Chia Cho Em Một Cái Đuôi

Chương 17: Đây là cái vẻ đẹp thần tiên gì vậy!

Editor: Panda

Beta: LinhNhi

Bạch Tiểu Hồ – người vừa mặc kệ ai đó, hiện tại đang trải nghiệm lần đầu tiên đi thang máy.

Ngoại trừ lúc đầu cảm nhận được trọng lượng cơ thể nặng hơn, thì sau đó cô hầu như không cảm thấy gì cả. Khi lên tới tầng mười tám, trong nháy mắt có chút cảm giác mất trọng lượng, cửa thang máy lập tức “tích” một cái rồi mở ra.

Hai người bước lên tấm thảm hành lang màu nâu sẫm gần như không tạo nên tiếng động nào. Ứng Miểu dẫn cô đi tới trước một cánh cửa rồi quẹt thẻ, cửa vừa mở ra cô lập tức nhìn thấy một căn phòng rộng hơn chục mét vuông.

Ở bên trái lối vào là tủ quần áo cùng một ngăn tủ nhỏ đang mở, nơi có thể đặt thức ăn và những đồ tương tự, bên tay phải là phòng tắm. Khi bước vào, có một chiếc giường 1,5 mét ở giữa phòng, bên cạnh bệ cửa sổ là một chiếc ghế sofa ngắn màu xanh nhạt và một bàn cà phê nhỏ, đối diện giường ngủ là một chiếc TV LCD, kế bên đó là bàn làm việc dài làm bằng gỗ.

Mặc dù căn phòng không quá lớn nhưng lại có đầy đủ đồ dùng. Bạch Tiểu Hồ bước tới kéo rèm cửa ra, ánh sáng tràn vào, ở đây cô có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng phía trước, cũng có thể thấy toàn cảnh căn cứ ở nơi xa.

Cô cảm thấy tầm nhìn này cũng ổn. Cô từ mép giường quay trở lại đi nhìn phòng tắm, mở vòi nước, dòng nước lập tức chảy ra ào ào.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Hồ sáng lên, cô chưa tắm mấy ngày kể từ khi đến thế giới này rồi.

Tựa hồ như biết suy nghĩ của cô, Ứng Miểu vô cùng chu đáo và thấu hiểu lòng người, cho người mang tới rất nhiều quần áo vẫn chưa bỏ mác: “Tôi thấy cô không mang theo hành lý, chắc hẳn quần áo để thay cũng không có. Những bộ đồ này cô xem có thích không?”

Cô ta đã có âm mưu khi trong đống quần áo này chỉ có một số trang phục thường ngày, những bộ còn lại đều là váy, váy liền thân, váy nửa người, váy tầng, váy tiên nữ, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng phô trương, là loại mà con gái yêu mến.

Nhưng những bộ đồ như vậy ở mạt thế lại không được ưa chuộng. Ngược lại, những bộ quần áo màu xám tro, bền, chống mài mòn được ưa thích hơn. Vậy nên những chiếc váy này đã được tích lũy hàng vạn chiếc trước mạt thế, hiện tại một tinh hạch cấp một cũng có thể mua được vài cái.

Ứng Miểu cảm thấy Bạch Tiểu Hồ ăn mặc như vậy rõ ràng là người không có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ chọn những chiếc váy này. Đến lúc đó, khi mọi người mặc những bộ đồ vừa đơn giản vừa thiết thực đi làm, thì dù cho cô có là dị năng hệ tinh thần đi chăng nữa, với một bộ đồ xinh đẹp tươi sáng như một tiểu thư như vậy, cô chắc chắn sẽ bị xa lánh.

Nếu không, tại sao Ứng Miểu lại phải cắt tóc ngắn, ăn mặc như một người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ chứ, vì đây chính là xu hướng chính của thời đại bây giờ.

Bạch Tiểu Hồ thật sự bị những chiếc váy tiên nữ đó hấp dẫn, cao hứng nói: “Cô có những chiếc váy đẹp quá!” Nó đẹp hơn nhiều so với trang phục cô lấy trong cửa hàng quần áo trước đó.

