Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 44

Một tuần sau, Thịnh Văn Ngôn dọn ra khỏi căn nhà của Thẩm Tại ở khu nội thành, nhưng cô không về nhà mà đổi một chỗ ở khác, là căn nhà đứng tên mình.

Cô định ở một mình, cách công ty Khải Thịnh gần chút.

Trước khi tới Khải Thịnh, cô về nhà một chuyến.

Mẹ nhỏ Điền Kiều mang thai gần bốn tháng, dạo này bà mập ra một chút, bụng cũng nhô lên rõ ràng.

Cơm tối xong xuôi, Thịnh Văn Ngôn dẫn Điền Kiều đi ra ngoài đi dạo. Từ lúc mang thai, ngày nào bà cũng sẽ đi dạo, mọi khi là có Thịnh Thiên Hòa đi chung, nhưng hôm nay bà thấy Thịnh Văn Ngôn về nên kéo cô đi theo.

“Đi hơn hai mươi phút rồi, dì nghỉ ngơi chút nhé?” Thịnh Văn Ngôn đỡ cánh tay bà, hỏi.

Điền Kiều: “Không cần đâu, dì có thể đi được ba mươi phút lận, đến lúc đó rồi nghỉ sau.”

Thịnh Văn Ngôn cụp mặt nhìn bụng bà: “Mang thai đúng là phiền thật.”

“Đúng vậy.” Điền Kiều bày ra vẻ đáng thương: “May là dạo này dì không bị ốm nghén nữa. Con không biết đâu, cách đây hai tháng, dì ăn gì là ói ra cái đó, khó chịu lắm.”

Nói xong thì bà cúi đầu sờ bụng mình, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

Sự dịu dàng này, cô chưa từng nhìn thấy trên gương mặt Điền Kiều. Bà cũng chưa từng bày ra vẻ mặt này với bố cô.

“Khó chịu thế nào rồi cũng sẽ qua, dì chỉ mong đứa nhỏ có thể ra đời bình an. Như vậy thì tất cả mới xứng đáng.”

Thịnh Văn Ngôn ừ một tiếng, suy nghĩ rồi lại nói: “Dì thích con trai hay con gái?”

“Đều thích cả.”

“Thế à?”

Điền Kiều nở nụ cười: “Có phải con nghĩ dì cũng sẽ chấp nhất với con trai đúng không?”

Cô không lên tiếng

Điền Kiều nói: “Thật ra trước kia, đối mặt với thái độ của ông bà nội con,trong đầu dì nghĩ rằng nhất định mình phải sinh con trai. Sau khi mang thai, không biết vì điều gì mà dì không nghĩ thế nữa. Dì cảm thấy con gái cũng tốt, nếu là con gái thì sẽ xinh đẹp đáng yêu lắm. Trai gái nào có quan trọng gì, quan trọng đây là kết tinh của dì và người dì yêu.”

“Nói vậy cũng đúng, nhưng dì cũng biết ông bà nội rồi đó.” Thịnh Văn Ngôn thả lỏng tay: “Bọn họ chỉ thích cháu trai thôi.”

Điền Kiều sờ bụng: “Xuỵt, đừng để con gái dì nghe được.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, bật cười: “Sao cơ?”

Bà cũng cười theo: “Ai rảnh để ý bọn họ chứ, sinh con mệt mỏi lắm đấy. Dù trai hay gái, dì chỉ sinh một đứa thôi. Dì đã nói với bố con rồi.”

Thịnh Văn Ngôn có hơi bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng dưới sự nghiêm khắc của ông bà nội, Điền kiền sẽ rất coi trọng chuyện này. Nếu đứa nhỏ là con gái, bà nhất định sẽ chuẩn bị sinh thêm đứa nữa.

“Văn Ngôn, phụ nữ chúng ta cũng không thua gì đâu.” Điền Kiều nắm lấy tay cô: “Con và dì đều là phụ nữ, sao chúng ta có thể tự nhận mình kém hơn đàn ông chứ? Cho nên con đừng để ý đến tư tưởng của người đời trước. Chuyện đàn ông làm được, dì tin con cũng làm được.”

Thịnh Văn Ngôn không biết mang thai có thể biến một người trở nên dịu dàng hay không? Cô chỉ cảm thấy hình như Điền Kiều đã thay đổi, càng thêm dịu dàng, bình thản hơn.

