Kẻ Thù Đều Là Fan Não Tàn Của Ta

Chương 10.2: Anders là một tên mê cái đẹp, bình sinh ghét nhất là nhìn thấy những kẻ có bộ dáng lôi thôi

Mà bên kia, Tạ An Ninh rốt cuộc vẽ xong nét cuối cùng.

Trong khoảnh khắc cậu nhấc bút lên, lực lượng mạnh mẽ hơn lúc trước lập tức khuếch tán ra khỏi bức tranh, nhưng sau đấy, nó lại đột nhiên bị thu trở về, thậm chí ngay cả những người đứng ngoài đại sảnh đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ này chỉ trong một chốc ngắn ngủi.

Nhưng do đại sảnh thi lại và trung tâm huấn luyện robot bên cạnh đều ở trong một khu nhà nên không mấy người nghĩ nhiều, họ còn tưởng có đại lão đang đánh nhau trong trung tâm huấn luyện robot.

Tạ An Ninh nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu đánh giá bức tranh mình vừa hoàn thành. Nội dung tranh đơn giản, chỉ là một bức phác họa mà thôi, nhưng lực tinh thần bám vào tranh lại làm người ta có chút kinh hãi, không nghi ngờ gì nữa, đây là một bức tranh cấp A.

Tuy thoạt nhìn thì không có hiệu quả gì, nhưng với bản thân cậu hiện tại mà nói, có thể hoàn thành bức tranh này đã không phải chuyện dễ dàng gì.

Giáo viên chấm thi thấp thỏm tiến lại gần, ông ta bây giờ đã không dám làm gì nữa, thậm chí ông ta còn cảm thấy Tạ An Ninh không chừng còn có tiền đồ hơn Anders, ông ta trực tiếp thông báo luôn là Tạ An Ninh vượt qua kỳ thi lại.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, ai cũng nghĩ Tạ An Ninh chuyến này toi rồi, nhưng bất ngờ là cậu ta cứ như thể mở bàn tay vàng, vẽ được bức tranh như thế, làm tâm hồn của bọn họ như bị đánh một đòn chí mạng, có lẽ trong vòng vài năm nữa, bọn họ sẽ không quên được hình ảnh Tạ An Ninh với sắc mặt tái nhợt, ý chí lại vô cùng kiên định, cho dù hai tay đã run rẩy nhưng vẫn phải hoàn thành bức tranh.

Các thí sinh khác đều nôn nao, nhanh chóng hoàn thành tác phẩm của mình, rồi chạy qua nhìn tranh của Tạ An Ninh, các loại cảm xúc khϊếp sợ đều hóa thành lời khen.

“Giỏi quá! Cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi thôi, thế mà có thể vẽ ra bức tranh cấp A…… Tôi thật không dám tưởng tượng cậu ta sau này sẽ đạt được những thành tựu gì……”

“Nhưng mà không phải nghe nói là lực tinh thần của Tạ An Ninh chỉ có cấp E sao, đúng là đồn linh tinh! Làm gì có ai mà lực tinh thần cấp E lại vẽ được tranh như thế chứ!”

“Chắc chắn là cậu ta có nỗi khổ gì đó, phải giấu lực tinh thần của mình đi…… Bây giờ suýt nữa bị đuổi học nên mới phải để lộ ra!”

“Đúng thế đúng thế! Tôi còn nghe nói cậu ta là người của Tạ gia đấy! Đại thiếu gia chi trưởng của Tạ gia là nhân vật siêu thiên tài kia phải không? Đương nhiên là Tạ An Ninh làm sao lại kém hơn được.”

Những người này đã bắt đầu lắc trí tưởng tượng phong phú của mình, vẽ ra câu chuyện tại sao Tạ An Ninh lúc trước bị coi là phế vật, bây giờ lại bày ra thực lực chân chính của bản thân.

Mà Tạ An Ninh thì đã đi ra ngoài phòng, lại nói tiếp, cậu giờ vẫn mong chờ được xem cảnh Anders lái robot chiến đấu, nếu là thật sự có thể xem.