Cô vẫn còn lo lắng rằng phụ nữ bây giờ về cơ bản đều mặc quần và cô cũng phải mặc nó.

Đối với cô, trang phục phần trên thì không sao, nhưng phần thân dưới lại bó sát, chuyện để lộ ra đường nét cơ thể đối với cô là một việc có chút kỳ cục. Giống như cô thích lông mềm và mịn của mình, nhưng nó sẽ rất xấu nếu cả người đều bị dính nước.

Cho nên mặc váy là tốt nhất.

Dù không có người dạy thì cô vẫn hiểu, cầm chiếc váy đứng trước gương, ứng thử với cơ thể mình mà khoa tay múa chân, nhìn dây đai màu đỏ rất lạ này, nhìn chiếc váy hoa màu xanh lam không theo quy tắc nào mà thấy rất thích. Con gà nhỏ cũng bay lên bay xuống líu lo tỏ ý kiến.

Hồ ly bẩm sinh vốn thích ăn mặc xinh đẹp và tươi sáng, ngay cả anh hai nghiêm túc của cô cũng rất chú ý đến hình tượng. Nếu không phải Bạch Tiểu Hồ bị cô lập với thế giới khi ở núi Bạch Thủ thì cô đã sớm sống như một con hồ ly hoang rồi, chắc chắn sẽ không mặc một chiếc váy trắng giản dị và dây cột tóc đơn giản có rất nhiều lông quấn quanh này.

Lúc này cô cảm thấy Ứng Miểu tuy rằng lòng dạ và lời nói không giống nhau, không cư xử ấm áp và thân thiện như vẻ ngoài, nhưng cô ta hiểu rất rõ ý muốn của cô, làm cô thay đổi một chút quan điểm của mình.

Nhưng cô vẫn hỏi: “Tôi có thể mặc những chiếc váy này sao?”

Ứng Miểu nói: “Tất nhiên.”

Bạch Tiểu Hồ lập tức nở nụ cười thật tươi: “Cảm ơn cô nhé, cô cho tôi tất cả những thứ này sao?”

Ứng Miểu bị nụ cười của cô làm chói mắt, lẩm bẩm nói: “Tất cả đều cho cô.” Hoàn hồn trở lại, từ tận đáy lòng, cô ta có chút tức giận. Cô ta làm sao có thể nhìn nụ cười của một người phụ nữ đến ngây người được chứ. Người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Hồ vẫn đang vui vẻ thử váy, từ tận đáy lòng cô ta cười nhạo đối phương vẫn chưa hiểu sự đời, thêm chút lửa nói: “Những đồ này sẽ rất hợp khi phối với giày và trang sức, tôi tìm người đem đến cho cô nhé?”

Bạch Tiểu Hồ kinh ngạc vui mừng hơn: “Tốt quá!”

Ứng Miểu: “…” Người này không phải là một kẻ ngốc chứ?

Âm mưu rõ ràng đã đạt được, nhưng vì sao lại không cảm thấy vui sướиɠ chút nào?

Cô ta như vô tình mà hỏi: “Cô và anh Lục quen nhau như thế nào vậy?”

Bạch Tiểu Hồ chọn chiếc váy cô yêu thích rồi để qua một bên. Những chiếc để lộ cánh tay, vạt váy không đủ dài, chỉ có một lớp rất mỏng, trong thẩm mỹ của cô là không đạt tiêu chuẩn, đây là do thiếu vải sao?

Cô thuận miệng đáp: “Thì quen nhau thôi?”

Ứng Miểu nghẹn họng, tiếp tục hỏi: “Anh Lục tặng cô súng của anh ấy? Khẩu súng đó đã ở bên anh ấy rất lâu rồi. Nó rất quan trọng đối với anh ấy, thật không ngờ lại tặng cho cô.”

