Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 49

Xe chạy ra khỏi Đồng Nguyệt Loan, Thịnh Văn Ngôn mới bắt đầu nhớ lại.

Lâu Ngưng nghe cô kể chuyện không đầu không đuôi một hồi, khó lắm mới tiêu hóa nổi: “Ý mày là… Tối hôm qua mày và chú ấy hôn nhau? Có phải mày nằm mơ không?”

Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc lắc đầu: “Không phải mơ, sáng nay tao cũng hỏi rồi, anh ấy thừa nhận.”

Lâu Ngưng trố mắt: “Thế là chú ấy bị sắc đẹp quyến rũ hả?”

“Thế à… Nhưng nếu bị tao mê hoặc thì lúc trước chú ấy đã bị quyến rũ mấy trăm lần rồi.”

“Thế nên ý mày là?”

Thịnh Văn Ngôn sờ cằm, hơi mộng mị, lúc này cô cũng không dám chắc rằng anh có thích mình không.

Đối với việc liên quan đến Thẩm Tại, cô luôn không có tự tin.

Lâu Ngưng nhớ lại cảnh gặp Thẩm Tại ở khu ăn chơi bên ngoài tối qua, nói: “Tao nhớ tối qua lúc tới, nhìn mặt chú ấy ghê lắm, mém chút nữa là tao với Dương Thánh sợ tè ra quần rồi.”

Thịnh Văn Ngôn: “Vậy mày nói xem rốt cuộc là chú ấy đang nghĩ gì?”

Tâm tư của Thẩm Tại quá kín đáo, khó mà biết anh đang nghĩ gì, cô không có cách nào cả.

“Mày không phải là đối thủ của những người đàn ông hoàn mỹ như này rồi.” Lâu Ngưng nói, “Nhưng nhìn tình hình tối qua thì chắc có lẽ chú ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó mới phát hiện là thích mày, vậy nên mới hôn mày.”

Thịnh Văn Ngôn yên lặng hồi lâu: “Mày cảm thấy thế à?”

Lâu Ngưng liếc nhìn qua chị em nhà mình: “Có lẽ vậy.”

“Nhưng sao lại đột nhiên thế chứ?”

“Tao đã nói là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà, tao thấy chắc chắn là chú Thẩm Tại không chịu nổi.” Lâu Ngưng nói, “Văn Ngôn, vậy mày tính sao nữa đây, mày sẽ tiếp tục chứ?”

Thịnh Văn Ngôn khẽ híp mắt, nhớ lại lúc mình khổ sở, không cam lòng.

“Anh ấy ngoắc tay gọi là tao phải đi liền à, trước khác giờ khác… Có khi không phải ảnh thích tao mà tại ngày hôm qua kích động nhất thời thôi.”

Lâu Ngưng: “Cũng đúng, tao cảm thấy mày nên khảo sát thăm dò thử. Ê ê ê, tối hôm qua có hiệu quả, vậy chứng tỏ đối với mấy người có tính cách thế này, mày phải lạnh nhạt thờ ơ lên, cho chú ấy ghen mới được!”

“Ừ…”

Thịnh Văn Ngôn cảm thấy hơi tức giận khi phát hiện rằng có thể Thẩm Tại đã thích mình. Bởi vì cô không hiểu rằng tại sao thích mà có thể tỉnh bơ, lý trí như vậy.

Cô không thích sự bình tĩnh, lý trí của anh… Vậy nên cô muốn xé nó ra, muốn phá hư nó.

——

Lâu Ngưng đón người, đưa Thịnh Văn Ngôn về nhà nghỉ dưỡng sức, sau đó đưa đến Khải Thịnh.

Bình thường cô rất bận, về công ty rồi thì cũng không có nhiều thời gian rảnh để nghĩ lung tung.

Ngày hôm sau, Thịnh Thiên Hòa họp xong thì đi tới phòng làm việc của cô. Dạo này ông cũng rất ít khi tới công ty, hôm nay hiếm có dịp đến, còn gọi cô đi ăn trưa.

