Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 43

Một người không thể mãi đi theo một người, chuyện này Thịnh Văn Ngôn biết, nhưng cô không ngờ lại thời gian lại đến nhanh như vậy

Hơn nữa, Thẩm Tại nói chuyện này với cô, không phải là hỏi ý kiến mà là anh đang thông báo. Đứng ở góc nhìn của ông chủ, do ông chủ sắp xếp.

Thịnh Văn Ngôn im lặng một lúc, nói “Đã biết” rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Khoảng thời gian kế tiếp, Thịnh Văn Ngôn gần như đắm mình vào tổ công tác điện ảnh và truyền hình, cùng mọi người xem xét các tài liệu kinh doanh và báo cáo tài chính của Lợi Nguyên.

Các tổ viên cần phải trao đổi với nhau, thời gian có hạn mà công việc lại nhiều, cho nên cô rất ít trở lại bộ phận giám đốc, vì vậy không đi theo bên cạnh Thẩm Tại nữa.

Sau đó thành viên trong tổ chia làm hai nhóm, Một nhóm ở lại công ty điều tra tình hình của Lợi Nguyên và ngành công nghiệp thông qua các kênh tin tức khác nhau. Nhóm còn lại do Thịnh Văn Ngôn dẫn đầu, trực tiếp đi đến Lợi Nguyên để trao đổi với các cấp công ty, tiến hành tìm hiểu thực tế.

Chu Tư Mạc là bà chủ có quyền hạn lớn nhất Lợi Nguyên, đương nhiên cũng đang ở đây.

Ngày thứ tư hôm đó, sau khi giải quyết xong tất cả công việc ở Lợi Nguyên thì đồng hồ cũng chỉ ba giờ chiều. Thịnh Văn Ngôn đứng dậy bắt tay Chu Tư Mạc: “Cảm ơn cô Chu đã phối hợp, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Chu Tư Mạc cười trả lời: “Ừ, mọi người vất vả rồi.”

“Không đâu.” Thịnh Văn Ngôn và đồng nghiệp nhìn nhau, nói: “Vậy chúng tôi về trước, sau này cô còn muốn biết thêm chuyện gì thì đồng nghiệp của tôi sẽ lại đến đây.”

“Khoan đã.” Chu Tư Mạc nói: “Văn Ngôn, mọi người cũng tan làm rồi, chi bằng cùng nhau đi uống ly cà phê nhé?”

Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay.

Chu Tư Mạc: “Không tiện à?”

Thịnh Văn Ngôn nói: “Không, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành,đi uống cà phê với người hợp tác chắc ông chủ không mắng tôi đâu.”

Cô ấy cong môi, vui đùa nói: “Nếu anh ấy trách cô thì cô cứ tìm tôi, tôi nói giúp cô.”

Thịnh Văn Ngôn cụp mắt, đáy mắt có khói mù xẹt qua, có điều khi ngước mắt lên, tia khác lạ kia không sót lại chút gì. Cô quay đầu nói với đồng nghiệp, bảo anh ta về công ty trước, sau đó đi theo Chu Tư Mạc đến quán cà phê.

Chu Tư Mạc là người có thân phận đặc biệt, không tiện đến tiệm cà phê bên ngoài, vì thế bọn họ ngồi dưới sảnh công ty.

Trước mắt ngoài Chu Tư Mạc ra thì Lợi Nguyên không còn ngôi sao hạng nhất nào nữa, nhưng hạng ba, bốn vẫn có nhiều. Thịnh Văn Ngôn vừa ngồi xuống, lập tức nhìn thấy có hai người diễn viên nhìn quen mắt lướt qua.

“Linh Vận nói đúng, cô thật sự rất đẹp. Đặt trong làng giải trí cũng là một nhân tố hiếm có.” Cà phê được bưng lên, Chu Tư Mạc nói.

Từ trước đến nay, Thịnh Văn Ngôn luôn tự tin với nhan sắc của mình, người khác khen thì cô nhận: “Cảm ơn cô.”

“Nếu có ý định gia nhập giới giải trí, cô có thể suy xét đến công ty của chúng tôi.”

Thịnh Văn Ngôn cười: “Tôi không biết hát không biết nhảy, không biết diễn xuất, nếu vậy thì là một bình hoa rồi.”