Bạch Tiểu Hồ cực kỳ hoảng sợ: “Quan trọng đến vậy sao?” Cô vội vàng lấy khẩu súng đã bị biến dạng ra khỏi chiếc ba lô, buồn bã nói: “Nhưng tôi đã vô tình biến nó thành thế này rồi.”

Cô đã cố gắng nắn nó lại, muốn nắn nó thành hình dạng ban đầu nhưng đây không phải là đất sét, sao có thể bóp mấy lần là trở lại hình dạng ban đầu được. Cô gãi đầu: “Khẩu súng này có thể sửa được không?”

Ứng Miểu sững sờ, ở trong mắt cô ta, chính người phụ nữ trước mặt này đã dùng đôi tay mịn màng trắng nõn như tay trẻ sơ sinh, làm cho lớp vỏ kim loại vô cùng cứng bị biến dạng, bị nắn đến… biến dạng nghiêm trọng.

Mà còn có vẻ không tốn chút sức nào.

Người này là dị năng giả hệ sức mạnh sao?



Cuối cùng cuộc thăm dò này kết thúc với sự thất bại của Ứng Miểu. Cô ta đem tất cả giày đặt vào phòng của Bạch Tiểu Hồ, trang sức, túi xách và các vật dụng cần thiết hằng ngày cũng đều được đặt vào trong. Nhiều người ra vào, chẳng mấy chốc, mọi người lầu trên và lầu dưới đều biết nơi này có một vị tiểu thư đến sống.

Một số người tự nhiên không vui.

Một người phụ nữ cắt tóc rất ngắn, làn da rám nắng ngăm đen, một cánh tay quấn băng, cười nhạo: “Mạt thế đã được nửa năm rồi, ngoại trừ những con chim hoàng yến ra, còn ai dành tâm tư cho việc ăn mặc cơ chứ. Người như vậy lại có thể sống trong tiểu đội Trọng Dương chúng ta à.”

Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nghe nói đã cứu mười mấy người trong đội chúng ta, đội trưởng Lục đích thân mang người về.”

Người phụ nữ tay quấn băng lại nói: “Tôi còn nghe nói, người phụ nữ này bị say xe cơ, làm đội trưởng Lục phải lái mô tô chở cô ta về, thật phiền phức mà. Đội trưởng Lục ngày thường không như vậy, cũng không biết bị mê hoặc gì nữa.”

Càng nói, cô ta càng tức giận: “Nực cười nhất là đám người trong đội Vạn, Dư Cẩn và những người đàn ông trong đội còn dốc sức mà theo đuổi cô ta, ngay cả bức ảnh chụp không thấy mặt cũng tâng bốc lên tận trời. Tôi thật muốn xem người phụ nữ đó xinh đẹp đến nhường nào!”

Người phụ nữ này tên là Trần Đáo, thực lực không tồi, cũng có tư cách để vào tiểu đội của Phan Cốc, nick name là “Dao nhỏ 40 mét”. Lúc đó nhìn đám người Dư Cẩn chỉ nhìn một bức ảnh chụp đã khoe khoang khẳng định Bạch Tiểu Hồ chính là một người đẹp, thì nhịn không được mà nói thích cái đẹp cũng phải nhìn thời điểm, kết quả không ai để ý cô ta, còn có người đùa giỡn chế giễu cô ta một câu. Cô ta vẫn còn bực bội đến tận bây giờ.

Cô ta nói xong rồi đứng lên, hỏi người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ: “A Tiễn, cùng đi không?”

Đó là một người phụ nữ cao lớn mặc đồ đen, gần như hòa lẫn với bóng tối. Cô ấy nghiêng mặt, lộ ra một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Việc ăn mặc chỉ là sở thích cá nhân. Nếu có thực lực và có điều kiện thì người ta ăn mặc như thế nào cũng không làm phiền đến người khác.”

