Trong nhà không bật đèn, chỉ còn lại duy nhất một tia sáng chiếu từ trên cao chiếu xuống đỉnh đầu hai người bọn họ. Thịnh Văn Ngôn hơi ngước đầu, ánh mắt mơ màng, hồn nhiên nhưng tỏa ra sức hấp dẫn.
Trong tích tắc, Thẩm Tại chỉ cảm thấy nơi giam giữ sâu nhất trong trái tim mình đã bị phá vỡ bởi một thứ vũ khí sắc bén nào đó, dòng máu tuôn ra mãnh liệt, lập tức tấn công tứ chi.
Anh nhìn chằm chằm vào Thịnh Văn Ngôn, bàn tay siết chặt, tựa như muốn bóp nát eo cô. Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại không phát hiện ánh mắt anh đã thay đổi, cô còn giữ sự liều lĩnh, tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không hề kiềm chế.
“Thẩm Tại, anh chẳng có gì đặc sắc cả, hôn môi anh y như hôn môi người khác vậy. Hơn nữa kỹ thuật của anh còn không bằng… không bằng Lâm Khải nữa! Anh ấy không đẹp như anh nhưng có những mặt còn giỏi hơn anh…”
“Tôi thích nhiều người lắm rồi, trong số đó anh chả là gì cả. Tôi nói không cần Thẩm Thụ Diệc là không cần nữa… Mấy người họ Thẩm các anh không ai tốt cả!”
“Tôi không thích anh, anh xấu xa, tôi —— ưm!”
Thịnh Văn Ngôn đột nhiên bị người kia dùng sức xoay một vòng, trong nháy mắt, lưng cô bị đè lên tường, còn trước mắt bị thứ gì đó áp xuống!
Người đàn ông bỗng nhiên cắn môi cô, tùy tiện cạy ra, tiến quân thần tốc xông thẳng vào. Quá trình này chỉ kéo dài hai giây, trong khi cô chưa kịp phản ứng thì đã bị hơi thở của anh cuốn lấy.
Nụ hôn này không hề hời hợt như nụ hôn trước. Thịnh Văn Ngôn nức nở, ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị cuốn vào, buông ra, lại cuốn vào… Anh hung hăng, gấp gáp, kích động lại quét sạch, hoàn toàn không cho người ta thời gian nghỉ.
Thịnh Văn Ngôn bị đè ép giữa tường và Thẩm Tại, không thở nổi. Cô run rẩy, dùng sức đẩy anh ra, nhưng chút sức lực của cô bây giờ không là gì với Thẩm Tại. Anh giữ cổ tay Thịnh Văn Ngôn lại, cứng rắn kéo ra sau lưng cô.
Đau… Đầu lưỡi tê dại đến mức hơi đau. Nhưng sức lực của người trước mặt vô cùng bá đạo, giống như muốn ăn thịt người.
“Ưm… Ha…”
Cuối cùng Thẩm Tại cũng hôn vào khóe môi cô. Thịnh Văn Ngôn nhân cơ hội nghiêng đầu, lấy được không khí. Lúc cô nghiêng đầu, Thẩm Tại cũng dừng bên tai cô.
Anh nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của cô và mình, nhắm hai mắt lại, mấy giây sau lại mở ra. Quanh mũi thoang thoảng, nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy mùi du͙© vọиɠ và cám dỗ nồng nặc.
Thẩm Tại hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới có thể đè nén sự kích động và tức giận xuống.
“Không bằng Lâm Khải? Anh ta hôn em thế nào?” Anh ghì cằm cô, xoay đầu Thịnh Văn Ngôn trở lại, ánh mắt vẫn u tối dưới ánh đèn, không chớp mắt nhìn cô.
Do tác dụng của cồn, đầu óc Thịnh Văn Ngôn vẫn còn mơ hồ, nhưng dù như vậy, cô vẫn cảm giác được nguy hiểm rõ ràng. Cô mím chặt môi, sợ khi mình vừa mở miệng là anh sẽ làm như khi nãy, khiến cô không thở được.
“Trả lời.” Thẩm Tại tăng thêm lực, ngón tay bóp cằm cô càng chặt hơn.
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, đầu nặng trĩu. Cô cảm thấy như mình đang ở trong mơ vậy, bởi vì Thẩm Tại bây giờ không phải là Thẩm Tại luôn bình tĩnh, lý trí, luôn trưng ra khuôn mặt lãnh đạm trong trí nhớ của cô.
