ta vẫn tự nhiên , thậm chí trên trán không thấy một giọt mồ hôi .

Đừng nói là một vị lão bà , mà ngay cả một tráng hán trẻ tuổi muốn ôm một người cao một mét sáu tám , thể trọng năm mươi Hoàng Thi Hàm chạy băng băng như thể , chỉ sợ cũng sớm mệt đến nằm ngửa vậy mà … bà già này rốt cuộc là người như thế nào ? Bà ta vì sao lại có bản lĩnh lớn như vậy ?

Lão thái bà chân gần như không chạm đất , mặc sức phi hành với núi non trùng điệp , thẳng đến khi phía trước bất ngờ xuất hiện vách núi mới dừng lại , nhẹ nhàng mà thở ra một ngụm khí lớn .

Vách núi này dốc tám mươi độ , theo lẽ thường mà nghĩ , một bà già tay không tuyệt đối không thể đi lêи đỉиɦ núi , huống chi trong tay còn ôm theo Hoàng Thi Hàm .

Nhưng mà , lẽ thường lại trong chớp mắt bị phá bỏ , Hoàng Thi Hàm sợ tới mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại , nói gì cũng không dám tiếp tục nhìn lén.

Chỉ thấy Lão thái bà thét dài một tiếng , tiếp theo mạnh mẽ hút một ngụm chân khí , toàn thân như một mũi tên nhọn phóng lêи đỉиɦ núi .

Hoàng Thi Hàm nhắn hai mắt chặt hơn , đồng thời ôm đầu lão thái bà , chết cũng không chịu buông tay .

Lão thái bà dường như hết sức quen thuộc với địa hình địa vật nơi này , vài lần nhờ vào việc nắm lên tảng đá chìa ra nghỉ ngơi đồng thời để thở . Nhưng thân thể của bà vẫn không dừng lại , một hơi liền mạch lưu loát , diễn biến đáng được xưng tụng là một lần hoàn mỹ .

Tuy rằng chưa quá một giờ , nhưng Hoàng Thi Hàm lại cảm thấy như đã qua mấy thế kỷ , cho đến khi hai chân của nàng đặt trên mặt đất thì cả người mới thanh tỉnh .

Hoàng Thi Hàm từ từ mở hai mắt , cẩn thận nhìn , không kìm được kinh hô một tiếng , suýt nữa té xỉu trên đất .

Thì ra , trên đỉnh núi là một miếng thạch bích hình chữ nhật , ước chừng bằng một sân bóng rổ , trụi lủi một mảnh , không có gì hết .

“Này … nơi này là nơi nào ?” Hoàng Thi Hàm sững sờ nhìn bà ta “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì ?”

Lão thái bà không trả lời , ngồi xuống xếp bằng . Vừa mới chạy một khoảng thời gian dài , hiển nhiên đã hao tổn không ít nội lực của bà , bởi vậy nhất định phải vài lần thở thô nạp , bổ sung nguyên khí đã mất .

Một khoảng thời gian yên tĩnh dài qua đi , lão thái bà mới mở hai mắt.

“Nơi này là Thái Hành Sơn , người khác không biết , địa hình ẩn mật trong ngọn núi nhỏ.”

“Thái Hành Sơn?” thần sắc Hoàng Thi Hàm đại biến , phát âm lại càng không rõ .”Tôi … tôi rõ ràng đang ở Đài Đông , từ lúc nào … từ lúc nào chạy tới chỗ này …” Lão thái bà lộ vẻ nghi ngờ , “Lão thân tung hoàng võ lâm hơn mười năm , sao chưa từng nghe qua nới nào gọi là “Đài Đông”.”

“Trời ạ ! Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Tôi sắp điên mất ! tôi thật sự sắp điên rồi!” Hoàng Thi Hàm như người bị bệnh thần kinh , sau khi tự lẩm bẩm một mình thời gian dài mới dần dần ổn định lại .

Từ khi nàng đi ra khỏi sơn động kia , từng ngọn cây cọng cỏ , chứng kiến cách nói năng của người nơi đây , quần ào , toàn bộ đều khiến nàng cảm thấy xa lạ , chẳng lẽ …