Sắc mặt Trần Đáo thay đổi, hừ một tiếng: “Người còn chưa nhìn thấy, cô đã nói đỡ cho cô ta rồi.” Nói rồi cũng không để ý cô ấy, xoay người đi ra ngoài. Những người phụ nữ khác nhìn hai người, trong lòng không nhịn được tò mò cũng đi theo ra ngoài.

Người phụ nữ lạnh lùng nhíu mày, lo lắng các cô gây rắc rối nên cũng đi theo.



Bạch Tiểu Hồ đang tắm.

Cô phát hiện rằng phòng tắm của con người rất dễ sử dụng, không cần phải dùng pháp thuật, sẽ có nước phun từ trên đầu xuống, chỉ là nước này không tốt bằng nước linh tuyền, còn có mùi vị nhàn nhạt.

Cô vừa tắm rửa vừa ăn tiên quả, tắm xong, cũng bổ sung được rất nhiều linh khí, lần này cô khôn ngoan hơn, đem hạt của tiên quả thu vào không gian tùy thân.

Cô bước ra với mái tóc rối tung, quấn khăn tắm. Trên giường có hai chiếc váy, một cái là chiếc váy cô đã thay. Thực ra bộ quần áo này không bẩn chút nào trừ một số nơi bị rách, tuy rằng không dơ, nhưng hình dáng này thật sự không thích hợp để mặc ở đây.

Cô vo tròn lại rồi nhét nó vào bên dưới cái chăn, sau đó nhìn qua một chiếc váy khác, cùng quần áo nhỏ mà phụ nữ nơi này mặc, cô cầm mảnh vải lên bằng ngón trỏ, cảm thấy khá áp lực mà gãi mặt.

Cuối cùng, cô tìm thấy cái yếm nhỏ của mình dưới chiếc váy, vẫn là cái này làm cô cảm thấy an toàn.

Cô loay hoay một lúc mới thay được chiếc váy mới, đi đôi giày mới, bước hai bước, cảm thấy rất dễ nhìn, còn thiếu gì nhỉ?

Cô nắm lấy chiếc dây cột tóc treo trên lưng ghế, theo thói quen muốn buộc tóc lên, nhưng nghĩ lại, cảm thấy sẽ không quá hợp, ngón tay bấm một chút vào dây cột tóc, dây cột tóc lập tức “phốc” một cái, xoắn lại thành một hồ ly nhỏ mập mạp, cô cười, đeo nó bên hông.

Như vậy là hoàn hảo rồi, vừa lúc bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện, cô đi qua mở cửa.

Người bên ngoài là Ứng Miểu, cô ta canh đúng thời gian mà tới. Cô ta cố ý để một số người trong tòa nhà biết Bạch Tiểu Hồ đã đến, cũng để cho mọi người biết Bạch Tiểu Hồ là một người thích chưng diện, là loại người phiền phức.

Đúng lúc hôm nay có Trần Đáo và Thời Tiễn nghỉ ngơi trong tòa nhà, đây là hai nữ thành viên hàng đầu về thực lực, hơn nữa tính tình của Trần Đáo nóng nảy nhất, cho rằng đã mạt thế rồi, bất kể nam hay nữ mà còn để ý vẻ ngoài, dành thời gian cho việc ăn mặc chính là ngu dốt, là tìm chết.

Thời Tiễn lại càng lạnh nhạt, chán ghét người yếu ớt. Hay nói cách khác, đó là nhận thức chung của những kẻ mạnh.

Nếu Bạch Tiểu Hồ làm cho những người này không thích thì sau này sẽ rất khó sống yên với những thành viên nữ, chưa kể những người này có không ít người xuất sắc theo đuổi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Ứng Miểu hơi cong lên. Cô ta đứng ở trước cửa đợi một hồi, quả nhiên thấy được Trần Đáo và những người phụ nữ khác đi theo từ trên lầu xuống, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trần Đáo, sao các cô lại tới đây, bị thương sao không nghỉ ngơi?”

