Chia Cho Em Một Cái Đuôi

Chương 16: Lục Át bị vứt bỏ

Edit: Panda

Beta: LinhNhi

Anh bỗng nhiên chỉ tay về hướng ngọn núi gần đó: “Tiểu đội Trọng Dương ở hướng kia.”

Bạch Tiểu Hồ nhìn qua nhưng lại không thấy gì cả.

“Ban đầu, nơi đó là trung tâm của huyện. Chúng tôi chiếm giữ một tòa nhà văn phòng, một tòa khách sạn, còn có một miếng đất ven sông được dùng làm nơi trồng trọt và chăn nuôi, xung quanh bên kia còn có một vài tổ chức, ngày thường thì tương đối náo nhiệt, khoảng cách đến khu thương nghiệp cũng gần, sinh hoạt tương đối tiện.”

Nghe anh nói, cảm xúc của Bạch Tiểu Hồ từ từ buông lỏng thấy rõ. Người đàn ông bị dính trên tường kia chưa từng đến tiểu đội Trọng Dương, Bạch Tiểu Hồ lúc này cũng chỉ có thể tưởng tượng, một khi không nghĩ nữa thì cũng chẳng thể nghĩ ra được cái gì.

Cảm xúc của cô vốn dĩ tới cũng nhanh mà đi cũng thật mau, lúc này chỉ còn lại tò mò mà đi theo.

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Át không nói gì, một lần nữa leo lên xe máy: “Lên đi.”

Ở tiểu đội Trọng Dương, mọi người đã đợi thật lâu, Ứng Miểu có vẻ càng lúc càng mất kiên nhẫn, không nhịn được nữa bèn đi tìm phòng tin tức.

Phòng tin tức chủ yếu làm việc ở văn phòng tầng hai, nhưng tầng một có một phòng trực ban, dùng để nhận tín hiệu khẩn cấp từ trong đội hoặc bên ngoài suốt 24 giờ, chẳng hạn như tín hiệu cầu cứu.

Ứng Miểu đẩy cửa đi vào, nói với người truyền tin: “Anh Lục còn chưa trở lại, tôi lo lắng anh ấy gặp phải chuyện gì, có thể định vị vị trí của anh ấy không?”

Người truyền tin có chút khó xử: “Cái này không phù hợp với quy định.”

“Thế nhưng tôi thật sự thực lo lắng cho anh Lục…” Lời nói của Ứng Miểu còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm túc: “Không nhận được chỉ thị, không phải tình huống đặc thù, chúng ta không có quyền định vị vị trí của bất kỳ ai.”

Ứng Miểu quay đầu, sắc mặt hơi cứng lại, người tới chính là người đứng đầu của phòng tin tức – Vạn Tá Siêu, người được mệnh danh là Vạn Sự Thông (Người am hiểu mọi việc, chính là người có nick “hiểu biết mọi thứ” trong nhóm chat). Bởi vì nắm giữ phòng tin tức, bất cứ chuyện gì phát sinh ở trong hay ngoài căn cứ anh ấy đều biết, đồng thời anh ấy cũng là một trong những nguyên lão của tiểu đội Trọng Dương. So với Ứng Miểu, người ở dưới cái bóng của anh trai thì địa vị của Vạn Tá Siêu vững chắc hơn nhiều.

Ứng Miểu hô lên: “Anh Vạn.”

Vạn Tá Siêu có đôi mắt ngay thẳng chính trực, thoạt nhìn là một thanh niên vô cùng nghiêm túc, không giống bộ dáng một ông chủ có thể nói chuyện phiếm trong một đội nhỏ. Anh nghiêm mặt nói: “Đội của chúng ta quy định rằng việc xác định vị trí của đội trưởng phải đồng thời có được sự chấp thuận của đội phó Ôn và ít nhất hai đội phó khác. Đội phó Ôn đang ở phòng nghỉ bên kia. Ứng Miểu, cô có thể hỏi ý kiến của anh ấy trước.”