Chu Tư Mạc: “Điều đó không quan trọng, nhưng chắc bố cô sẽ không không cho con gái bảo bối gia nhập giới giải trí đâu nhỉ?”

“Chưa chắc, mà nơi đấy cũng đâu đáng sợ như vậy.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Bằng không sao gia đình cô chịu cho cô làm người nổi tiếng?”

Chu Tư Mạc chống cằm: “Ừ… Mới đầu là không đồng ý, nhưng không cản được sở thích của cô.”

“Qủa nhiên, chỉ có thích mới có thể làm tốt. Cô Chu đã giành được tất cả mọi thứ bước vào giới giải trí rồi.”

“Có được, nhưng cũng có mất.”

Thịnh Văn Ngôn nhấp miếng cà phê, nhìn cô ấy.

Mất cái gì nhỉ? Là Thẩm Tại sao?

Cô đột nhiên nhớ lại chuyện Chu Linh Vận nói lúc trước, nếu không phải Chu Tư Mạc nhất quyết muốn vào giới giải trí thì bây giờ cô ấy và Thẩm Tại đã có cơ hội bên nhau.

Thịnh Văn Ngôn nói: “Thế cô Chu thấy mình được nhiều hay mất nhiều?”

Chu Tư Mạc: “Tôi được đi trên con đường tôi thích, tất nhiên là được nhiều, nhưng thứ mất đi… Có lẽ vẫn còn cơ hội lấy về.”

Thịnh Văn Ngôn hơi nhíu mày.

“Đúng rồi, mấy nay em gái tôi mang đến không ít rắc rối cho cô và Thẩm Tại phải không?”

Thịnh Văn Ngôn: “Cô ấy à, tôi vẫn ổn, chắc Thẩm Tại sẽ thấy hơi phiền một chút.”

Chu Tư Mạc: “Tôi cũng xin lỗi với anh ấy rồi. Tôi nghe anh ấy nói, hai người còn đóng giả thành một cặp nữa.”

Thịnh Văn Ngôn ngây người, chuyện này… Anh cũng nói cho cô ấy sao?

Anh muốn làm sáng tỏ điều gì với Chu Tư Mạc?

“Phiền cho hai người quá, em gái tôi làm việc hơi cực đoan, cũng thích đối nghịch với tôi, cho nên mới như vậy.” Chu Tư Mạc nói: “Sau này cô đừng để ý em ấy nữa, cô có thể ở bên Thụ Diệc.”

Thẩm Thụ Diệc?

Thịnh Văn Ngôn bỏ ly cà phê xuống: “Tôi và cậu ấy quen nhau? Cô hiểu lầm gì rồi đúng không?”

Chu Tư Mạc thản nhiên nói: “Thụ Diệc thích cô, tôi nhìn ra được.”

Thịnh Văn Ngôn nhìn cô ấy hai giây, bỗng nhiên bật cười, nói một cách thâm sâu: “Vậy tôi thích Thẩm Tại, cô có biết không?”

Chu Tư Mạc là người hấp dẫn, có năng lực, điểm này, cô không hề phủ nhận, thế nhưng cô không thích cô ta, cả trong lẫn ngoài.

Một là vì cô xem cô ấy là tình địch, hai là vì cô ấy nghĩ mình là người ở trên cao, tỏ thái độ cứ như cô ấy và Thẩm Tại mới là người cùng con đường, khiến cô không thoải mái.

Nếu có thể lựa chọn, cô hy vọng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tại là một người quen làm lớn chuyện, có gì cũng thể hiện ngoài mặt như Chu Vận Linh, chứ không phải người như Chu Tư Mạc, nhìn thì có vẻ đơn giản, không tranh với đời, kỳ thật có rất nhiều tâm tư.

Ở quán cà phê, cô ấy không nói rõ, có điều cô cảm thấy câu nào cũng đầy thâm ý.

Ở bên Thẩm Thụ Diệc? Người có mắt đều biết cô thích Thẩm Tại mà!

Rời khỏi tiệm, tuy mặt cô lãnh đạm, nhưng trong lòng tích tụ đầy khí nóng.

Chu Tư Mạc nghe cô nói cô thích Thẩm Tại, có vẻ khá bất ngờ, giống như mình mới biết được vậy. Ngày thường, Thịnh Văn Ngôn sẽ phô bày kỹ năng lật mặt trà xanh, nói một câu “giả bộ mẹ cô chứ giả bộ”.