Mọi người sau khi gặp Tạ An Ninh, thấy sắc mặt cậu lúc này hơi tái nhợt (vẫn chưa hồi phục sau khi vẽ tranh), bộ dáng có chút chật vật, tim ai nấy đều trùng xuống, tưởng rằng cậu đã trượt thi lại. Du Hồng Phong thở dài, hắn tiến lên muốn an ủi cậu, để Tạ An Ninh đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi làm chuyện gì dại dột.

“Tạ An Ninh kia, đúng là đáng thương mà……”

“Đúng vậy, trượt thi lại rồi, cậu ta là học sinh duy nhất bị đuổi học trong mấy năm gần đây của trường, tôi cũng không biết sau này cậu ta sẽ sống kiểu gì, các trường khác chắc cũng không nhận đâu!”

Ngay lúc Du Hồng Phong bước qua, người xung quanh bỗng dưng im phắc, sau đó là tiếng kinh hô òa lên. Một thanh niên con lai tuấn tú đang tiêu sái bước đến đây, cặp mắt màu lam nhạt của gã tràn đầy ngạo nghễ, phía sau còn có mấy đứa đàn em cung kính đi theo, gã vừa xuất hiện đã tỏa đầy khí chất đại ca.

Anders đến đây, đúng là để chuẩn bị làm nhục Tạ An Ninh giữa chốn đông người, tốt nhất là thằng đó cả đời này đừng hòng trở lại thiên hà này nữa.

Anders là một tên mê cái đẹp, bình sinh ghét nhất là nhìn thấy những kẻ có bộ dáng lôi thôi, huống chi Tạ An Ninh vừa xấu lại vừa kém cỏi, đứng trước mắt gã cũng đủ làm gã cảm thấy ghê tởm, nghĩ tới mình và một kẻ như vậy học chung trường, gã thấy không thể chịu đựng được, cho dù chính gã cũng chẳng đến trường được ngày nào.

Gã lập tức đi đến bên ngoài đại sảnh thi lại, trong lúc suy nghĩ nên nói gì để làm nhục Tạ An Ninh, gã nhìn thấy một người, gã sửng sốt, suy nghĩ trong đầu đều bị vứt qua một bên, “Đó, đó là ai?”

“Đại ca, là Tạ An Ninh.” Đàn em cung kính trả lời.

Anders: “……” Cái gì?! Tạ An Ninh thế mà, thế mà lại đẹp như vậy!

Không được, gã không thể như vậy, cho dù có đẹp nữa thì rác rưởi vẫn là rác rưởi, gã phải làm nhục thằng đó mới phải.

Anders kiên định ý chí, gã nhìn qua với ánh mắt châm chọc, nhưng ánh mắt này lại dịu dàng hơn trước đây không ít……

Đám Du Hồng Phong nhìn thấy Anders đi hướng Tạ An Ninh, tim như bị treo lên cao.

Hỏng! Anders ghét nhất Tạ An Ninh là chuyện ai cũng biết, tên này đến đây tuyệt đối không có gì hay ho…… Xui xẻo là nhà Anders vừa có quyền vừa có thế, chẳng ai dám đối đầu với gã, phiền toái lắm.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, trong lòng bắt đầu vô cùng thương cảm cho Tạ An Ninh, còn có người nghĩ sau này sẽ quyên ít tiền cho cậu.

Tạ An Ninh không tươi cười nữa, cậu bình tĩnh nhìn người trước mắt, không biết tên Anders này muốn làm gì, nếu tên này muốn làm nhục cậu vậy thì tìm sai thời điểm rồi, cậu bây giờ cũng sẽ không ngồi chờ chết.

“Đã lâu không gặp, mày……” Anders đi đến trước mặt Tạ An Ninh, gã cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó châm chọc thì gã đột nhiên cảm thấy miệng mình mất khống chế, ngay trước mắt bao người, gã không kìm được, nói ra: “……rất đẹp.”

Nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.