Ứng Miểu cứng mặt lại, nói: “Là tôi quan tâm quá nên bị loạn, anh Vạn, tôi không làm phiền công việc của các anh nữa.”

Nói xong lập tức đi ra. Vạn Tá Siêu lắc đầu, người truyền tin lặng lẽ gõ gõ cửa:

“Anh cũng ngồi không yên phải không?”

Vạn Tá Siêu nói: “Làm tốt công việc của cậu đi, đừng nhiều chuyện.”

Người truyền tin bĩu môi, rõ ràng chính lão Vạn cũng rất tò mò. Cậu nhìn về phía máy tính, bỗng nhiên điện thoại bàn bên cạnh vang lên, cậu nhấc máy lên nghe, sắc mặt liền thay đổi, nói với Vạn Tá Siêu: “Anh Vạn, có người bị nhiễm virus đánh lén tiểu đội Thắng Thiên, đã lây nhiễm cho hơn mười người. Tiểu đội Thắng Thiên nhờ chúng ta giúp đỡ!”

Vạn Tá Siêu chau mày, tự mình trả lời điện thoại rồi vội vàng đi tìm Ôn Liên Sinh.

Tiểu đội Thắng Thiên đã luôn theo sau tiểu đội Trọng Dương, coi tiểu đội Trọng Dương như lão đại của mình, giờ họ xảy ra chuyện, tiểu đội Trọng Dương quyết định không thể mặc kệ được.

Quả nhiên Ôn Liên Sinh biết được việc này lập tức cử người đến giúp đỡ.

Thật trùng hợp, vì nghênh đón (vây xem) Lục Át và Bạch Tiểu Hồ, rất nhiều người vây quanh ở tầng một. Hiện tại đội ngũ được triệu tập rất nhanh đã đầy đủ, một lực lượng hùng hậu ngay lập tức chạy đến tiểu đội Thắng Thiên.

Xung quanh tòa nhà thoáng chốc trở nên vắng vẻ, trong lòng Ứng Miểu ngược lại dễ chịu hơn. Ít nhất sẽ không có cảnh nhiều người chờ đợi một người, như vậy thật quá phô trương.

Không lâu sau khi mọi người rời đi, một chiếc motor phóng qua cửa sắt, đi vào tòa nhà văn phòng

Ứng Miểu cùng một ít người còn ở lại đi ra, đều sững sờ khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hồ nhảy xuống từ phía sau Lục Át.

Cũng không có cách nào, so với bọn họ tưởng tượng thì Bạch Tiểu Hồ đẹp hơn nhiều, hơn nữa là vẻ đẹp nhu nhược không hề hung dữ, bọn họ hoàn toàn không thể liên tưởng cô với một người có thể đánh chết một con zombie hệ không gian, thậm chí còn không cho nó chút cơ hội dịch chuyển nào.

Ôn Liên Sinh là người đầu tiên che giấu tốt sự ngạc nhiên trong mắt, chuyển động hai bánh xe lăn, duỗi tay cười với Bạch Tiểu Hồ: “Cảm ơn cô đã cứu Phan Cốc và những người khác. Tôi tên là Ôn Liên Sinh, là một trong những quản lý của tiểu đội Trọng Dương. Tôi thay mặt cho bọn họ cảm ơn cô. Nếu có bất cứ điều gì chúng tôi có thể giúp, mong cô nói càng sớm càng tốt.”

Ở giữa những người này, Bạch Tiểu Hồ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy Ôn Liên Sinh, không chỉ bởi vì tất cả những người khác đang đứng, chỉ có anh ấy là ngồi, còn bởi vì, đôi chân bị cắt ở ngay đầu gối của anh vương vấn từng sợi ma khí.

Điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Đi vào thế giới này, cô nhìn thấy những người bị lây nhiễm ma khí đều là tang thi, người sống nếu nhiễm phải ma khí, e rằng ít nhất cũng là người bị nhiễm. Nhưng nam nhân này chỉ có ma khí quanh quẩn ngay chỗ hai chân bị đứt, còn trên người thì không.