Trước kia quan hệ của hai người không tồi, thế nhưng lại “tôn trọng nhau như khách”, thậm chí có một khoảng thời gian, trong lòng cô luôn có định kiến về bà.

Bây giờ mọi thứ đã khác xưa.

Thăm non Điền Kiều xong, cô chạy về nhà của mình.

Mất một tuần ở nhà chuẩn bị tài liệu, cô chính thức tiến vào Khải Thịnh.

Mọi người không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Thịnh văn Ngôn, bởi vì ai nấy đều biết nhà họ Thịnh có một cô tiểu thư. Cô tiểu thư này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Mọi người chỉ nghe nói Thịnh Văn Ngôn là con nhà giàu ăn chơi trác táng, nhậu nhẹt chơi bời, dù có đến cũng chỉ là cái danh mà thôi, không có chút hữu ích nào.

Không ngờ rằng chưa đầy một tuần, cô đã làm thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người.

——

“Vừa nãy trong lúc họp, cô thấy được không…” Ngày nọ, sau khi tan họp, hai nhân viên đi ra khỏi phòng họp, gấp không đợi nổi mà tám chuyện với nhau

“Có, thấy chứ, sếp nhỏ gan thật, dám trực tiếp phản bác lại sếp Lâm. Bình thường, chủ tịch Thịnh còn nể mặt ông ấy vài phần mà.”

“Dù sao Khải Thịnh là của nhà họ Thịnh, đại tiểu thư đấy, ai dám lấn át.”

“Không phải đâu, phương án sếp Lâm đưa ra có chút vấn đề, mọi người không ai dám nêu lên ý kiến cả. Chỉ có sếp nhỏ không nể nang mặt mũi mà chỉ ra thôi.”

“Nói thế cũng đúng.” Nhân viên chức thấp nói: “Ây da, tôi cứ tưởng đại tiểu thư này là cái bình hoa, không ngờ vừa đến công ty không lâu, đã nắm rõ các dự án đang thi công của chúng ta…”

“Đúng đó! Tôi còn nghe mấy đồng nghiệp của sếp nhỏ nói cô ấy làm việc đáng sợ lắm, mạnh mẽ vang dội, nói một là một. Không phải chuyện công việc thì cô ấy rất huyên náo… Người này, hàng ngày có tận hai mặt.”

“Thật không?”

“Không tin thì cô hỏi thư ký của sếp nhỏ đi.”



Lúc Lâu Ngưng và Dương Thánh đến, hai nhân viên đang tám chuyện cũng đi ngang qua. Có điều bọn họ một lòng muốn đi tìm Thịnh Văn Ngôn nên không để ý mọi người nói gì.

Không lâu sau đã đến văn phòng của Thịnh Văn Ngôn, hai người không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào

“Surprise!”

“Sếp nhỏ! Bọn tao đến thăm mày đây! Mang đồ ăn ngon đến cho mày nữa.”

Thịnh Văn Ngôn vừa kết thúc cuộc họp, đầu còn đau nhức. Bỗng dưng nhìn thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh đến đây, hai mắt đều sáng rỡ..

“Đậu má, đến mà sao không nói tao một tiếng?”

“Tao có gửi tin nhắn cho mày, nhưng mãi vẫn không thấy mày trả lời.” Dương Thánh đặt đồ ăn lên bàn: “Mau lại đây, tao mang đến đồ ngọt mà mày thích nhất nè.”

Thịnh Văn Ngôn lập tức phóng qua: “Hu hu đúng thật là chị em nhà người ta.”

Dương Thánh: “Cút, ông đây không phải chị em của mày.”

“Hu hu Dương đại Thánh đúng là con trai ngoan, còn biết tặng quà cho bố mày nữa.”

Cậu liếc mắt nhìn cô, giận đến mức không muốn nói chuyện.

Lâu Ngưng cười nói: “Lại ăn đi, chỉ có ăn mới lấp kín được miệng mày thôi.”

Thịnh Văn Ngôn cầm nĩa: “Moa moa, yêu mày.”

Ba người vừa nói vừa ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, Dương Thánh nhìn xung quanh: “Khá đó chứ, phòng làm việc lớn thật.”

Thịnh Văn Ngôn hất cằm vênh váo: “Chứ gì nữa, nếu không sao có thể xứng với sếp nhỏ được?”

“Ầy, khoe khoảng nhỉ.”