Mà hiện tại cô theo dự án ở Lợi Nguyên, sau này thườngtiếp xúc với quản lý cấp cao của công ty, vậy nên cần thiết phải tạo ra thái độ hài hòa với Chu Tư Mạc.

Cô chỉ đành thu hết tất cả lửa giận trở về.

_______

Hôm nay, cô vừa họp xong với tổ của mình, lúc chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì thấy Thẩm Thụ Diệc đứng ngoài hành lang.

Trải qua chuyện ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, cô cũng chưa gặp lại cậu. Cô bận đến mức chân không cham đất nên không có thời gian tìm cậu. Bây giờ cô lại tự tìm đến cửa, xem ra vừa đúng lúc.

“Cậu đi ăn cơm à?” Thẩm Thụ Diệc thấy cô đi ra, bước lên đón.

Thân phận của Thẩm Thụ Diệc, mọi người trong công ty ai cũng biết, là cháu trai của sếp. Thấy cậu đứng đây để chờ Thịnh Văn Ngôn, sắc mặt ai nấy đều giống nhau, có ý tứ nhiều chuyện

Thẩm Thụ Diệc cười với mọi người, có hơi ngại ngùng.

Mặt Thịnh Văn Ngôn lạnh nhạt: “Tôi định đi ăn cơm, cùng nhau đi đi.”

Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, không ngờ cô sẽ rủ mình đi chung. Cậu còn đang nghĩ cách để hẹn cô đấy.

“Được thôi, cậu muốn ăn gì?”

Thịnh Văn Ngôn: “Thời gian nghỉ trưa ít nên cứ ăn đại ở mấy quán gần công ty đi. Cậu đi theo tôi.”

“Ừ.”

Bên cạnh công ty có một nhà hàng Trung Quốc, Thẩm Tại rất thích ăn ở đây, trước kia cô thường xuyên gọi cơm trưa ở quán này cho anh.

Nhưng đã hơn một tuần, cô chưa gọi bất kỳ món gì cho anh, bởi vì dự án cô đang phụ trách tương đối gấp, công việc thư ký tạm gác qua một bên.

Sau khi mọi chuyện ở Lợi Nguyên kết thúc, cô nhanh chóng có thể trở về rồi.

Tuy rằng trong lòng có hơi giận anh, nhưng rốt cuộc… Cô vẫn muốn ở cạnh anh.

“Cậu cứ gọi món cậu thích ăn đi.” Lúc ngồi xuống, Thẩm Thụ Diệc vui vẻ đưa thực đơn qua.

Thịnh Văn Ngôn không từ chối, gọi vài món rồi đưa thực đơn cho cậu. Thẩm Thụ Diệc nhìn qua một lần, đưa lại cho người phục vụ.

“Gần đây công ty có rất nhiều việc, nghe chú út nói cậu khá là bận, cho nên tôi không tới tìm cậu.”

Thịnh Văn Ngôn: “Ừ, bận lắm.”

Thẩm Thụ Diệc: “Vậy dạo này cậu khỏe không? Không tự nhiên bị sốt như lần trước nữa đi.”

“Không sao rồi, cảm ơn cậu.”

Tính cách Thẩm Thụ Diệc hướng nội, Thịnh Văn Ngôn lại khách sáo hời hợt, cậu cũng không biết nói gì để điều tiết bầu không khí.

Hai người im lặng, đồ ăn được dọn lên theo thứ tự.

Sáng nay, cô có một cuộc họp, bây giờ bụng trống rỗng. Cô không hề khách sáo, cúi đầu ăn ngay lập tức.

Ăn xong xuôi, cô mới lau miệng rồi dựa vào ghế.

Thẩm Thụ Diệc thấy cô không ăn nữa, quan tâm hỏi: “Sao cậu không ăn thêm?”

“Tôi no, cậu cứ tiếp tục.”

Thẩm Thụ Diệc cười: “Tôi cũng vậy.”

“OK.” Cô đan hai tay đặt lên bàn, hơi nghiêng người, nói: “Thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu. Tôi không thích dây dưa, có một số việc, tôi muốn nói rõ.”

Thẩm Thụ Diệc đơ ra, giống như biết được điều gì đó, nụ cười dần biến mất.

Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thẩm Thụ Diệc, cậu thích tôi đúng không?”

