Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 4: Giả vờ say rượu

Trans+Edit: Team CN

“Chiếc váy này thế nào?”

Khương Phán lui về phía sau một bước, đánh giá người phụ nữ trước mặt, mái tóc đen ngắn uốn xoăn, mắt dài quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, chính là kiểu phụ nữ mị lực bắn ra bốn phía, xinh đẹp nổi bật, chiếc váy dài kèm theo đai lưng màu đỏ này vừa hay có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp đó.

Cô gật đầu nói: “Rất đẹp.”

Sau khi Doãn Tiệp mua chiếc váy này, tiếp tục kéo cô đi dạo.

“Cậu không mua quần áo sao?”

“Không hợp.”

Hai người các cô đều là người đẹp có thân hình cao gầy, cực kỳ dễ gây chú ý trong đám đông, một người rực rỡ sắc sảo một người thanh nhã dịu dàng, làm người qua đường ghé mắt tới tấp.

Doãn Tiệp khinh thường nói: “Cậu không dễ gì mới có thể ra ngoài đi dạo một lần, cái gì cũng không mua có phải là có lỗi với thời gian bỏ ra không chứ?” Cô ấy liếc nhanh nhìn thấy một chiếc váy, lấy ra đưa cho Khương Phán: “Cậu thử cái này xem.”

Là một chiếc váy bó người chất liệu tơ tằm màu xanh thẫm, cực kỳ tôn dáng, chuẩn xác ôm sát đường cong yểu kiểu của cô. Nói lộ mà cũng không lộ, nó chỉ để lộ ra mắt cá chân trắng nõn tinh tế của người phụ nữ, nhưng cổ váy chữ V sâu lại để lộ đường rãnh ngực sâu hút mắt trắng nõn nà.

“Rất hợp với cậu đấy.” Doãn Tiệp đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Khương Phán thay ra, vốn định trả nó về chỗ cũ, nhưng Doãn Tiệp lại ngăn cô: “Cậu có thể mặc đi câu đàn ông mà.”

Khương Phán cho cô ấy xem chiếc nhẫn trên ngón áp út, cô ấy lại cười nhạt: “Kết hôn rồi thì không thể có người khác sao? Người như Hạng Lệ, nếu là tớ, tớ sẽ nuôi hẳn mười người luôn.”

Khương Phán không nhịn được nở nụ cười trên môi: “Có thể thấy được, cậu không thích ấy ấy cho lắm.”

“Công việc của anh ta như thế, mỗi lần ra ngoài gần như là đi khắp nơi trên thế giới, một năm mà có thể ở nhà được một tháng là đã không tệ rồi. Ném một đại mỹ nhân như cậu phòng không gối chiếc ở nhà như vậy, anh ta không thấy áy náy sao?”

Cô ấy lấy cái váy kia, thanh toán luôn, hoàn toàn không quan tâm đến Khương Phán, nhét túi vào trong tay cô: “Tặng cậu.”

Các cô ngồi trong quán cà phê uống cà phê, Doãn Tiệp nói: “Không bằng tớ giới thiệu cho cậu mấy anh đẹp trai đáng tin nhé.”

Khương Phán từ chối nói: “Không cần đâu.”

Cô suy nghĩ một lúc lâu, vẫn quyết định nói với Doãn Tiệp: “Thật ra tớ đã có tình nhân rồi...”

Doãn Tiệp trợn mắt há miệng. Cô ấy chậm chạp hỏi: “Có phải là Nghiêm Tuân không, ánh mắt anh ấy bình thường nhìn cậu không giống lắm.”

Khương Phán cười: “Anh ấy bình thường sẽ không nhìn tớ.”

Doãn Tiệp lắc đầu: “Cậu không biết rồi, mỗi lần cậu không chú ý đến anh ấy, trong mắt anh ấy chỉ có cậu.”

Khương Phán nhảy dựng trong lòng, cô cụp mắt xuống, sóng mắt lưu chuyển, đầu ngón tay trắng mềm chấm vào cốc cà phê: “Ừ.”

Doãn Tiệp nhếch mép xấu xa: “Một người sao mà đủ được.” Cô ấy mở di động, lướt đến một trang nào đó, đưa qua: “Cậu cảm thấy mấy người này thế nào? Tớ đều ngủ cùng rồi, rất tốt. Cứ chọn tùy thích.”

