Đám đông vây xem đều hoảng sợ: “……”
Bọn họ còn tưởng sẽ có một màn hung tàn diễn ra chứ! Thái độ đầy khinh thường đối với Tạ An Ninh đâu?! Rõ ràng là nhìn gã ta lúc nãy vẫn còn hùng hổ phải làm nhục người khác mà, sao vừa thấy người xong lại…… trêu ghẹo người ta rồi?!
Nhưng mà bọn họ phải thừa nhận, dung mạo của Tạ An Ninh đúng là làm kẻ khác muốn trêu ghẹo thật.
Ngay cả đám đàn em của Anders cũng nghệt ra, bọn chúng đã chuẩn bị xong xuôi để làm nhục Tạ An Ninh, kết quả là Anders vừa nói cái gì vậy?! Có tên xém nữa nhanh nhẩu mồm thốt ra câu mắng chửi, may mà chưa kịp mở miệng.
Tạ An Ninh: “……Phụt.”
“Mày cười cái gì!” Sắc mặt Anders lạnh tanh, gã đang bắt đầu mắng bản thân, vừa nãy rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao mình lại thốt ra lời như vậy, lại còn ngay giữa bàn dân thiên hạ! Mà đám đông này đúng là gã tìm tới! Quả thật là tự lấy đá đập chân.
“Không có không có.” Tạ An Ninh nói: “Chỉ là đang nghĩ tới việc khác mà thôi.” Không ngờ thuốc nói thật lại hữu dụng như vậy.
“Đừng tưởng tao khen mày một câu là mày thấy bản thân có gì đặc biệt hơn người.” Anders hừ lạnh một tiếng, nhưng mà chỉ cần Tạ An Ninh đứng gần, gã sẽ không khống chế được bản thân, thốt ra lời ca ngợi sắc đẹp của đối phương — mà biết làm sao được! Bởi vì gã là một tên mê cái đẹp!
Anders đành cách xa khỏi Tạ An Ninh một chút, gã lại châm chọc: “Hôm nay tao đến đây, là có chút thương hại cho mày, ngay cả thi lại cũng trượt, đến lúc rời khỏi trường này rồi đấy.”
“Không ngờ anh lại quan tâm tôi như vậy.” Tạ An Ninh giả bộ ngạc nhiên, rồi cố ý bước đến gần Anders một chút, “Tôi cũng không biết phải báo đáp anh thế nào.”
Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Tạ An Ninh nhìn sang với ý cười, Anders nghẹn đến đỏ mặt, gã lại lui vài bước, đã thế còn không dám nhìn thẳng mặt cậu, gã quay đầu đi: “Đừng có mà bắt quàng làm họ với tao, mày chỉ là thứ rác rưởi mà thôi! Tao còn không muốn biết mặt mày làm gì, thứ như mày vẫn nên cút khỏi đây thì tốt hơn.”
Quần chúng vây xem: “……”
Sao lời thoại và hành động không khớp gì hết vậy! Thế này thì ai mà tin!
“Xin lỗi.” Tạ An Ninh cười cười, lại ghé sát vào, cơ hồ nói bên tai đối phương: “Nhưng tôi rời khỏi đây là chuyện không thể.”
“Mày, mày……” Anders nghe thanh âm của đối phương, cơ thể như muốn nhũn ra, sau đó mới kịp phản ứng lời đối phương vừa nói có nghĩa gì, gã tức giận nhìn lại, nhưng Tạ An Ninh đã đi ra khỏi vòng vây đám đông, người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt kính nể.
Gã lầm bầm: “Có ý gì, không lẽ nó thi đậu rồi?”
Do Tạ An Ninh đã đi rồi, Anders cũng hoàn hồn, chuyện lúc trước đã bị gã ném qua một bên, “Đi xem là biết ngay.” Gã trầm ngâm trong lòng, rồi nhìn về phía những người khác, nói với giọng như ra lệnh: “Trung tâm huấn luyện robot còn chưa mở cửa, bây giờ vừa lúc có thể đi xem thử tác phẩm của mấy tên thi lại để gϊếŧ thời gian, đúng không?”