Trần Đáo trợn mắt nhìn Ứng Miểu, cô ta chưa bao giờ thích Ứng Miểu. Cô ta cười lạnh nói: “Tới xem rốt cuộc cô đang làm cái gì. Nhiều người lên xuống như vậy, không biết còn tưởng cô đang tiếp đãi một vị tiểu thư nào đó đấy?”

Ứng Miểu làm như không nhận ra lời nói sắc sảo của cô ta, cười nói: “Tiểu thư thì không có, nhưng vị khách quý thì có một người. Một người phụ nữ như tôi nhìn thấy còn không nhịn được mà đem váy và trang sức đẹp nhất đến trước mặt cô ấy. Tôi đảm bảo, các cô mà gặp cô ấy nhất định sẽ rất thích.”

Trần Đáo cười nhạo một tiếng, dù cho khuôn mặt có làm người khác yêu thích, thì cô ta cũng không phải là những người đàn ông ăn no ngủ kỹ trong đầu chỉ toàn sắc dục. Được copy tại * TRЦмtrцуen . ME *

Vào lúc này, cánh cửa “két” một tiếng mở ra.

Khi cánh cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp từ từ xuất hiện.

Đám người Trần Đáo không biết vì cái gì mà đều nín thở theo bản năng.

Điều đầu tiên đập vào mắt họ là một chiếc váy tiên nữ tuyệt đẹp.

Chiếc áo màu trắng mang chút phong cách cổ xưa được tô điểm bằng những bông hoa thêu nhỏ màu xanh lá cây, ven cổ áo có lá sen, cà vạt màu xanh lục chỉ rộng bằng một ngón tay được thắt thành nơ bướm đáng yêu, tay áo phồng rộng được buộc chặt bằng dây đai dài mảnh màu xanh biếc ở cổ tay.

Thắt lưng rất cao, vạt váy được làm bằng chất liệu mềm mại và có độ rũ tốt, những mảnh vải màu trắng và xanh nhạt được xếp xen kẽ và chồng lên nhau, vừa mang vẻ đẹp mơ màng, vừa làm vóc dáng người dài hơn, trông cao vô cùng. Vạt váy cách mặt đất nửa bàn tay, lộ ra đôi dép sandal cao màu trắng bên trong.

Bạch Tiểu Hồ nhìn nhiều người ở ngoài cửa, có chút bối rồi: “Các cô là…”

Khi mọi người nhìn lên, lập tức thấy được một khuôn mặt xinh đẹp không son phấn, mang nhiều nghi ngờ và một ít lạnh nhạt.

Sau đó, họ phát hiện ra rằng, dù cho chiếc váy của cô có đẹp đến đâu, nhưng nó chỉ làm nền cho gương mặt của cô mà thôi.

Ngay khi cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn qua, mọi người đều bị thu hút bởi khuôn mặt của cô. Đôi mắt hạnh to tròn trong veo và long lanh ấy phảng phất một chút vẻ ngây thơ trong sáng, khiến lòng người tan chảy. Mái tóc dày và dài, còn hơi ẩm, rời rạc trên đôi vai mảnh mai, cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mong muốn bảo hộ đang rục rịch ở sâu trong nội tâm mỗi người.

Một vài người phụ nữ muốn tìm lỗi: “…”

Chết tiệt, vì sao lại có vẻ đẹp thần tiên như thế này!

Nếu là tôi, tôi cũng không cam lòng để cô ấy say xe khó chịu, chứ đừng nói đến việc đi xe máy, có cõng cũng muốn cõng cô về!

Trần Đáo im lặng liếc nhìn Ứng Miểu đang sững sờ, cô ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ là người phụ nữ này hiếm khi có một lần nói thật, cô gái này quả thật người gặp người thích.

Ứng Miểu nhìn hiểu ánh mắt của cô ta: “…”

Ứng Miểu tức muốn ngất đi, chắc chắn là không đúng chỗ nào rồi, rõ ràng ban nãy không có đẹp như vậy!

Nữ phụ gì đó, căn bản không cần chủ động thu thập.