“Tôi, tôi không biết…”
“Không biết? Uống nhiều nên mất trí nhớ rồi hả?” Thẩm Tại cười lạnh, “Hay là em gọi cái người tên Lâm Khải tới đây để anh hỏi xem?”
Thịnh Văn Ngôn khẳng định chắc chắn là mình uống nhiều nên sinh ra ảo giác rồi, Thẩm Tại sẽ không nói mấy câu thế này, anh sẽ không quan tâm… Anh không thích cô mà, hà cớ gì anh phải để ý xem cô làm gì với Lâm Khải, hay Dương Khải…
Giọng Thịnh Văn Ngôn nhỏ lại: “Anh điên rồi đúng không…”
Thẩm Tại hơi khựng lại, đúng, anh cảm thấy bản thân mình điên thật rồi.
Anh biết, mình đã vô tình rung động với cô.
Từ trước đến giờ Thẩm Tại luôn sống lý trí. Thịnh Văn Ngôn dựa vào anh vì anh đã lấp đầy sự thiếu thốn tình thương gia đình trong cô cũng được. Dù thích do anh đẹp trai hay vì thời gian dài bên nhau cũng được, nhưng anh không thể chắc chắn rằng liệu cô sẽ thích mình tới bao giờ.
Vậy nên anh cảm thấy mình nên giữ nguyên thái độ, dửng dưng không quan tâm.
Nhưng từ lúc biết Thịnh Văn Ngôn gọi điện thoại cho Thẩm Thụ Diệc ở khu suối nước nóng, mà người kia cũng đi một quãng đường xa đến tìm cô, cuối cùng anh không thể kìm được cơn giận nữa.
Từ giây phút đó Thẩm Tại đã biết, mình không những không thể tránh mà còn bị hãm sâu vào.
Nhưng đối phương là Thẩm Thụ Diệc, anh phải chậm lại. Nếu hai người đồng thời có tình cảm với đối phương, anh không thể nào chen vào.
Nhưng sau đó khi cô tới công ty, bọn họ không hề phát triển mối quan hệ như Thẩm Tại đoán, lúc này anh đã hơi lung lay. Thẩm Tại vẫn sắp xếp công việc cho cô như thường ngày, đứng ở góc độ của người lãnh đạo để dẫn dắt cô đi một con đường tiềm năng.
Nhưng cô lại giận anh.
Thẩm Tại nghĩ, nếu như Thịnh Văn Ngôn làm thật tốt ở Khải Thịnh, vậy thì cuối cùng cô cũng sẽ hiểu quyết định của anh khi bảo cô rời khỏi IZ. Không phải anh bắt cô đi, mà là do muốn cô hãy làm tốt công việc của mình, chứ không phải là cứ mãi chôn chân ở một nơi nào đó.
Lúc đò, Thẩm Tại có đi tìm hiểu tin tức của cô, anh biết cô đã thích nghi được khi ở Khải Thịnh, nhận được rất nhiều lời khen. Thẩm Tại thấy rất vui… Nhưng không ngờ, hôm nay anh lại thấy cô như thế ở quán bar, lại còn thốt ra những lời này, cũng không ngờ mình hoàn toàn mất kiểm soát khi nghe cô nói.
“Em cảm thấy anh điên rồi đúng không?” Thẩm Tại khàn giọng nói.
“Tôi thấy… Anh không phải là Thẩm Tại…” Người trong ngực yếu ớt lên tiếng, rồi sau đó mềm nhũn dựa vào người anh, như ngất đi vậy.
Thẩm Tại ôm người trong ngực, yên lặng hồi lâu.
Không phải Thẩm Tại.
Anh cũng cảm thấy lúc này, bản thân không còn là mình của khi trước nữa.
——
Cô lại nằm mơ, lại là khu công viên đó. Lần này không có mẹ, chỉ có Thẩm Tại. Nhưng không phải là Thẩm Tại năm mười chín tuổi.
Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô có dáng vẻ như Thẩm Tại bây giờ, người có địa vị, quả quyết, không bị cảm xúc chi phối.
Anh dẫn Thịnh Văn Ngôn mười tuổi đi trên đường. Đang đi, cô nói mình muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ. Thế là anh dẫn cô lên chơi còn mình thì đứng bên ngoài lan can, cười nhìn cô.
Có người chơi đùa với mình, cô vui lắm… Nhưng sau khi ngựa gỗ đi một vòng trở về, cô lại không thấy người đàn ông đứng bên ngoài đâu nữa.