Khương Phán biết cô ấy làm việc rất cởi mở mạnh dạn, nhưng mới nghe thấy vẫn có chút rung động.

Cô liếc mắt, phần lớn là mấy người đẹp trai mặt mũi phong lưu, hoặc nên nói toạc ra là vô lại, vì thế từ chối nói: “Tớ thích kiểu đứng đắn.”

“Đàn ông đứng đắn quá khó chinh phục.”

“Ngược lại dễ chinh phục quá tớ lại không thích.”

So với bắn trúng mục tiêu như một viên đạn, cô càng thích sắp đặt cạm bẫy vòng vèo hơn, dụ dỗ, mê hoặc, khiến con mồi xinh đẹp từ từ tiến vào bẫy trong từng mắt xích mà cô an bài, hơn nữa đồng thời hưởng thụ ám muội và khát vọng của cả quá trình.

Đi ra khỏi quán cà phê, Doãn Tiệp kéo cô, ra hiệu cho cô nhìn một người đàn ông cách đó không xa, nói nhỏ: “Cậu xem, kia không phải là kiểu đẹp trai đứng đắn mà cậu thích sao?”

Khương Phán theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, đúng lúc tầm mắt của Phó Du cũng nhìn ngược lại, dựa vào người anh ta là một cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, đang kéo tay và ngẩng đầu nói chuyện với anh ta.

Khương Phán chào hỏi: “Phó tổng, lại gặp mặt rồi.”

“Khương tổng.”

Hai người sau khi chào hỏi khách sáo, đều nắm tay bạn mình rời đi.

Vừa đi, Khương Phán vừa nói: “Tớ không muốn đυ.ng chạm với đối tác, sẽ làm hại đến người không liên quan.”

Doãn Tiệp nhún nhún vai: “Vậy được rồi.”

Hai người các cô uống rượu đến chín giờ tối, Doãn Tiệp lái xe đưa cô đến dưới nhà họ Hạng.

Khương Phán uống cũng không nhiều, chỉ hơi say mà thôi, nhưng cô uống rượu vào rất dễ đỏ mặt, chờ đến khi Hạng Đường mở cửa, thấy mắt cô hàm chứa xuân thủy, từ cổ đến mặt đều nhiễm một màu hồng phấn, tựa như ráng chiều tà.

Cô giả vờ say rượu, đâm đầu vào trong ngực Hạng Đường.

Hạng Đường có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn ôm cô đến sô pha trong phòng khách.

Trên đường ôm đi, cô khẽ cọ mặt vào cổ trần của cậu, môi đỏ hé mở, phả khí vào người cậu.

Hơi thở từ cơ thể người phụ nữ quyện với mùi rượu, hô hấp cô ấm áp, hơi thở phả vào mặt cậu khiến cơ thể cậu hơi nóng lên, hạ thể lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

Tay cô cũng không ngoan ngoãn để đúng chỗ mà theo bả vai thẳng tắp của cậu thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lướt qua da cậu, chôn dấu động mạch đang nhảy lên dưới da.

Trong mạch máu của cậu nên chảy loại cảm xúc mãnh liệt nào, loại ái dục nặng nề nào?

Chàng trai vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra mùi chanh làm cô say mê, nhẹ nhàng sảng khoải và sạch sẽ, mang theo sức sống mùa hè.

So với rượu còn muốn say lòng người hơn.

Cô để mũi ở nơi ngực cậu, cẩn thận mà ngửi.

Thật muốn ngủ với cậu.

Thật muốn bị nhiệt độ của cậu, hương vị của cậu bao phủ.

Hạng Đường đặt cô ổn định trên sô pha, đứng thẳng dậy, rõ ràng không uống rượu, nhưng mặt cũng dần dần đỏ lên: “Em đi gọi thím Đỗ nấu nước giải rượu.”

Cậu vội vàng rời đi, sợ nhiều thêm một giây thì toàn bộ lý trí cũng mất luôn, mà lao vào vùng cấm lσạи ɭυâи của chị dâu em chồng.

Khương Phán nhìn bóng lưng cậu rời đi, từ sô pha đứng lên, đáy mắt ngà ngà say đảo qua.

Cô nhìn ra được du͙© vọиɠ của cậu đối với cô, chàng trai trẻ tuổi căn bản không giấu được phản ứng ngây ngô của mình, người lõi đời vừa một cái nhìn là biết ngay.

Đêm nay, có lẽ có thể ăn cậu nhỉ?

——————