Bởi vì điều này, khiến cô nhìn hai chân của Ôn Liên Sinh thêm nhiều lần

Trái tim của Ứng Miểu chậm rãi buông xuống. Tuy rằng vẻ ngoài quá xuất sắc của đối phương khiến cô trong thoáng chốc cảm thấy rất khủng hoảng, nhưng vẻ đẹp không chứng minh cho cái gì cả. Lục Át cũng không phải là người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Hơn nữa, càng xinh đẹp, đôi khi còn đại diện cho sự phiền toái và yếu ớt, Lục Át sẽ không thích điều này.

Quan trọng hơn, nữ nhân này rõ ràng rất không lễ phép.

Hai chân của Ôn Liên Sinh chính là vảy ngược của Lục Át, những người cười nhạo Ôn Liên Sinh đều bị Lục Át đánh cho tả tơi. Anh đã sử dụng sinh mệnh và sức mạnh tuyệt đối để thiết lập nên danh dự và địa vị của Ôn Liên Sinh trong tiểu đội, thậm chí là trong toàn căn cứ.

Cho đến tận bây giờ, không ai dám nhìn chằm chằm vào hai chân của Ôn Liên Sinh vì sợ trêu chọc đến Lục Át. Nhưng nữ nhân này lại dám nhìn chằm chằm vào chân của Ôn Liên Sinh lâu như vậy.

Ứng Miểu muốn nhìn thấy sự phẫn nộ trên khuôn mặt của Lục Át, kết quả lại ngẩn ra. Đừng nói nổi giận, ánh mắt Lục Át dù nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Hồ nhưng trên mặt chỉ có chút trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ứng Miểu đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị tắc nghẽn.

Lại nhìn qua Ôn Liên Sinh, trên mặt anh vẫn tươi cười như cũ, giống như không hề cảm thấy bị xúc phạm.

Bạch Tiểu Hồ cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, tay trái nhéo nhéo bụng nhỏ của gà con, giúp vật nhỏ đang kích động vì cảm nhận được ma khí bình tĩnh lại, duỗi tay phải bắt với Ôn Liên Sinh: “Chào anh, tôi tên là Bạch Tiểu Hồ, thật ra tôi cũng không có…”

Cô muốn lặp lại những lời đã nói với Lục Át, rằng thật ra cô không định tự mình cứu mọi người, cũng không làm ra hành động cứu người thật cảm động và đáng khen ngợi, chỉ là con zombie đó quấn lấy cô, cô nhân tiện làm cho nó nổ tung mà thôi.

Nhưng lời còn chưa ra tới miệng, Lục Át liền nói: “Tiểu Hồ đã cứu đám người Phan Cốc, chúng tôi phải thật cảm ơn cô, trong khoảng thời gian này cô hãy ở nơi này cùng chúng tôi.”

Bạch Tiểu Hồ trợn tròn mắt nhìn anh nói dối, anh như không nhận ra, hỏi Bạch Tiểu Hồ: “Cô có yêu cầu gì với nơi này không?”

“Tôi… Không có.”

“Kia…”

Ứng Miểu bỗng nhiên xen mồm vào: “Các thành viên nữ chúng ta đều sống ở tầng mười trở lên của khách sạn phía sau, vẫn còn một số phòng trống ở đó, cô cũng có thể ở phòng bên cạnh tôi, xảy ra chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Bạch Tiểu Hồ nhìn cô lại nhìn Lục Át: “Cô ấy là…”

Ứng Miểu cười nói: “Tôi phụ trách hậu cần của tiểu đội, tôi là Ứng Miểu.”

Bạch Tiểu Hồ lễ phép gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi Lục Át: “Anh ở đâu?” Được ở gần thì mới thuận tiện để bồi dưỡng tình cảm, sau đó có thể xin sờ mông, à không, xương cụt mới đúng!

Gương mặt tươi cười của Ứng Miểu hơi cứng lại, vì sao lại làm lơ cô? Với lại, hỏi như vậy là muốn ở cùng nhau hay sao?