Cậu nhìn cô, nghe câu này xong, tai cậu lập tức đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển: “… Ừ.”

“Ừ, tôi muốn nói thẳng. Tôi không thích cậu, hy vọng cậu đừng thích tôi nữa. Về sau đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa, cũng đừng tới công ty tìm tôi.”

Thẩm Thụ Diệc biết Thịnh Văn Ngôn thẳng tính, cứ như trước kia, cô nói thẳng bảo thích cậu… Hóa ra, thổ lộ trực tiếp biến thành từ chối lại khiến người ta khó chịu như vậy.

Trái tim cậu khó chịu, hốt hoảng và lo lắng: “Tôi biết hiện tại cậu không thích tôi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đâu, tôi, tôi sẽ theo đuổi cậu… Giống như cậu theo đuổi tôi đó, tôi…”

Tôi không muốn cậu làm như thế.” Thịnh Văn Ngôn ngắt lời: “Tôi không biết vì sao cậu lại thay đổi tâm ý, rõ ràng trước kia cậu không thích tôi, nhưng bất luận cậu nghĩ thế nào, tôi đều không muốn cậu thích tôi, hoặc theo đuổi tôi.”

Sắc mặt cậu trắng bệch: “Như vậy cũng không được… Là vì chú út à?”

Thịnh Văn Ngôn: “Ừ.”

“Chú út không thích cậu.” Thẩm Thụ Diệc lộ vẻ mặt đau xót: “Thịnh Văn Ngôn, chú út không thích cậu. Tại sao cậu vì chú ấy mà tước đi quyền theo đuổi cậu của tôi? Cậu không cảm thấy như vậy là không công bằng với tôi à?”

“Tình cảm không nói đến chuyện công bằng, nói thêm, sao cậu biết Thẩm Tại không thích tôi?” Thịnh Văn Ngôn siết chặt tay: “Được thôi, giờ không thích thì sau này cũng sẽ —— “

“Sau này cũng sẽ không.” Thẩm Thụ Diệc nói: “Chú út và chị Tư Mạc quen nhau rồi, chú út sẽ không ở cạnh cậu nữa đâu.”

Mặt Thịnh Văn Ngôn sầm xuống: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”

“Chị Tư Mạc đến nhà tôi rất nhiều lần, bà nội còn cố ý ghép đôi hai người. Mà cậu chưa xem tin tức hôm nay à? Dạo này bọn họ thường xuyên đi chung với nhau, toàn thế giới đều biết kia kìa!”

“…”

Mấy nay cô không ở cạnh anh, không gặp được anh, cho nên cũng biết hành tung của anh.

Hóa ra, bọn họ vẫn luôn ở chung với nhau?

“Cậu tự xem đi.” Thẩm Thụ Diệc đẩy điện thoại của mình đến: “Chị Tư Mạc gia nhập làng giải trí nhiều năm, chưa từng bị chụp hình rồi tung scandal, nhưng hễ đi chung với chú út thì lại bị chụp, còn cho phép truyền ra ngoài… Ý tứ này không phải rõ ràng rồi sao?”

Thịnh Văn Ngôn không muốn tin, nhưng khi cô cụp mắt nhìn ảnh chụp của hai người. Bóng lưng của Thẩm Tại, cô chỉ cần nhìn sơ qua là biết.

Quần áo trong ảnh không giống nhau, hiển nhiên gặp nhau rất nhiều lần.

Cô cụp mắt nhìn, lạnh lùng nói: “IZ muốn nhập cổ phần với điện ảnh và truyền hình Lợi Nguyên, bọn họ chỉ đang bàn chuyện công việc.”

“Văn Ngôn, cậu đừng tự lừa mình nữa. Bàn chuyện công việc mà vào buổi tối? Cần ông chủ tự mình thường xuyên ra mặt à?”

“…”

Thẩm Thụ Diệc khổ sở trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi biết, chú út đối với cậu rất tốt, dẫn dắt cậu làm việc, dạy cậu mọi thứ, chỉ bảo cậu nhiều việc… Chỉ là cậu không thể vì thế mà thích chú ấy. Cậu thật sự biết, tình cảm mình dành cho chú út là gì chưa?”

——

Thịnh Văn Ngôn không hiểu vì sao Lâu Ngưng, Dương Thánh, thậm chí cả Thẩm Thụ Diệc đều nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Thẩm Tại.

