Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 7

Chương 7

Edit : Miu cute cute cute cute

Trước mắt bạch quang chợt loé, ánh mắt Lăng Sơ Nam tối sầm, theo đợt mảng ảnh sáng trắng, cậu liền tiến vào một không gian kỳ diệu.

Lọt vào trong tầm mắt, là một hồ nước. Bên trong hồ, nước chảy ào ạt. Chính giữa nó mọc lên một gốc sen vàng kỳ quái. Cách đó không xa, là một khoảng đất trống trải, rộng lớn. Xa hơn nữa là một mảnh sương trắng không thấy rõ.

Tầm mắt Lăng Sơ Nam dừng lại trên mảnh đất trống trải kia.

"098! Mảnh đất này, ý muốn kêu ta làm ruộng sao?"

098 làm hết phận sự giải thích.

"Thưa ký chủ! Dựa theo cốt truyện, ngài chỉ cần đem hạt giống gieo vào trong đất. Sau đó, tưới cho chúng nước trong linh tuyền. Những hạt giống đó liền sẽ tự động sống."

Lăng Sơ Nam như có như không gật gật đầu, lại nhìn về phía hoa sen trong hồ.

"Trong cốt truyện, không gian của nữ chủ không hề có cây hoa sen này."

"Đúng vậy, thưa ký chủ. Có thể là bởi vì chủ nhân của miếng ngọc là ngài. Cho nên, không gian mới đưa ra trạng thái hoàn chỉnh nhất."

Ngửi mùi rất thơm, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Đôi mắt Lăng Sơ Nam hơi hơi tỏa sáng, sau đó khom người chạm vào cánh của hoa sen.

"Có thể ăn được không?"

"Kiến nghị ký chủ không nên tùy ý ăn n....."

098 còn chưa dứt lời, Lăng Nam đã hái cánh hoa sen, nhét vào trong miệng. Sau đó, cậu lập tức ngã vào trong hồ. (Hình như rất hả dạ :)))

Gặp được một ký chủ cái gì cũng có thể ăn, 098 đột nhiên cảm thấy, tâm nó có chút mệt. (Poor em)

Sau khi tỉnh lại, Lăng Sơ Nam phát hiện mình đang nằm ở đáy hồ. Bất ngờ là, ở dưới nước, cậu vẫn có thể hô hấp được. Lăng Sơ Nam đứng lên, nhất thời cảm thấy thần trí thanh sảng, cả người như có như không rất thoải mái.

Thanh âm của 098 lạnh nhạt.

"Chúc mừng ký chủ! Thể chất tăng lên cấp A, đạt được dị năng băng hệ, cấp bậc dị năng là cấp 2."

Hoa sen kỳ thật là trung tâm linh khí của Linh Tuyền. Tổng cộng cũng chỉ có ba cánh. Lăng Sơ Nam một ngụm ăn luôn hai cánh, một lượng lớn linh lực nháy mắt tràn ngập trong cơ thể cậu. May mắn là, trước khi cơ thể cậu bạo nổ, đã rơi vào trong Linh Tuyền, được năng lực chữa khỏi cường hãn của Linh Tuyền đảm bảo, mới tránh khỏi kết cục mất mạng. Không những như thế, dưới tác dụng của linh lực bên ngoài lẫn bên trong, liền đem thể chất của cậu tăng lên tương đương với dị năng giả cấp 5, thể chất cấp A. Dị năng cũng lướt qua cấp 1, trực tiếp tăng lên cấp 2.

Không thể không nói đây là trong họa có phúc.

Nhưng mà 098 lại kinh dị phát hiện, Lăng Sơ Nam không hề có cảm giác cao hứng.

"Ký chủ! Ngài không cao hứng sao?"

Lăng Sơ Nam gật đầu, sắc mặt vững vàng.

"Cao hứng."

098 : "......."

Lăng Sơ Nam một chút cũng không cao hứng. Bởi vì cậu phát hiện, toàn bộ cơ thể của mình từ trên xuống dưới, cậu đã không còn muốn ăn nữa. Thậm chí, còn có chút ghét bỏ.

