Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 5

Edit : Yu (Miu)

Đối với việc một người đàn ông xa lạ, đột nhiên xuất hiện đem nam thần của ban đả đảo, cũng đối với hành vi động tay động chân với nam thần, học sinh trong ban vô cùng bất mãn, sôi nổi muốn tiến lên lý lẽ. Nhưng những học sinh ngây ngô chưa đủ lông đủ cánh này, làm sao có thể là đối thủ của Tằng ngũ gia? Chỉ một ánh mắt của y, mọi người đã sôi nổi lui lại. Thậm chí, mấy học sinh vốn dĩ muốn đỡ Tần Hạo Nguyên đứng lên, cũng nhịn không được lùi về sau hai bước.

Đến nỗi nữ chủ vốn dĩ có tinh thần trọng nghĩa mười phần, đối với Tần Hạo Nguyên ấn tượng phi thường không tốt, cũng do do dự dự muốn đi lên vì hắn ra mặt.

Cuối cùng, vì để giá trị nghịch tập không bị trừ, Lăng Sơ Nam vẫn quyết định đưa Tần Hạo Nguyên đã ngất xỉu đến phòng y tế. Đương nhiên, Lăng Sơ Nam chỉ phụ trách chỉ huy, còn việc đem Nam chủ đỡ đi liền biến thành Tằng ngũ gia.

Tằng Vô Nhạc lạnh mặt đem tiểu tử dám mơ ước đến bảo bối của mình, kéo đến phòng y tế. Lúc này, bác sĩ của trường học không ở đây. Y liền tuỳ tay đem Tần Hạo Nguyên ném lên giường. Sau đó, hướng Lăng Sơ Nam bày ra vẻ mặt ủy khuất.

"Bảo bối! Tối hôm qua em đã đáp ứng gả cho anh."

Lăng Sơ Nam qua cầu rút ván, nhướng mày nói.

"Có sao?"

098 nhắc nhở : "Ký chủ cẩn thận! Có sát khí."

Sau đó, Lăng Sơ Nam bị áp lên một chiếc giường khác của phòng y tế, kế tiếp bị hôn đến chết đi sống lại.

098 : "Ký chủ! Chọc giận người cường đại hơn chính mình, là hành vi không sáng suốt."

Lăng Sơ Nam : "098! Ngươi lại vui sướиɠ khi người gặp họa."

098 : "Thưa ký chủ! 098 là một hệ thống không có thiết lập tình cảm. Không biết vui sướиɠ khi người gặp hoạ là cái gì."

"À!"

Lăng Sơ Nam nói.

"Ta thích nhìn bộ dáng đồ ăn tức giận không nhịn được."

098 : "............"

Tuy rằng mới quen biết không lâu, cũng không hề tiếp xúc qua. Nhưng không rõ vì nguyên nhân nào, Lăng Sơ Nam lại biết, mặc kệ cậu muốn làm cái gì, người này cũng đều nguyện ý dung túng cho mình. Loại cảm giác này rất kỳ quái, khiến cho cậu nhiều lần không hề kiêng nễ. Mà sự thật đã chứng minh, cảm giác của cậu một chút cũng không sai.

Sau đó không lâu, Tằng Vô Nhạc buông cậu ra, lúc này hai người đều có chút thở hồng hộc.

Ngay lúc này, Lăng Sơ Nam lột áo sơ mi của Tằng Vô Nhạc ra, cắn một ngụm trên vai y.

Ánh mắt Tằng Vô Nhạc thâm trầm. Nếu không phải thời cơ không đúng, y rất muốn làm tiểu gia hoả không giữ lời này ngay tại chỗ. Đang muốn nói lại vài câu, y liền thấy người dưới thân sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt hơi hơi mang theo ướŧ áŧ, ngay khi cậu nhìn về phía mình, tâm Tằng Vô Nhạc lập tức mềm lại. Gương mặt rốt cuộc không còn giận nữa, bất đắc dĩ đành hôn hôn lên khóe miệng thiếu niên, lại lia mắt nhìn nam chủ đang nằm ở cách vách.

"Bảo bối! Về sau cách xa cậu ta một chút." Bằng không, y liền gϊếŧ chết hắn.

098 : "Cảm nhận được mục tiêu đang tràn ngập sát ý đối với nam chủ. Để đảm bảo sinh mệnh của nam chủ an toàn, kiến nghị ký chủ đáp ứng yêu cầu của mục tiêu."

Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn Tần Hạo Nguyên một cái, nói.