Thực tế thì trung tâm huấn luyện robot làm sao lại không mở cửa, nhưng chẳng ai dám phủ nhận lời của Anders, đối phương là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội trong trường này, nhưng trải qua chuyện vừa nãy, hình tượng của Anders trong lòng bọn họ đã có một tí thay đổi…… Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, mọi người ở bên ngoài đều đồng ý đi với gã.
Bên kia, trong lòng đám Du Hồng Phong đang tràn ngập kính nể với Tạ An Ninh.
Cho dù đậu hay trượt thi lại, tố chất tâm lý của người bình thường đã không thể so với Tạ An Ninh! Đối mặt với Anders mà vẫn bình tĩnh như thế!
Cơ mà hồi trước thì hoàn toàn khác hẳn thế này, không lẽ đây là con giun xéo lắm cũng quằn? Bọn họ có nên thử đi tìm đường chết như vậy một lần không……
“Cậu thật là giỏi quá đi!”
“Từ hôm nay trở đi, tui phải nhìn ông với cặp mắt hoàn toàn khác xưa.”
“Đúng đúng, cho dù thi lại không đậu cũng……”
“Cám ơn mọi người, tôi đã đậu thi lại rồi.” Tạ An Ninh cười cười, “Sau này vẫn có thể tiếp tục làm bạn học đấy.”
Những người khác cũng không nghĩ nhiều, đều ùa vào chúc mừng. Trong đầu bọn họ, chắc là Tạ An Ninh đã dùng cách gì đó để vẽ ra bức tranh cấp D, sau đó lại cầu tình với giáo viên để được đậu.
Sau đấy, Tạ An Ninh từ chối khéo lời yêu cầu tổ chức ăn mừng của người khác, cậu vội vàng trở về nơi ở.
Chủ yếu là vầng sáng nhân vật chính (loại vầng sáng trong truyện nghịch tập) làm Tạ An Ninh cảm thấy không an toàn, nếu cứ mang theo vầng sáng này ra ngoài ăn mừng, nói không chừng bỗng nhiên có phú nhị đại ăn chơi trác táng gì đấy nhảy ra gây sự với cậu.
Dĩ nhiên là Tạ An Ninh không sợ, nhưng đến lúc đó gặp phải một đống sự tình cũng rất phiền phức, cậu bây giờ có rất nhiều chuyện phải làm đó.
[Hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: Trong kỳ thi lại đạt được 1.000 điểm nổi tiếng, hiện đã mở được cửa hàng.]
Thanh âm của hệ thống bỗng vang lên ngay khi Tạ An Ninh về đến nhà.
Tạ An Ninh: “……” Không ngờ nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi như thế. Mà nói thật, cậu cũng phải cám ơn gã Anders kia.
Tạ An Ninh an tâm ngồi xuống sô-pha, mở màn hình hệ thống ra xem. Nút cửa hàng đã sáng lên, nhấn nút, xuất hiện trước mặt cậu là những món đồ cậu quay thưởng được trước đó.
Thuốc nói thật giá 1.150.000 điểm nổi tiếng, thuốc nói thật giá 2.300.000 điểm nổi tiếng…… Thuốc tăng thể chất giá 1.500.000 điểm nổi tiếng…… Thuốc hồi thể lực giá 100.000 điểm nổi tiếng……
Tạ An Ninh: “……” Xem ra quay thưởng còn có lời hơn. Loại thuốc tăng thể chất mà cậu quan tâm nhất, không ngờ lại đắt như vậy, mà cậu cũng chỉ còn 500.000 điểm nổi tiếng.
Còn những món hàng khác, ví dụ như vầng sáng nhân vật chính gì đấy lại còn đắt hơn, có giá 800.000 điểm. Rốt cuộc chỉ có thuốc phục hồi thể lực là rẻ nhất.
Nhưng bây giờ, cậu đang có vầng sáng nhân vật chính trong người, Tạ An Ninh không muốn nghĩ nhiều nữa, cậu quyết định vét hết 500.000 điểm còn lại để rút thưởng.
——————————————————————-