Nhà hàng cũng ở gần đó, Thịnh Văn Ngôn nhìn từ xa, bước vào. Nhưng không ngờ khi vào phòng mới phát hiện, ở đó không chỉ có Thịnh Thiên Hòa mà còn có Thẩm Tại. Cô đứng khựng lại trong nháy mắt.

“Văn Ngôn, đứng đó làm gì vậy, sao không qua đây?” Thịnh Thiên Hòa thấy cô thì vẫy tay.

Thịnh Văn Ngôn âm thầm siết chặt tay, mày còn chần chừ gì nữa? Người hôn mày ngày đó là Thẩm Tại, người cảm thấy kỳ lạ nên là anh ấy chứ? Mày không được sợ, người có quyền lạnh nhạt bây giờ là mày đó!

Nghĩ như thế, Thịnh Văn Ngôn đi thẳng tới, cô làm như không thấy Thẩm Tại, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Thiên Hòa: “Bố gọi món chưa ạ?”

Thịnh Thiên Hòa bất mãn nhìn cô: “Con sao thế, không biết lễ phép gì cả, thấy khách mà không chào hỏi.”

Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng, làm như lúc này mới phát hiện Thẩm Tại: “Chào buổi trưa Thẩm tổng.”

Thẩm Tại ngồi tại chỗ nhìn cô: “Ừ, chào buổi trưa.”

“Hôm nay hai người rảnh rỗi lắm ạ, sao còn hẹn nhau ăn cơm vậy?”

Thịnh Thiên Hòa nói: “Chú Thẩm Tại của con vừa lúc cũng ở gần đây, chú ấy gọi điện hẹn bố đi ăn trưa. Bố nghĩ con cũng chưa ăn nên gọi con ra.”

Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu, nhìn Thẩm Tại: “Ra là thế à, chú Thẩm?”

Thẩm Tại đặt hai tay trên bàn, nghe cô xưng hô thì chân mày khẽ nhíu lại: “Không cần gọi tôi là chú đâu.”

Thịnh Văn Ngôn cố ý nói: “Thế thì không được, bố cháu nói chú là bạn của bố, vai vế cao hơn cháu, cháu phải kêu chú.”

Thịnh Thiên Hòa cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu không bắt nó kêu chú là nó sẽ làm càn lắm đấy, cậu tin không?”

Thẩm Tại cười: “Không sao, cô ấy còn làm càn hơn nhiều.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

Thịnh Thiên Hòa nói: “Cũng phải nói, tuy hai người không kém nhau bao nhiêu tuổi nhưng phép tắc thì vẫn phải có. Văn Ngôn con biết chưa, đừng có lúc nào gặp chú cũng xị mặt ra.”

Thịnh Văn Ngôn nhún vai: “Biết rồi ạ, lần sau gặp mặt con sẽ chào hỏi trước. Chào chú. Như vậy được không ạ?”

Thẩm Tại: “…”

Thịnh Thiên Hòa: “Được được được, Văn Ngôn, chú Thẩm Tại đã kêu mấy món rồi, con xem xem còn muốn ăn gì nữa thì gọi đi.”

Thịnh Văn Ngôn cầm thực đơn lên gọi món, nhưng nhìn thì thấy mấy món cô thích ăn đều được gọi cả rồi, thế là cô không kêu thêm nữa, trả menu cho nhân viên.

Không lâu sau thức ăn được bưng lên.

Thẩm Tại và Thịnh Thiên Hòa nói chuyện, Thịnh Văn Ngôn vùi đầu ăn cơm. Đang ăn thì điện thoại reo, một dãy số xa lạ. Thịnh Văn Ngôn bắt máy, nghe người kia nói chuyện thì ngây ra.

Giọng nói quen thuộc nhưng lại không nhớ là ai. Cho đến khi người kia nói nhẫn của cô vẫn còn ở chỗ anh ta, anh ta muốn trả cô, lúc này Thịnh Văn Ngôn mới nhớ ra.

À, ra đó là cậu trai ngồi bên cạnh mà cô gặp ở quán bar hôm trước, Lâm Khải.