Biểu tình của Ôn Liên Sinh cũng trở nên có chút vi diệu, nhìn nhìn hai người. Hai người họ lẽ nào thật sự có quan hệ?

Lục Át nói: “Tôi sống ở tầng cao nhất của tòa nhà này.”

“Vậy tôi…”

“Nhưng thang máy của tòa này hỏng rồi.”

Hả? Bạch Tiểu Hồ vẫn biết thang máy là gì: “Tòa này có mấy tầng?”

Lục Át liếc nhìn cô một cái: “26 tầng.”

“Vậy tòa nhà phía sau thì sao?”

“Tổng cộng hai mươi tầng, thang máy nơi đó vẫn sử dụng tốt.”

Bạch Tiểu Hồ không chút do dự nói: “Tôi ở phía sau.”

Nếu phải leo thang bộ thì thôi quên đi, hơn nữa cô vẫn chưa trải nghiệm đồ vật kỳ diệu như thang máy, bồi dưỡng tình cảm gì đó, không nhất định phải sống gần nhau.

Trong vài phút liền bị vứt bỏ – Lục Át: “…” Mặc dù ngay cả khi cô yêu cầu ở tòa nhà này thì anh cũng không đáp ứng, sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng xét thấy cô có chút bất an khi đến một môi trường xa lạ, hơn nữa hình như có ý định muốn sống cùng anh, việc này có thể thỏa thuận, ví dụ như anh tiện thể tỏ ý anh có thể chuyển xuống sống ở tầng hai, rồi làm hàng xóm với cô một thời gian cũng được.

Kết quả… thay đổi cũng quá nhanh rồi.

Nhìn toàn bộ quá trình – Ôn Liên Sinh: “…” Có vẻ như anh ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hơn nữa, cô gái này cùng với ngoại hình của cô không tương với ngoại hình của cô không tương xứng với nhau lắm, giống như một người có thể đánh zombie một cách điên cuồng.

Chỉ có Ứng Miểu nhẹ nhàng thở ra, thân thiết tỏ vẻ muốn đưa Bạch Tiểu Hồ đi xem phòng.

Nói về việc xem phòng, trong lòng Bạch Tiểu Hồ có chút cảm động, chẳng lẽ nhanh như vậy cô sẽ có nhà ở của riêng mình sao?

Mặc dù cô cảm thấy người phụ nữ trước mắt cũng không thân thiện và nhiệt tình như cô ta biểu hiện bên ngoài, nhưng không sao cả, còn ai có thể bắt nạt mình đây?

Cô hỏi: “Hiện tại phải đi liền sao?”

“Trời rất nhanh sẽ tối, chọn phòng rồi dọn dẹp một chút, xuống lầu là có thể ăn cơm tối rồi. Buổi tối đãi tiệc, cô muốn như thế nào?” Ứng Miểu cười nói.

Nhắc đến ăn cơm, Bạch Tiểu Hồ cảm thấy bụng mình lại muốn kêu lên, lập tức quyết đoán nói: “Vậy đi thôi.” Cô vẫy tay với Lục Át: “Anh không qua đúng không, tôi đi trước đây, gặp lại sau. Đúng rồi, lát nữa có thể gặp anh không?”

Lục Át nói: “… Có thể.”

Bạch Tiểu Hồ an tâm, vội vàng đi về phía nhà mình và bữa cơm tối.

“…” Thấy cô bước đi một cách quyết đoán như vậy, Lục Át đột nhiên nghi ngờ người lặng lẽ kéo quần áo của mình vì sợ người lạ, ánh mắt lộ vẻ mê mang bất an kia là giả chăng?

Có cảm giác đưa người ta đến nơi rồi bản thân lập tức bị bỏ mặc.

P/S: từ chương này có thêm bé edit mới gia nhập cùng mình rùi nè. Bé ý là newbie nên có gì sai sót mọi người nhắc nhở bé nhẹ nhàng nha. Cảm ơn mọi người nhìu.