“Cũng thường thôi.”

Lâu Ngưng: “Mấy ngày nay, mày thế nào? Có bận lắm không?”

Thịnh Văn Ngôn nói: “Cũng ổn, tao cũng mới đến, chưa có nhiều chuyện cần làm, đang trong giai đoạn tìm hiểu.”

“Ừ, chắc rảnh rỗi hơn ở IZ rồi. Vậy đi, tối nay đi chơi với tụi tao.”

Cô trợn mắt nhìn cô bạn thân, định nói gì đó thì đột nhiên có người gõ cửa.

Cô thả nĩa xuống, nói: “Vào đi.”

“Sếp nhỏ.” Có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bên trong có khách, lại nói: “Sếp có việc à? Thế lát nữa tôi lại đến.”

“Không sao đâu.” Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, nói với Lâu Ngưng và Dương Thánh: “Tụi mày ngồi chơi nha, tao xử lý công việc.”

“Đi đi đi, đừng quan tâm tụi tao.”

Thịnh Văn Ngôn gật đầu, đứng dậy ngồi vào bàn làm việc.

Lâu Ngưng và Dương Thánh là người ham chơi, trong mắt hai người, Thịnh Văn Ngôn cũng giống nhau cả thôi.

Giay tiếp theo, khi nhìn thấy người vừa nãy còn ríu rít ăn đồ ngọt, thoắt cái đã thay đổi sắc mặt, nói chuyện với cấp dưới. Hai người đều sửng sốt.

“… Bọn họ chỉ nhượng lại bao nhiêu đây vốn sở hữu thôi à?”

“Vâng.”

“Cô đi hỏi bên Ký Hằng xem có phải họ đang phát tiền cho ăn xin không?”

“… Dạ, dự án này là do phó sếp Lâm quản lý, lúc ấy đã bàn xong hết rồi.”

Thịnh Văn Ngôn gõ nhẹ mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô cũng nói là lúc trước mà, khi đó chỉ bàn bạc bằng miệng thôi, không phải trên hợp đồng. Hiện tại là do tôi quản lý, phải tuân theo quyết định của tôi. Mọi thứ sẽ không có hiệu lực cho đến khi được ghi vào trong hợp đồng, điều này mà cô cũng không biết?”

Vẻ mặt nhân viên đứng ở bàn làm việc bỗng thay đổi, hơi lo lắng nói: “Sếp nói đúng, tôi sẽ báo lại cho bên Khoa học Kỹ thuật Ký Hằng.”

“Nói bọn họ đến đây gặp tôi. Lịch hẹn vào chiều mai.”

“Vâng.”

“Còn nữa —— “



Thịnh Văn Ngôn còn đang giao việc cho nhân viên, đâu ra đấy, nghiêm nghị lại lạnh lùng. Phong thái này làm hai người bạn chơi bời lâu năm với cô rất khó thích ứng.

Hai người trố mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều bắt gặp được hai chữ “ai đây”.

“Sếp nhỏ, vậy tôi ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Nhân viên cung kính rời khỏi phòng làm việc, Thịnh Văn Ngôn ném báo cáo lên bàn, đứng dậy đi qua.

Trong nháy mắt, dường như lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng thay bằng cười hi hi ha ha, quay trở về với Thịnh Văn Ngôn ban đầu.

“Đợi lâu không ~ “

Dương Thánh còn đang hoảng sợ, vẫn chưa hoàn hồn: “Cũng không lâu lắm.”

Thịnh Văn Ngôn: “Tao đang nói với bánh kem, mày trả lời quàng cái gì vậy?”

Dương Thánh: “…”

Cô ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ ngọt của mình.

Lâu Ngưng và Dương Thánh nhìn nhau, lúc này mới nói: “Văn Ngôn… Mày mạnh mẽ, không giống mày chút nào.”

Tay cầm nĩa của cô khựng lại: “Hả? Không giống gì?”

Lâu Ngưng: “Lúc mày nói chuyện với cấp dưới đó, chẳng giống mày xíu nào. Biểu cảm đó… mày học được từ ai vậy, thật đáng sợ.”

Dương Thánh trêu: “Không phải làm việc với Thẩm Tại lâu rồi bị lây đó chứ?”

Vốn dĩ Thịnh Văn Ngôn chưa nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghe cậu ta nói thế, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Cô học được rất nhiều thứ từ Thẩm Tại, nhưng… bị lây cách làm việc của anh?