Hôm đó kích động nên mới đưa cậu ta chiếc nhẫn, cho nên lúc Lâm Khải nói cậu ta đã đứng dưới công ty, cô lập tức bảo rằng mình đang ở nhà hàng này, cậu ta có thể đến tìm cô.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Thiên Hòa hỏi ai gọi, Thịnh Văn Ngôn thuận miệng bảo là bạn rồi không nói gì nữa.

Mười phút sau, Lâm Khải xuất hiện ở nhà hàng.

“Cô Thịnh.”

Thịnh Văn Ngôn thấy người đi vào, bỏ đũa xuống, “Bạn con đến rồi, con đi trước đây.”

Thịnh Thiên Hòa nhìn Lâm Khải, ánh mắt hơi sáng lên, nói: “Con mới ăn có bao nhiêu đâu. Bạn con đúng không, bảo cậu ta ngồi xuống ăn cơm luôn.”

Thịnh Văn Ngôn: “Không cần đâu ạ…”

“Ừm, cậu là bạn của Văn Ngôn phải không, chú là bố nó. Lại đây cùng nhau ăn cơm nào.”

Bố của Thịnh Văn Ngôn, vậy là Thịnh Thiên Hòa của Khải Thịnh rồi. Lâm Khải do dự, sau đó lấy can đảm đi tới: “Chào sếp Thịnh.”

“Chào cậu, tôi chưa gặp cậu bao giờ. Cậu là bạn học của Văn Ngôn à?”

Cậu con trai trước mắt nhã nhặn lịch sự, là kiểu học sinh ngoan ngoãn hiền lành, không giống mấy người bạn của con gái mà ông gặp khi trước. Thịnh Thiên Hòa còn thấy mừng nếu Thịnh Văn Ngôn có nhiều đứa bạn như thế này.

“Không phải bạn học, là… bạn thôi ạ.” Lâm Khải nhìn Thịnh Văn Ngôn, đang trưng cầu ý kiến của cô. Cô không gật đầu, anh cũng không dám ngồi.

Thẩm Tại nhận ra đây là cậu trai mà ngồi cạnh Thịnh Văn Ngôn tối hôm trước, anh cũng nhớ cô nói “hôn” các loại, khuôn mặt bỗng dưng kém sắc.

Cô lại dám cho cậu ta tới đây.

Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Tại, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kéo ghế ra: “Ngồi đi Lâm Khải, cậu chưa ăn cơm đúng không?”

Lâm Khải thấy Thịnh Văn Ngôn đồng ý, lúc này mới ngồi xuống: “Thật ra tôi ăn rồi.”

“Oh, vậy anh chờ tôi một lát, tôi sắp ăn xong rồi.”

Lâm Khải: “Không sao đâu, cô cứ từ từ ăn.”

Lâm Khải có vẻ ngoài tuấn tú, tuổi tác lại xấp xỉ với con gái nhà mình, Thịnh Thiên Hòa nhìn thêm hai lần nữa, nói: “Khuôn mặt này sao thấy hơi quen?”

Thịnh Văn Ngôn cười: “Đúng đó bố, có phải nhìn hao hao giống sếp Thẩm không?”

Thịnh Thiên Hòa bừng tỉnh: “Đúng vậy! Hình như là có giống, hèn chi bố thấy hơi quen.”

Lâm Khải nhìn Thẩm Tại, anh ta biết người ngồi trước mặt là người đã kéo Thịnh Văn Ngôn đi vào đêm hôm trước. Sếp Thẩm… Lâm Khải cúi đầu, che khuất đôi mắt đang kinh ngạc, đây là Thẩm Tại của IZ sao?

Thịnh Thiên Hòa: “Cậu nói cậu không phải là bạn học của Văn Ngôn, vậy là cậu…”

“Quen biết qua một buổi tụ họp ạ.” Thịnh Văn Ngôn hiểu vẻ mặt của Thịnh Thiên Hòa là đang hiểu lầm cô và Lâm Khải có gì đó. Nhưng lúc này cô không định giải thích, cô cố ý cho Thẩm Tại thấy: “Lúc gặp Lâm Khải, con thấy bọn con rất hợp nhau, vậy nên thân quen ạ.”