Lăng Sơ Nam thử cắn một ngụm vào cổ tay trái đã khôi phục lại bình thường của mình, sau đó lập tức nôn khan vài tiếng, biểu tình chán nản nhìn làn da đã nhanh chóng khôi phục lại. Cảm giác có chút khổ sở.

Thể chất của cậu đã bị linh tuyền cải tạo, đổi thành một mùi vị không hề ngon miệng chút nào. Mà trong lòng cậu cũng không còn cảm giác đói khát nữa.

Nhưng cậu vẫn đói bụng.

Lăng Sơ Nam biết đây là bệnh. Đích xác mà nói là một loại bệnh tâm lý. Cậu đối với huyết nhục có tính ỷ lại quá lớn, thậm chí đến nổi điên cuồng. Nhưng cậu lại không có bất luận ý muốn khống chế nó chút nào.

Cử động thân thể đã trở nên linh hoạt, Lăng Sơ Nam nhìn một cánh hoa còn sót lại trong hồ, gợi lên khóe môi, lộ ra một mạt tươi cười.

"Ký chủ! Ngài không có việc gì đi?"

098 đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, thanh âm bình tĩnh.

"Không có việc gì."

Theo sau đó, ngón tay cậu vừa động, một đạo băng nhận lập tức xuất hiện. Băng nhận trong suốt lại có vẻ sắc bén yếu ớt. Lăng Sơ nam chỉ tùy tiện vung một cái tức khắc liền đem lá sen bên cạnh hoa sen cắt bỏ.

Ra khỏi không gian, đã là 10 giờ tối. Lăng Sơ Nam nhìn xung quanh phòng, sau đó lấy một bộ quần áo thay ra cầm lấy chìa khóa xe xuống gara.

"Ký chủ! Đã trễ thế này rồi, ngài còn muốn ra ngoài làm gì?"

098 nhịn không được hỏi một câu.

"Tìm đồ ăn."

Đồ ăn trong miệng của Lăng Sơ Nam là ai không cần nói cũng biết, 098 quyết định ngậm miệng.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, sau đó vững vàng dừng ở trước một tòa nhà xa hoa. Không đợi người phục vụ mở miệng đuổi đi, Lăng Sơ Nam đã móc ra một tấm thẻ màu đen, giơ lên trước mặt của hắn.

Gương mặt ban nãy còn vô cùng hung ác của người phục vụ, lập tức biến đổi, chỉ hận không thể tươi cười càng thêm sáng lạn.

"Lăng tiên sinh! Chào mừng ngài đến đây!"

Lăng Sơ Nam tùy tay đem chìa khóa vứt cho người phục vụ, sau đó nhanh chóng đi vào hội sở, thẳng đến tầng năm.

Tằng Vô Nhạc vừa mới cùng một vài người nói về hạn mục hợp tác sắp tới, vừa xong liền đưa bọn họ đến câu lạc bộ cách vách giải trí một phen. Y nâng lên ly rượu, đang muốn mời một người, liền nghe được tiếng gõ cửa. Việc này cũng chưa tính là gì, sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa thế nhưng lại bị người bên ngoài đẩy ra.

Mấy người ở đây đều là những lão cáo già đã lăn lộn trên thương trường vài thập niên. Thấy được Tằng ngũ gia nhíu mày, trái tim bọn họ nhịn không được liền đập nhanh một chút, trong lòng run sợ nhìn về phía cửa. Trước hết muốn thấy rõ người đang tìm chết rốt cuộc có bộ dáng ra sao.

Là một thiếu niên xinh đẹp! Nhìn dáng vẻ chắc hẳn vẫn là một học sinh. Chẳng lẽ, đây là do người khác muốn lấy lòng Tằng ngũ gia nên đưa tới hay sao? Suy nghĩ này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Người không hiểu thời cơ như vậy, mặc kệ là là xinh đẹp hay không xinh đẹp, chỉ sợ cũng không sống nổi đến ngày mai.

Nhưng mà, làm bọn họ trợn mắt há mồm chính là, Tằng ngũ gia vừa rồi thoạt nhìn tâm tình vô cùng không tốt, thế nhưng liền đứng lên đón tiếp.

Trong miệng của y kêu cái gì? Là bảo bối sao?