"Cậu ấy là bạn học của em."

Sắc mặt Tằng Vô Nhạc nhìn Tần Hạo Nguyên có chút đen.

Lăng Sơ Nam lại nói.

"Mấy tháng trước, em và cậu ấy cùng rơi xuống vách núi. Là cậu ấy đã cứu em. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em."

Sắc mặt Tằng Vô Nhạc càng đen.

Lăng Sơ Nam tổng kết nói.

"Cậu ấy là bạn tốt của em. Cho nên, em không thể để đồng ý yêu cầu của anh được."

Tằng Vô Nhạc đấm một cái lên tủ đầu giường, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.

"Ký chủ! Ngài muốn hại chết nam chủ sao?"

Lăng Sơ Nam nghiêng người dựa vào mép giường, nếm tư vị còn lưu trong miệng, sau đó lười biếng ngáp một cái.

"Không có việc gì. Nam chủ thích ta nói như vậy. Nếu không tin, ngươi và ta cùng nhau đếm đến ba. Một! Hai! Ba!"

Sau khi Lăng Sơ Nam và 098 vừa dứt lời, Tần Hạo Nguyên liền mở mắt.

Giá trị nghịch tập tăng 10%, trước mắt giá trị nghịch tập là 60%. Mong ký chủ tiếp tục nỗ lực."

Thấy tầm mắt nam chủ đang nhìn về phía Lăng Sơ Nam, 098 giống như ăn phải sh*t, lòng tràn đầy hụt hẫng.

Gương mặt ái mộ đó đến tột cùng là như thế nào?????

Ngay khi Tằng Vô Nhạc nói ra câu "Cách xa cậu ta một chút", Tần Hạo Nguyên đã tỉnh lại. Hắn đương nhiên cũng nghe được câu trả lời vừa rồi của Lăng Sơ Nam. Tằng ngũ gia là người như thế nào, hắn biết rõ. Thế nhưng hiện tại, Lăng Sơ Nam lại vì hắn mà chống đối lại y. Có thể thấy, cậu ấy đã có dũng khí lớn đến chừng nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hạo Nguyên nóng lên, tầm mắt nhìn về phía Lăng Sơ Nam càng ngày càng nóng rực.

Lăng Sơ Nam đi đến mép giường của Tần Hạo Nguyên, ánh mắt áy náy.

"Thật xin lỗi! Đều là do tôi hại cậu bị đánh."

Cả người Tần Hạo Nguyên giống như bị xe cán qua, đau vô cùng. Nhưng thấy Lăng Sơ Nam áy náy như vậy, trong lòng hắn lại ấm áp. Tần Hạo Nguyên cố hết sức nở ra một nụ cười.

"Không có việc gì. Không phải tôi vẫn còn tốt sao? Không cần lo lắng."

Lúc này bác sĩ vừa vặn trở về, hắn cố nén suy nghĩ muốn nói ra cảm giác hiện tại của mình, tiếp tục.

"Bác sĩ đã trở lại rồi. Cậu yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu. Mau đi học đi. Đây là khóa chuyên ngành đấy."

"Vậy, tôi đi trước"

Lăng Sơ Nam cắn cắn môi, tựa hồ vẫn có chút không yên tâm.

Tần Hạo Nguyên cười cười.

"Đi đi."

Lăng Sơ Nam nhìn về phía bác sĩ.

"Bác sĩ! Nhất định phải chữa trị thật tốt cho cậu ấy. Sắc mặt của cậu ấy hình như có chút tái nhợt."

Bác sĩ thấy Lăng Sơ Nam vừa đẹp, lại vừa còn lễ phép, cho nên rất có hảo cảm, liền mỉm cười đáp ứng.

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam cũng đi ra ngoài. Tần Hạo Nguyên rốt cuộc không duy trì được biểu tình, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn ít nhất đã bị gãy hai xương sườn.

Vừa ra khỏi phòng y tế, Lăng Sơ Nam đã bị một cổ lực đạo đè lên vách tường, sau đó bị hôn xuống.

Lăng Sơ Nam duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, tiếp nhận nụ hôn.

098 : " Ký chủ! Hình như ngài một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc?"

Lăng Sơ Nam : "Ta đã biết y ở bên ngoài, vì sao phải kinh ngạc?"

098 : "Cũng hợp lý ha! Khoan đã! Làm sao ngài biết y đang ở bên ngoài chờ?"

Tằng Vô Nhạc buông Lăng Sơ Nam ra, chóp mũi kề chóp mũi, thanh âm trầm thấp.