Thịnh Văn Ngôn không hề ra vẻ, cô chỉ cảm thấy lúc làm việc thì phải nên như vậy.

Trong lúc vô thức, cô đã học luôn thái độ và biểu cảm của anh?

Thấy Thịnh Văn Ngôn đột nhiên im lặng, Lâu Ngưng kéo Dương Thánh ý bảo đừng nói nữa. Hai người đều biết chuyện của cô và Thẩm Tại, cũng biết khoảng thời gian từ chức, cô đã đau khổ rất lâu.

“Không học ai cả.” Thịnh Văn Ngôn ra vẻ thoải mái, sau đó lại ăn bánh kem, cô cười: “Tụi mày không đứng đắn đi làm thì không hiểu đâu. Nhậm chức là phải vậy đấy, nếu không sao cấp dưới phục tụi mày được?”

Lâu Ngưng và Dương Thánh vội vàng phối hợp: “Ok ok, mày nói đúng! Sau này bọn tao cũng nên như vậy? Làm việc với cấp dưới mà cứ cười giỡn thì ra thể thống gì nữa.”

Thịnh Văn Ngôn bật cười, nhưng lúc cụp mắt xuống, đáy mắt lại bị một tầng sương mù bao quanh.

Đã ba tuần kể từ ngày cô rời khỏi IZ. Ba tuần qua, cô và anh không hề liên lạc với nhau.

Xem đi, cô biết sẽ như thế này mà. Rời khỏi IZ, rời khỏi anh, bọn họ chẳng có giao thoa gì nữa.

Mấy ngày nay, cứ như cô đang chiến tranh lạnh với anh, không muốn đi tìm anh. Tiếp đó cô tập trung vào công việc, còn nghiêm túc hơn cả lúc ở IZ.

Cô nghĩ… cô sẽ cho anh thấy cô có thể trưởng thành nhanh đến thế nào. Cũng sẽ cho anh biết, trong đầu Thịnh Văn Ngôn này, không chỉ có mỗi tình yêu.

——

Thêm một tháng nữa trôi qua, hôm nay là cuối tuần.

Thịnh Thiên Hòa gọi điện thoại đến, nói cô tham dự tiệc xã giao với ông.

Trước đến giờ, Thịnh Văn Ngôn hiếm khi đi cùng Thịnh Thiên Hoà đến những nơi quan trọng. Một là vì cô không muốn, hai là khi ấy cô chưa làm việc ở Thịnh thị, có đi thì cũng không có ý nghĩa gì.

Lần này Thịnh Thiên Hòa muốn cô đi cùng, hiển nhiên cảm thấy cô cần thiết phải đi.

Hiện tại Thịnh Văn Ngôn cũng không bài xích chuyện này, cho nên sau khi trang điểm xong, cô ngồi trên chiếc xe bố đến đón,đi đến địa điểm.

Tiệc xã giao ngoài uống rượu thì chỉ có bàn chuyện làm ăn. Thịnh Thiên Hòa cố ý giới thiệu cô cho mọi người ở đây, dẫn cô đi đến một nhóm.

“Chủ tịch Triệu, đã lâu không gặp. Nghe nói dạo gần đây ông bắt đầu kinh doanh mảng trang sức, hẳn là bận rộn lắm đúng không?”

“Nào có, sao có thể bì được với chủ tịch Thịnh chứ.” Người được gọi là chủ tịch Triệu cũng xem xem tuổi với Thịnh Thiên Hòa. Trong giới này, là nhân vật đáng chú ý.

Thịnh Thiên Hòa hàn huyên với ông một lát rồi mới giới thiệu: “Ồ đúng rồi, đây là con gái tôi, Thịnh Văn Ngôn. Văn Ngôn, đây là chú Triệu.”

“Tôi biết cô nhóc này.” Ông ta cười nói.

Thịnh Thiên Hoà có hơi bất ngờ: “Thế à?”

Chủ tịch Triệu: “Trước kia hình như có làm việc cho Thảm Tại? Chú nhớ đã gặp cháu trong buổi ra mắt dự án.”

Thịnh Văn Ngôn gật đầu với ông: “Đúng rồi chú Triệu, khoảng thời gian trước, cháu làm việc ở IZ, có đi theo sếp Thẩm.”