Mấy vị cáo già nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, lại sôi nổi rùng mình khi tầm mắt của Tằng Vô Nhạc đảo qua, lập tức tìm cớ muốn thoát khỏi nơi thị phi này.

Chỉ sợ chưa đến ngày mai, tin tức Tằng ngũ gia tìm được chân ái lập tức sẽ truyền đầy ra.

Tằng Vô Nhạc đương nhiên không thèm quan tâm việc này. Y kéo Lăng Sơ Nam ngồi lên ghế sofa, duỗi tay chạm nhẹ cái trán của cậu.

"Bảo bối! Tại sao em lại đến đây? Sắc mặt trắng như vậy, có phải là thân thể không được thoải mái không?"

Lăng Sơ Nam nhìn Tằng Vô Nhạc, nuốt một ngụm nước miếng.

"Em đói bụng."

Sau đó, cậu liền xoay người, ngồi lên hai đùi rắn chắc của Tằng Vô Nhạc, lột tây trang trên người của y, dứt khoát xé xuống, đem cổ áo của y mở rộng, một ngụm cắn lên bả vai của Tằng Vô Nhạc. Hương vị tươi ngon lập tức tràn đầy trong khoang miệng của Lăng Sơ Nam, khiến cậu không tự chủ mà phát ra một tiếng than thở đầy thoả mãn.

Tằng Vô nhạc shhhh một tiếng, ánh mắt hơi hơi ám trầm, duỗi tay ôm thiếu niên vào lòng càng thêm chặt.

098 : "Ký chủ! Ngài còn ăn nhất định sẽ mất tờ rinh!"

Lăng Sơ Nam dường như không  nghe thấy, mặc kệ hai tay người đàn ông ôm lấy mình, hơn nữa còn kéo gần khoảng cách với y thêm một chút, nhẹ nhàng ngồi trên người y tinh tế liếʍ láp miệng vết thương bị chính mình cắn ra.

Vòng eo của thiếu niên mềm mại tinh tế, khi ngồi trên người y lại càng co dãn bất ngờ, đặc biệt là đầu lưỡi của thiếu niên đang du tẩu trên cổ y, càng khiến cho ánh mắt của  Tằng Vô Nhạc thêm tối sầm lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam tỉnh dậy liền ghé vào trong ngực của người đàn ông bên cạnh, eo mặc dù có chút mỏi, nhưng những chỗ khác đều không có vấn đề gì, điều này chứng tỏ thể chất của cậu ít nhiều cũng đã được cải tạo.

Thanh âm của 098 có điểm lành lạnh.

"Ký chủ! Ngài có khoẻ không?"

"Cũng không tệ lắm."

Lăng Sơ Nam nhớ về sự việc hôm qua, khẽ cười.

"So với tưởng tượng của ta còn tốt hơn."

Sau đó, cậu liền tiếp tục tính toán.

"Hiện tại đã phát sinh quan hệ, t khẳng định sẽ càng nghe lời của ta. Ngươi nói xem, nếu ta đem y nuôi ở trong không gian thì thế nào?"

098 không biết nó hồi thần như thế nào. Vị ký chủ này bình thường thoạt nhìn tâm cơ thâm trầm, nhưng trong phương diện tình cảm, lại thiên chân vô tà đến đáng sợ. Nó cũng biết, đàn ông nếu đã cầm được trong tay sẽ mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu. Huống chi, Tằng Vô Nhạc là một người đàn ông có quyền thế, y làm sao có thể đồng ý với hành động đem mình nuôi thành đồ ăn của Lăng Sơ Nam được?

Nhưng chưa đợi đến lúc 098 chuẩn bị tốt lời nói, Lăng Sơ Nam đã đem Tằng Vô Nhạc lay tỉnh, hơn nữa, còn không chút khách khi nói ra yêu cầu của mình.

"Đại thúc! Anh có nguyện ý làm đồ ăn của em hay không?"

098 : "Ký chủ! Ngài sẽ bị đánh đó!"

"Được."

Tằng Vô Nhạc trả lời.

Nhìn vẻ mặt sáng lạng của Lăng Sơ Nam và nét mặt đầy sủng nịch của Tằng Vô Nhạc, 098 hình như sắp chết máy. Có lẽ, nó nên tắt máy rồi khởi động lại xem sao.

-----

Chương 8