Lúc này cô cũng không có tâm trạng tìm tòi nghiên cứu những chuyện này, bây giờ cô chỉ muốn chạy đi hỏi Thẩm Tại, hỏi có thể anh và Chu Tư Mạc đang ở bên nhau không?

Trên đường trở về công ty, tâm trạng cô cực kỳ xấu, đúng lúc nhận được điện thoại của Thịnh Thiên Hòa.

“Về công ty?” Thịnh Văn Ngôn nghe Thịnh Thiên Hòa nói một hồi, không kiên nhẫn nói: “Hiện tại về Khải Thịnh? Bố bảo con theo Thẩm Tại làm việc à?”

Thịnh Thiên Hòa nói: “Trước kia bố gửi con ở đó vì để mài giũa tính tình của con, phần còn lại muốn con học vài thứ ở chỗ cậu ấy, nhưng bố cảm thấy con đang làm rất tốt.”

“Con vừa trở thành nhân viên chính thức IZ chưa được bao lâu.”

“Đúng, có thể lên nhân viên chính thức, chứng tỏ con đã đi đúng đường, bố cảm thấy hãnh diện vì con!” Thịnh Thiên Hòa nói: “Lúc trước bố sợ con ở công ty mình sẽ làm ầm ĩ quậy phá, không nghiêm túc, cho nên mới gửi con đến IZ. Xem ra bây giờ con có thể làm tốt công việc dù ở nhà. Văn Ngôn, khoảng thời trước, bố có nói qua, dù đứa trẻ là con trai hay con gái thì Thịnh thị cũng có một phần thuộc về con, con trở về để làm quen với môi trường công ty càng sớm càng tốt. Dù sao con cũng không thể đi theo Thẩm Tại mãi được, đúng không?”

Những lời này, Thẩm Tại đã từng nói qua.

Thịnh Văn Ngôn tức khắc khó chịu: “Con biết… Đừng vội, convẫn còn chút việc phải làm.”

“Đúng là chưa gấp, bố thông báo cho con trước một tiếng. Nếu con quyết định xong thì từ chức ở chỗ Thẩm Tại đi, nhà mình sẽ mời cậu ấy ăn bữa cơm, xem như cảm ơn.”

“… Nói sau đi bố.”

Cúp điện thoại, Thịnh Văn Ngôn lên lầu, trở lại khu làm việc.

“Sếp Thẩm đâu rồi”

Trần Siêu nói: “Đang nói chuyện với mấy người quản lý ở bên trong. Sao thế, cô có việc gì à?”

“Không, tôi tùy tiện hỏi thôi.” Cô nhìn về hướng văn phòng, dần dần bình tĩnh trở lại. Đến công ty, cô chợt nhớ đến trước kia cô đã từng nói thời gian làm việc sẽ không nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư.

Bây giờ cô đang tự vã mặt mình.

Vì thế, cô ngồi vào vị trí, mạnh mẽ ép bản thân tiến vào trạng thái làm việc.

Chỉ là không lâu sau, người trong phòng bước ra, Thẩm Tại gọi cô vào.

“Vừa nãy Lâm Hạo khen cô.” Sau khi bước vào, câu đầu tiên Thẩm Tại nói với cô là câu này.

Lâm Hạo mà anh nhắc đến là sếp của hai tổ điện ảnh và truyền hình, cũng là quản lý của dự án ở Lợi Nguyên mà cô đang phụ trách.

Thịnh Văn Ngôn: “Vậy à…”

Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô, đột nhiên nói: “Làm xong dự án Lợi Nguyên, cô chuyển qua hai tổ bên kia đi, sau này Lâm Hạo sẽ hướng dẫn cô.”

Vỗn dĩ nghe được lời khen trong miệng Thẩm Tại, cô sẽ rất vui vẻ. Không ngờ câu tiếp theo, lại trực tiếp đẩy cô từ mặt đất xuống địa ngục.

“Cái gì… Tôi chuyển công tác?”

“Đúng.”

Thịnh Văn Ngôn: “Ý anh là tôi không làm ở văn phòng chủ tịch nữa? Không làm thư ký? Cũng không cần ở cạnh anh?”

Thẩm Tại nói: “Ừ, cô đi làm các dự án đi.”