Anh bỏ cô lại rồi, anh không cần cô. Trong giấc mơ, cô điên cuồng tìm anh, tìm không được thì khóc òa lên. Trong lòng cực kỳ đau xót…
Lúc tỉnh giấc, Thịnh Văn Ngôn còn có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và luống cuống của đứa trẻ.
Nhưng cũng may đó chỉ là mơ thôi.
Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở, ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện căn phòng này hơi quen. Đây là nơi cô từng ngủ một đêm, trong khu nhà Đồng Nguyệt Loan của Thẩm Tại. Nhưng sao mình lại ở đây?
Thịnh Văn Ngôn xoa trán, đầu đau như búa bổ. Sau đó, những đoạn ký ức từ từ chảy vào đầu, lần lượt nối đuôi nhau, như mơ như thật.
Cái hôn khiến cơ thể không hít thở nổi…. Vòng xoay ngựa gỗ…. Khu ngoài của quán bar…. Công viên trò chơi…
Thịnh Văn Ngôn ngây ngốc ngồi trên giường suốt năm phút, hoàn toàn không biết làm sao. Cuối cùng thì cái nào là thật cái nào là mơ?
Hôn… Thẩm Tại hôn cô? Mẹ bà nó đây là chuyện vớ vẩn còn gì nữa.
Thịnh Văn Ngôn suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn xuống giường. Cô đẩy cửa ra, đi xuống cầu thang. Nhà bếp phát ra tiếng vang, cô đứng ngoài bàn ăn, không lâu sau đã thấy một người mặc áo sơ mi trắng đi ra.
Anh bước ra ngoài, thấy cô đứng đó thì dừng lại, sau đó mới nói: “Anh nghĩ em chưa dậy, định đi gọi em đây.”
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: “… Anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Tại cầm ly sữa bò đặt lên bàn: “Bữa sáng, em qua ăn đi.”
Thẩm Tại bình thản y như mọi khi.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã hoàn toàn không tin sự thản nhiên này nữa. Bởi vì Thẩm Tại là kiểu người mà hôm nay gϊếŧ người, ngày mai vẫn có thể mặc áo vest đeo cà vạt, nhàn nhã uống một tách cà phê trước khi ra ngoài.
Thịnh Văn Ngôn không xác định được ký ức trong đầu mình là mơ hay thật. Sau khi ngồi xuống, cô hỏi: “Hôm qua anh dẫn tôi ra khỏi bữa tiệc à?”
Thẩm Tại ngồi xuống đối diện, cắt miếng lạp xưởng: “Ừ.”
“Sao anh lại dẫn tôi về, còn tới nhà anh nữa?”
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô, nhớ lại chuyện tối hôm qua, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Bởi vì em say đến mức không về nhà nổi, vậy nên anh mới dẫn em về đây. Còn chuyện tại sao dắt em đi thì, em giải trí thế à?”
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy cũng đâu có liên quan tới anh!”
Miếng lạp xưởng đã được xiên vào nĩa, Thẩm Tại chưa ăn, lại bỏ xuống, nhìn cô, “Em lặp lại lần nữa xem?”
Câu này nghe quen quá. Có phải tối hôm qua anh cũng nói không? Sau khi nói xong, có phải bọn họ… Khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn trưng ra nét giận dữ nhưng trái tim đã nhảy loạn lên, sợ là đúng, lại sợ không đúng, cực kỳ mâu thuẫn.
“Anh, anh… Chúng ta, chúng ta hôm qua có phải…”
“Hôn rồi.”
“……”
Thịnh Văn Ngôn trợn mắt há mồm, ngồi cứng đờ trên ghế, Thẩm Tại thì lại cầm dao lên cắt dứt khoát.
“Anh hôn tôi à?!” Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, cao giọng lên. Bàn tay cầm nĩa của Thẩm Tại hơi ngừng lại, nói: “Em hôn anh trước.”
“Không đúng! Là anh kiên quyết hôn tôi, lúc tôi không thở được anh vẫn còn hôn!”
“……”
Thẩm Tại không lên tiếng, đương nhiên là không thể phản bác. Thịnh Văn Ngôn khó tin nhìn anh, bị sự thật quật vào đầu đến choáng váng. Tại sao có thể như vậy chứ, sao anh lại hôn mình, chẳng lẽ do… thích cô?
Nhưng làm gì có chuyện tự dưng thích! Cô chưa bao giờ thấy anh có ý gì với mình cả.
Hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Thẩm Tại lại xuất hiện ở nơi bọn họ uống rượu?!
Đầu óc Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn rối loạn.
“Thịnh Văn Ngôn.”
“Anh đừng nói chuyện!”
Đinh đinh ——
Lúc này điện thoại di động lại vang lên, Thịnh Văn Ngôn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngơ bắt máy.
“A lô, mày có ở nhà không, hôm qua thế nào rồi? Ui trời mày không biết đâu, hôm qua lúc chú Thẩm Tại xuất hiện ở đó tao sợ gần chết luôn. Mày cũng biết là hôm trước tao mắng chú ấy đó, vậy nên cả đời này tao không muốn gặp lại chú Thẩm Tại đâu… Ê, mày sao rồi?” Tiếng lải nhải của Lâu Ngưng không ngừng truyền ra.
Thịnh Văn Ngôn nhìn người đối diện, nói: “Không sao… Giờ mày tới đón tao đi.”
“Hả? Ừ, nhà mày đúng không, tao tới ngay.”
“Không phải, mày tới Đồng Nguyệt Loan, nhà của Thẩm Tại.”
Lâu Ngưng: “…?”
——
Thịnh Văn Ngôn làm gì còn tâm trạng ăn sáng, cô nhét vào miệng đại hai ba miếng rồi chạy ra ngoài cửa chờ Lâu Ngưng.
Thẩm Tại đi ra, thấy cô đứng ngốc ngoài đó nhìn đường xe chạy. Chân mày anh nhìu lại, đi tới, “Em có thể ở trong phòng đợi mà.”
“Không cần!” Thịnh Văn Ngôn nói, “Cậu ấy sắp tới rồi, tôi đứng đây đợi.”
Thẩm Tại cũng không thích mấy người bạn của cô, nói: “Sau này em đừng ăn chơi quậy phá với bọn họ nữa.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh: “Gì mà ăn chơi quậy phá chứ?”
Thẩm Tại nói tới đây là lại tức giận: “Em ngồi đó với một đống đàn ông, còn hôn nữa… Thế mà không ăn chơi gì nữa?”
Hôn???
Cô đã nói thế à?
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh một hồi, đột nhiên kịp phản ứng. Vậy nên do anh hiểu lầm tối qua cô làm chuyện như vậy nên mới nổi giận, hôn cô tới mức khó thở?
Thế là gì? Ghen sao? Anh ăn giấm của một người vô hình, bất thình lình nói hôn thì hôn.
“Anh chướng mắt với bộ dạng như thế của tôi à?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.
Ánh mắt Thẩm Tại lạnh lẽo: “Nếu em còn dám làm vậy thì, Thịnh Văn Ngôn, hậu quả tự em gánh chịu.”
Bíp ——
Là tiếng kèn xe.
Thịnh Văn Ngôn quay đầu, thấy xe của Lâu Ngưng đang tới gần, cô nói: “Tôi là người trưởng thành, hậu quả gì tôi cũng có thể gánh chịu.”
Thẩm Tại trưng ra khuôn mặt rét lạnh trong nháy mắt. Nhưng Thịnh Văn Ngôn không thèm nghe anh dạy dỗ nữa, cô đi tới bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào.
“Đi thôi.”
Lâu Ngưng nhìn Thẩm Tại đứng cách đó không xa, ngượng ngùng nói: “Này, hay tao xuống xe nói xin lỗi với chú ấy nhé.”
Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác: “Xin lỗi gì?”
“Tao ngẫm rồi, hôm trước tao mắng chú ấy…”
“Fuck! Anh ấy có còn nhớ đâu, đi!”
Lâu Ngưng đành quay đầu xe: “Được rồi, mày còn chưa nói lý do tại sao ở nhà chú ấy kìa. Hôm qua chú ấy không chở mày về nhà à?”
Chính bản thân cô còn chưa tiêu hóa được chuyện hôm qua, bây giờ cô chỉ muốn rời xa Thẩm Tại, yên tĩnh lại. Thịnh Văn Ngôn vuốt cằm suy nghĩ, “… Chuyện này nói ra rất dài.”
…
Xe chậm rãi chạy khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thẩm Tại đứng tại chỗ, nhìn theo hướng xe chạy đi, đáy mắt chất chứa nỗi phiền muộn.
“Thẩm Tại, tôi không thích anh, anh xấu xa.”
Anh nhớ chính xác, tối hôm qua, cô đã nói như vậy.