“Hèn chi, không ngờ cô nhóc này lại là con gái của chủ tịch Thịnh.”Ông ta nói: “Chủ tịch Thịnh, ông có cô con gái thật tài giỏi. Tôi nghe nói đây là trợ thủ đắc lực của Thẩm Tại, ở IZ được lọt vào mắt xanh của Thẩm Tại, thật sự rất ưu tú đó.”

Thịnh Thiên Hòa ngây người,ông chớp mắt một cái, vội vàng khách sáo nói “không có đâu”. Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng ánh mắt kiêu ngạo lại không thể nào giấu đi.

Trò chuyện với chủ tịch Triệu xong, Thịnh Thiên Hòa cười ha hả nói với cô: “Giao con cho Thẩm Tại là chuyện đúng nhất bố từng làm. Con đó nha, phải cảm ơn chú Thẩm cho tốt vào.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, tức khắc xem thường bố mình: “Gì mà chú Thẩm chứ? Bố, người ta lớn hơn con vài tuổi thôi, bố bắt con kêu là chú, như vậy thích hợp à?”

Thịnh Thiên Hòa: “Con không thể nói thế được. Dù thế nào cậu ấy cũng là bạn của bố, dựa theo vai vế thì con phải gọi chú.”

Thịnh Văn Ngôn: “… Méo, con không gọi.”

“Đứa nhỏ này, trước kia không phải đang hòa thuận với Thẩm Tại à? Bây giờ bày ra thái độ gì vậy?”

“Không thái độ gì hết.”

“Con…” Thịnh Thiên Hòa định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên cố định vào một chỗ, nói: “ Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Thẩm Tại đến rồi, con đi với bố qua chào hỏi.”

Thẩm Tại đến?

Thịnh Văn Ngôn rùng mình, quay ngoắt đầu lại, quả nhiên ở lối đi vào nhìn thấy người nọ.

Lần gặp cuối cùng… Là lần cô cãi nhau với anh ở văn phòng.

Thời gian qua nhanh như chớp, hai tháng rồi, bọn họ chưa gặp lại.

Thoạt nhìn anh cũng không thay đổi gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, vô cùng tuấn tú. Có điều vừa từ ngoài bước vào, người đàn ông đã hấp dẫn sự chú ý của đám đông, gồm cả nam lẫn nữ, dường như rất khó để dời tầm mắt khỏi anh.

Bởi vì có mối quan hệ rất tốt với Thịnh Thiên Hoà, nên lúc tiến vào là chào hỏi ông đầu tiên.

“Văn Ngôn, lại đây.” Thịnh Thiên Hòa nói đôi ba câu với Thẩm Tại, sau đó quay đầu nhìn cô.

Thẩm Tại đang đứng bên cạnh bố cô, nghe ông gọi tên cô nên cũng nhìn sang.

Ánh mắt dửng dưng, giống như mọi lần, nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng cũng… cực kỳ tuyệt tình.

Thịnh Văn Ngôn đứng yên tại chỗ, lòng bàn chân như đổ chì.

Có lẽ lâu quá không gặp, cô có chút không biết làm sao?

“Có chuyện gì vậy? Sao còn chưa qua đây.” Thịnh Thiên Hòa ngoắc tay.

Thịnh Văn Ngôn hít một hơi, nhấc chân đi qua.

Cô hoảng loạn cái gì chứ… Chỉ là chào hỏi thôi mà.

“Thẩm Tại, tôi nói cậu nghe nè, dạo này mọi người trong công ty đều khen nó đấy.” Thịnh Thiên Hòa nói tới đây thì mặt mày hớn hở: “Vẫn là cậu có chiêu, dạy dỗ con gái tôi quá tốt.”

Ánh mắt Thẩm Tại dừng trên người Thịnh Văn Ngôn, nói: “Là do cô ấy tiếp thu nhanh”

“Không không không, nhờ công lao của cậu. Văn Ngôn, còn không cảm ơn chú Thẩm khoảng thời gian trước đã chăm sóc con.”

“…”

“…”

Thịnh Văn Ngôn trợn mắt, nhưng cô không muốn làm trò trước mặt Thẩm Tại, đành phải nhịn xuống.

Cô ngước mắt nhìn anh, giọng điệu không có tí cảm xúc: “Ồ, chú Thẩm, cảm ơn chú đã giúp đỡ cháu, chú đúng là một người chú tốt bụng.”