“Nhưng đi theo anh, tôi vẫn có thể tham gia dự án được mà.”

Anh tạm dừng rồi nói: “Cô nên học một vài thứ gì đó mới mẻ đi. Cô đi theo làm thư ký, không có chỗ để phát huy những lĩnh vực khác.”

Thẩm Tại nói một cách ung dung từ tốn, trái ngược với vẻ ngoài hoảng hốt và bối rối của cô.

L*иg ngực cô thắt lại, cô không rõ ý tứ của anh.

Tại sao không có chỗ phát huy những lĩnh vực khác… Rõ ràng lúc ở cạnh anh, cô cũng có thể tham gia dự án, giống như dự án của điện ảnh và truyền hình Lợi Nguyên đó.

“Tôi không muốn đi.” Cô hoảng hốt nói: “Tôi muốn ở lại, anh dẫn dắt tôi không phải sẽ tốt hơn sao? Anh muốn tôi học cái gì thì anh cứ dạy, tôi cũng —— “

“Thịnh Văn Ngôn, cô phải học cách tự mình bước đi.” Giọng anh trầm xuống: “Chứ không phải tôi kéo thì cô mới chịu đi.”

Cả buổi trưa nay, tâm trạng cô đã không ổn định, bây giờ Thẩm Tại lại đột nhiên giáng cho cô một đòn nặng nề, làm đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.

Cho đến nay, điều cô muốn chính là Thẩm Tại thiên vị cô, cô hưởng thụ sự giám sát và chỉ dẫn của anh, hưởng thụ cảm giác được ở cạnh anh. Nhưng bây giờ… anh đột nhiên muốn đẩy cô đi nơi khác.

Chuyện này làm cô khó mà chấp nhận được.

Thịnh Văn Ngôn nắm chặt hai tay đến trắng bệch, không chớp mắt mà nhìn anh: “Tự mình trưởng thành.. Hôm nay bố tôi gọi cho tôi, ông hi vọng tôi trở về, anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Tại ngồi đó nhìn cô, im lặng mấy giây rồi mở miệng: “Nếu cô về Khải Thịnh, cũng được.”

Cô bất giác run lên, giống như tại một khắc đó quân lính đã tan rã.

Ngực đau xót, nháy mắt cô cảm giác mình bị vứt bỏ, không ai giúp đỡ.

Nhưng cô giỏi ngụy trang, che giấu đi sự mất mát, chỉ bộc lộ vẻ tức giận và hung hăng ra bên ngoài: “Cho nên dù tôi có về Thịnh thị hay đi chỗ khác thì đối với anh chẳng khác gì nhau phải không? Chỉ cần tôi không ở cạnh anh, không làm phiền anh là được chứ gì?”

Sự bùng nổ của Thịnh Văn Ngôn diễn ra một cách bất ngờ, Trần Siêu đứng ngoài cửa chuẩn bị bước vào, anh ta hoàn toàn sửng sờ tại chỗ.

“Thịnh Văn Ngôn, đây là công việc được xếp cho cô, không có liên quan gì tới tôi.” Giọng Thẩm Tại nghiêm nghị, đây là điều cô từng thích ở anh, nhưng đặt trong câu nói này thì cô lại thấy vô cùng chán ghét.

“Sao lại không liên quan! Anh biết tôi muốn ở cạnh anh, biết tôi thích anh! Anh biết tôi muốn theo đuổi anh mà!” Thịnh Văn Ngôn trừng mắt, nói không lựa lời: “Anh đều biết hết! Thế nhưng anh lại đẩy tôi đi chỗ khác! Anh không quan tâm chuyện tôi nghỉ việc! Anh không muốn tôi đi theo anh, là vì anh và Chu Tư Mạc đã quen nhau. Anh muốn tôi rời xa anh, có phải vậy không hả Thẩm Tại?”

Trần Siêu ngây ngốc đứng ngoài cửa, nhất thời rời đi không được mà tiến vào cũng không xong. Anh ta chưa từng nghĩ Thịnh Văn Ngôn lại mê mẩn, có ý với ông chủ của mình. Hơn nữa thoạt nhìn… Ông chủ cũng biết chuyện.

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Thẩm Tại hít sâu một hơi: “Thịnh Văn Ngôn, cô có biết tôi đang nói chuyện gì không? Chúng ta đang nói về công việc.”