"Bảo bối! Anh vừa rồi diễn rất tốt đúng không?"

Lại là ngữ khí cầu khích lệ.

Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Cũng tốt!"

Vẻ mặt 098 đầy mộng bức. Ký chủ và người này khi nào đã cùng thương lượng diễn kịch?

Lăng Sơ Nam dường như nghe được nghi hoặc của 098, nói.

"Mgươi hẳn là đã ký kết qua không ít ký chủ đi."

"Đúng vậy! Ngài là người thứ 98."

"Cho nên, tại sao người vẫn ngốc như vậy?"

098 : "Ký chủ! Mong hãy tôn trọng hệ thống. Tui cự tuyệt công kích của loài người."

Lăng Sơ Nam : "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, y vừa rồi không hề tức giận sao?"

098 : "........." Thật đúng là không nhìn ra! Khí tràng của Tằng ngũ gia cường đại như vậy, nó căn bản không dám nhìn nhiều.

Tằng Vô Nhạc trầm thấp cười một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

"Bảo bối! Anh không biết em muốn làm gì. Có điều, anh nhìn ra được, em không thích người bên trong."

Lăng Sơ Nam không hề phủ nhận.

Tằng Vô Nhạc tiếp tục nói.

"Bất quá, em muốn đạt được hảo cảm của cậu ta."

Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Bảo bối! Anh yêu em."

Tằng Vô Nhạc tựa đầu vào cổ Lăng Sơ Nam, thân mật cọ cọ.

"Vì vậy, em muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp em."

Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng đã nổ tung.

"098! Ta cảm thấy, ta bị đồ ăn hớp hồn mất rồi!"

098 : "Ký chủ! Xin hãy cầm cự!"

Sau đó, Lăn Sơ Nam cắn một ngụm trên cổ của Tằng Vô Nhạc.

Một ngụm này của Lăng Sơ Nam là ở bên cạnh động mạch Tằng Vô Nhạc. Tằng Vô Nhạc hít vào một hơi, hai tay ôm lấy thiếu niên đang ở trên cổ mình làm loạn. Thanh âm có vẻ thập phần áp lực.

"Bảo bối! Vừa rồi anh phối hợp với em như vậy, có phải nên khen thưởng cho anh hay không?"

Lăng Sơ Nam kinh ngạc nhìn miệng vết thương đang khép lại trên cổ Tằng Vô Nhạc, vừa nghe vậy, liền nghiêng nghiêng đầu.

"Ân?"

Tằng Vô Nhạc liếʍ vết máu thuộc về chính mình trên môi thiếu niên, nói.

"Chúng ta kết hôn đi!"

098 : "Kiến nghị ký chủ cự tuyệt!"

Lăng Sơ Nam : "Được! Nếu anh thuyết phục được ba mẹ của em, em sẽ gả cho anh."

098 : ".........."

Tằng Vô Nhạc vốn dĩ không có bao nhiêu hi vọng, nghe cậu nói vậy liền vô cùng vui mừng, ôm lấy Lăng Sơ Nam.

"Được! Chúng ta lập tức đi."

Sự thật chứng minh, trước mặt cha mẹ của người yêu mình, danh tiếng của Tằng ngũ gia một chút cũng không dùng được. Khi hai người nghe nói Tằng Vô Nhạc muốn cưới con trai của mình, cha Lăng và mẹ Lăng lập tức tức giận, đem người đuổi ra ngoài. Sau đó, hai người muốn kéo Lăng Sơ Nam trở về, lại thấy con trai của mình thế nhưng đã bị Tằng ngũ gia kéo lên xe.

Trên đường trở về, Tằng ngũ gia nhịn không được sờ sờ mũi.

"Bảo bối! Ba mẹ của em thật có sức sống."

Lăng Sơ Nam giảo hoạt cười cười.

"Đúng vậy! Bọn họ vẫn luôn muốn ôm cháu nội. Không bằng, anh sinh cho em một đứa con trai. Nói không chừng, bọn họ liền đồng ý."

Tằng Vô Nhạc : "..........."

Mỗ bảo tiêu nào đó đang nghe lén : "........."

Tằng Vô Nhạc đương nhiên không thể sinh con cho Lăng Sơ Nam. Vì vậy, y liền đem Lăng Sơ Nam kéo vào bên người, một bạt tay đánh vào mông cậu, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy.

"Tiểu gia hỏa! Xem em còn còn giễu cợt anh hay không."

Lăng Sơ Nam : "........"

-----