Thẩm Tại lãnh cười lạnh, hợp nhau… Thật đúng là đủ ăn ý.

Anh quan sát Lâm Khải, ánh mắt đột nhiên ngừng một lát. Bởi vì anh thấy trên cổ cậu ta có một sợi dây chuyền, chiếc nhẫn treo trên sợi dây nhìn hơi quen.

Thẩm Tại nhíu mày, nhìn ngón tay phải của Thịnh Văn Ngôn, phát hiện chiếc nhẫn cô luôn đeo trên ngón tay bây giờ đã không thấy đâu. Mà chiếc nhẫn trên dây chuyền lại giống y đúc như cái cô đã từng mang trên tay.

Vậy nên chiếc nhẫn đó là của cô? Ngay cả cái này mà cô cũng tặng người khác?

Thịnh Thiên Hòa nghe con gái nói vậy thì nở nụ cười thâm sâu: “Hợp ý à, vậy cũng tốt. Cậu tên Lâm Khải đúng không, mấy tuổi rồi?”

Lâm Khải vội vàng nói: “Dạ, năm nay cháu mười chín.”

Nụ cười của Thịnh Thiên Hòa đơ lại. Thịnh Văn Ngôn cũng mém mắc nghẹn: “Cái gì? Anh nói anh mấy tuổi chứ?”

“Mười chín…”

“Anh mới mười chín hả, lên đại học chưa?”

Lâm Khải gật đầu: “Rồi, sinh viên năm ba.”

Fuck, Lâu Ngưng mày bị suy đồi đạo đức à! Lại gọi một cậu nhóc mới mười chín tuổi ra chơi với tao! Bà mẹ nó, thế này là chà đạp mầm non của Tổ quốc rồi còn gì!

Bây giờ nhìn lại, khi không có ánh đèn u ám xa hoa như tối hôm đó, nhìn Lâm Khải đúng thật quá trẻ trung. Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười cứng đờ, lại ngước lên, chỉ thấy Thẩm Tại, Thịnh Thiên Hòa đang dùng gương mặt kỳ lạ nhìn cô.

Bỗng dưng cô biết, không chỉ Thẩm Tại mà ngay cả Thịnh Thiên Hòa cũng tức giận.

“Á… con, con no rồi, con đi trước đây!” Thịnh Văn Ngôn kéo Lâm Khải, “Đi thôi đi thôi, chị đưa cậu về trường.”

Lúc thấy Lâm Khải bước vào, Thịnh Văn Ngôn đã nảy ra suy nghĩ muốn chọc Thẩm Tại tức giận. Nhưng cô không ngờ cậu ta vừa vị thành niên chưa bao lâu.

Vội vàng đẩy người vào trong xe, Thịnh Văn Ngôn xoa trán: “Cậu học trường nào?”

“Đại học A.”

“Ừm.”

“Thật ra chị không cần đưa em về đâu, em đến trả chị chiếc nhẫn này.” Lâm Khải gỡ sợi dây chuyền xuống, “Em sợ làm rơi nên mới làm thế này, chị cầm đi.”

“… Cảm ơn cậu.”

“Chắc là hôm đó chị uống say nên mới đưa cho em.” Lâm Khải cười một tiếng, hơi xấu hổ, “Có phải người tên Thẩm Tại đã tặng chị chiếc nhẫn này không?”

Thịnh Văn Ngôn trầm mặc: “Đúng vậy.”

“Chắc là chị thích anh ấy lắm, có phải khi nãy chị muốn lấy em ra để làm anh ấy tức giận không?”

Thịnh Văn Ngôn bất ngờ nhìn cậu ta: “Cậu biết cả à?”

“Lúc chị Lâu Ngưng tìm em thì em đã biết rồi. Chị ấy nói nhìn em có vẻ trông giống một người. Hôm đó thấy anh ấy là em biết ngay.”

Là một người thông minh.

Thịnh Văn Ngôn thấy hơi ngượng, nói: “Được rồi, đúng là như vậy. Ừm… Hôm nay coi như chị thiếu cậu một ân huệ, sau này có chuyện chị sẽ giúp cậu.”