Sao anh có thể luôn bình tĩnh như vậy được nhỉ? Dù cô thế nào, anh đều giữ nguyên phong thái.

Là do trải qua nhiều năm, có kinh nghiệm, hay trong mắt anh, cô vẫn là một đứa con nít tuỳ hứng, anh sẽ không mất khống chế với cô.

“Đối với tôi, đây không chỉ là vấn đề về công việc!” Thịnh Văn Ngôn không quan tâm gì nữa: “Chu Tư Mạc mới là kiểu anh thích phải không? Hai người bên nhau từ khi nào?”

“Tôi với cô ấy khong quen nhau.” Thẩm Tại trầm giọng nói.

“Những tin tức kia —— “

“Ngoài Chu Tư Mạc ra, Lợi Nguyên không khai thác được bất kỳ ngôi sao nào nữa. Lợi Nguyên cần sự chú ý.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Hai người đang xào* cp?”

* Sao tác CP là tạo hiệu ứng để hai người – một nam một nữ, hay nam với nam, nữ với nữ – có liên quan đến một bộ phim, hoặc một chương trình nào đó có những hành động thân mật, gần gũi nhau hơn làm cho khán giả cảm thấy giống như họ đang yêu nhau, có cảm tình ngoài đời với nhau để tăng hiệu ứng cho bộ phim, chương trình đó nhiều hơn. Nôm na ra để họ đóng một màn “phim giả tình thật” khiến người xem tưởng họ yêu nhau dù sự thật chưa chắc đã đúng. (theo Dembuon.vn)

“Vì lợi ích.” Mặt Thẩm Tại lạnh lùng, anh là người có thể phân biệt rõ giữa lợi ích và cá nhân, ở mức độ nào đó, anh cực kỳ lạnh lùng.

“Nếu hai người không là một cặp, anh cũng không thích cô ấy… Vậy tại sao anh muốn đẩy tôi đi? không cho tôi ở lại cạnh anh? Thẩm Tại, tôi không muốn đi, tôi không muốn đi đâu cả.”

Cô giống như đứa trẻ con nhõng nhẽo, không cho kẹo thì không chịu nín.

Bây giờ anh rất chịu trong lòng, anh muốn đưa kẹo ra để dỗ cô, nhưng anh biết nếu làm vậy, sau này cô sẽ càng ngỗ nghịch hơn. Cho nên anh không muốn đưa kẹo, anh chỉ muốn cô thôi ăn kẹo, mau chóng trưởng thành.

“Cô cứ sống ung dung, thích gì làm đó, tương lai sao gánh nổi Thịnh gia? Làm sao chứng minh được năng lực của mình với người nhà?”

Thịnh Văn Ngôn lộ ra vẻ mặt đau xót: “Tôi có thể đi từng bước chậm rãi… Từ từ tôi sẽ làmđược.”

“Thịnh Văn Ngôn, cô đang rất chậm.” Đáy mắt anh lóe lên tia sáng nhỏ, bắt đầu bày ra tông giọng dạy dỗ nghiêm khắc: “Muốn mạnh mẽ nhưng không chịu bước ra khỏi vùng an toàn, cô nghĩ trên đời này sẽ có chuyện tốt đẹp đến vậy à? Hay trong đầu cô ngoài yêu đương ra thì không còn chuyện gì khác?”

Thịnh Văn Ngôn chợt ngước mắt nhìn anh, cô muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt áp chế của anh, cô không thốt ra được câu nào.

Không phải, không phải vậy…

“Cô chọn một trong hai đi. Đến hai tổ điện ảnh và truyền hình, hoặc là về Khải Thịnh.”

Hai tổ, Khải Thịnh. Không còn sự lựa chọn nào khác.

Anh quyết tâm muốn đẩy cô ra khỏi mình.

Thịnh Văn Ngôn nhìn mặt đất, hốc mắt có vệt nước.

Cô biết Thẩm Tại không nói hai lời, cô không có cách nào để thay đổi suy nghĩ của anh.

Trong một lúc, lòng cô trống rỗng, vừa mù mịt vừa lạnh buốt.

“Thịnh Văn Ngôn.”

“Tôi về Khải Thịnh.” Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt tối đen một mảnh.

Thẩm Tại không lên tiếng, chỉ nhìn cô, vậy là ngầm đồng ý.

Thịnh Văn Ngôn siết chặt nắm tay, lập tức xoay người, đi về phía cửa văn phòng.

Trần Siêu đứng ở cửa, thấy Thịnh Văn Ngôn đi đến thì có chút bối rối. Lúc cô đi ngang qua, anh ta vươn tay kéo tay cô lại theo bản năng: “Thịnh Văn Ngôn.”

“Thư ký Trần, chuyện công ty Lợi Nguyên tôi sẽ giải quyết xong sớm, còn những chuyện khác đành giao lại cho anh.” Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn đỏ lên, cố nén cơn chua xót: “xong xuôi mọi chuyện, tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.”

Trần Siêu trố mắt, vừa liếc mắt nhìn Thẩm Tại, vừa nói với cô: “Cô nhất định phải đi à? Cô có thể ở lại IZ mà.”

“Nơi đây không cần tôi.”

“…”

“Tôi đi trước.” Thịnh Văn Ngôn gạt tay Trần Siêu, đi thẳng ra ngoài.

Tiếng bước chân xa dần, tất cả quay về với sự yên tĩnh.

Yên lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Trần Siêu quay đầu nhìn Thẩm Tại. Người ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Trần Siêu đã làm việc với Thẩm Tại nhiều năm, anh ta cảm thấy ngay lúc này, tâm trạng ông chủ đang không ổn.

Không… không phải không ổn mà là cực xấu.

Trần Siêu do dự, cuối cùng vẫn đi vào: “Sếp Thẩm.”

Thẩm Tại không ngước lên, nhưng anh ta biết mình có thể nói tiếp, vì thế anh ta lên tiếng: “Văn Ngôn là con gái, vẫn nên khuyên bảo nhỏ nhẹ, để tôi đi theo cô ấy, dỗ dành vài câu là cô ấy trở về à.”

Thẩm Tại lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ là cơ hội thích hợp để cô ấy về Thịnh Thị. Cô ấy muốn về thì cứ để cô ấy đi.”

“Nhưng… thoạt nhìn cô ấy rất không muốn.”

Mặt mày Tgaarm Tại khẽ cử động, cuối cùng nói: “Cô ấy không thể cứ ở đây mãi.”

——

Ba giờ chiều là thời điểm niềm đam mê công việc của cả công ty bùng lên mạnh mẽ nhất. Nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên từng bàn làm việc của mỗi người, chỗ nào cũng có một lớp màng mỏng ánh chiều.

Có người đang gọi điện thoại, có người đánh máy tính, có người đang soạn từng chữ trong hợp đồng. Ai cũng chìm đắm trong thế giới của mình, không ai chú ý đến Thịnh Văn Ngôn vừa đang đi ngang, không thấy sắc mặt cô kém thế nào.

“Văn Ngôn, cô tới rồi à, chúng tôi vừa bàn về vấn đề nhân lực quản lý dự án của Lợi Nguyên, cô xem thử đi.” Bên trong phòng họp, những đồng nghiệp đã làm việc chung một thời gian đang vẫy tay với cô.

Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, bước vào: “Tôi vừa qua phòng chủ tịch nên về hơi trễ.”

“Không sao đâu, cô là người của phòng sếp Thẩm mà, chạy qua chạy lại chắc là phiền lắm.”

“Có điều bọn tôi vừa nghe sếp Lâm nói, sếp Thẩm cố ý bảo cô gia nhập vào tổ bọn tôi, không làm việc với sếp nữa, thật không đấy?”

Ánh sáng mặt trời chiếm một phần ba bàn hội nghị, lúc Thịnh Văn Ngôn cụp mắt thì nhìn thấy đồ vật trên ngón trỏ bên phải của mình đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Là nhẫn, trước kia cô bán đi để mua một chiếc xe điện, sau đó anh trả lại cô một chiếc y như chiếc cũ.

Bởi vì là đồ anh đưa nên mỗi ngày cô đều mang theo.

Thịnh Văn Ngôn rút tay về, vừa mất mát vừa tức giận, cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón trỏ.

Chiếc nhẫn bị niết trong lòng bàn tay, cộm cộm, cơn đau lan tới tim.

Một lát sau, cô ngẩng đầu cười với mọi người, nói: “Khoảng thời gian được làm việc với mọi người tôi rất vui, có điều tôi không vào tổ, tôi muốn từ chức.”