Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 3: Ŧɦủ ᗪâʍ

Trans+Edit: Team CN

Trong khu nước cạn của bể bơi trong xanh, hai tay Khương Phán nắm tay vịn bên cạnh bể bơi, cả người nổi lên, hai chân đập xuống mặt nước, đẩy ra từng vòng sóng: “Là làm như thế này sao?”

“Thân trên phải nổi lên một chút nữa.” Hạng Đường đáp.

Cậu không biết phải đặt tầm mắt của mình vào đâu, Khương Phán đang ở ngay trước mắt cậu.

Vòng eo mảnh khảnh của cô lõm xuống, cặp mông đầy đặn vểnh lên, một nửa chìm ở dưới nước, nửa còn lại nhô lên thoạt nhìn có vẻ mềm mại, đầy đặn, da thịt lại có tính đàn hồi, hai chân thon dài trắng như tuyết không ngừng lên xuống, giữa những gợn sóng mờ mờ ảo ảo, lại càng sinh ra vài phần hấp dẫn mê hoặc.

Trên người cậu càng lúc càng khô nóng, dường như thứ đang chảy quanh thân cậu không phải là nước mà là lửa dục liên miên không dứt.

Cô cuối cùng cũng dừng lại, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa duy trì được bao lâu, cậu thấy sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, lập tức bơi tới bên cạnh cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chắc là bị chuột rút rồi.”

Hạng Đường tới gần cô, đặt một cánh tay của cô lên vai mình, sau đó một tay thuận theo đùi cô đi xuống, nắm lấy bắp chân cứng đờ của cô, dùng lực nắn bóp, tay kia nắm bàn chân cô, ép hướng lên trên, sau một lúc lâu, cô cuối cùng cũng giảm bớt, thả lỏng cơ thể dựa vào cổ cậu.

Cô nghe thấy tim cậu đập rất nhanh, cứ như tiếng trống vậy.

Hạng Đường lại giúp cô nắn bóp một lúc nữa, da thịt con gái sờ vào mềm mại trắng nõn, mát lạnh như tơ lụa, làm lòng cậu sinh ra vài phần quyến luyến, nhưng lý trí buộc cậu phải nới lỏng ra.

Cậu mở miệng nói chuyện, bởi vì áp chế lửa dục quá mức mà giọng nói trở nên khàn khàn: “Chị, chúng ta lên bờ nhé?”

Được cô đồng ý, cậu vòng tay qua vai cô, một tay ôm chân cô rồi bế lên. Tóc cô ướt sũng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, dán bên cổ cậu, dây dưa không rõ.

Hạng Đường đặt cô ngồi trên băng ghế dài, dùng khăn tắm sạch bao cô lại, cô cuộn tròn khăn tắm bọc quanh thân mình, run rẩy lau người. cậu kiên nhẫn đợi cô lau xong, nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay nâng chân cô lên, nhẹ nhàng xoa bóp. Mu bàn chân của cô trắng như tuyết, phía trên dính vài giọt bọt nước, da trắng đến mức gần như trong suốt, mạch máu xanh nhạt giống như dây leo uốn lượn đầy mê hoặc.

Cậu nhắm mắt lại, hô hấp có chút không ổn định.

Hơi thở nóng rực của Hạng Đường phả vào mu bàn chân cô, Khương Phán hiểu rõ, cô cúi đầu hạ thấp ánh mắt xuống nhìn người thanh niên đang xoa bóp chân cho mình, nhìn thấy vài giọt bọt nước chảy dọc theo sống lưng trần trụi dưới ánh nắng, qua rãnh lưng hơi lõm xuống rồi chảy vào bên trong thắt lưng, cơ lưng nhô lên nhấp nhô liên tục kia lấp lánh ánh nước sáng ngời, vừa gợϊ ȶìиᏂ lại vừa quyến rũ.

Thật muốn dùng đầu ngón tay chạm một chút vào mấy giọt bọt nước kia.

Cô tưởng tượng đến chuyện nếu cô làʍ t̠ìиɦ với cậu, được đưa lên cao trào, có lẽ ngón tay của cô sẽ không nhịn được bấm móng tay lên cơ lưng cậu nhỉ?

Hai người đều có chút xao động, đều tưởng tượng đến cùng một chuyện giống nhau.

“Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

“Được.” Hạng Đường đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình, cúi đầu nói: “Chị, em đi tắm trước đây.”

Trong phòng tắm, Hạng Đường mở vòi hoa sen, dòng nước từ vòi phun trên cao rơi xuống đỉnh đầu như mưa to, lập tức dội ướt toàn thân cậu.

Thở hổn hển, cậu ném chiếc khăn tắm đang buộc trên người sang một bên, lộ ra chiếc quần bơi đang bị dươиɠ ѵậŧ đội lên thành một đường vòng cung.

Có thứ gì đó dường như sắp chọc thủng lớp vải.

Hơi nước lượn lờ, dòng nước không ngừng rơi lên cơ thể trần trụi của cậu thanh niên, đôi lông mày sắc bén của cậu nhăn lại vì khó chịu, môi mím chặt, hàm dưới căng chặt, lộ ra đường nét gọn gàng sạch sẽ.

Mông hẹp rắn chắc hữu lực không ngừng phát lực, mang theo dươиɠ ѵậŧ dựng đứng ngạo nghễ không ngừng va chạm về phía trước, rút ra cắm vào cái lỗ do bàn tay nắm lại tạo thành.

Lực độ hung mãnh giống như dã thú không có giới hạn, vừa điên cuồng vừa đáng sợ.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, hàng lông mi dày run rẩy dính đầy bọt nước, l*иg ngực phập phồng lên xuống.

Trước mắt hiện lên chính là cảnh tượng cậu và Khương Phán làʍ t̠ìиɦ trong bể bơi. Hai tay cô nắm chặt tay vịn bên cạnh bể bơi, bờ mông mềm mại cọ nhẹ lên bụng dưới của cậu.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, quyến rũ cậu.

Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ vừa trằn trọc vừa triền miên, như dẫn dắt cậu hung hăng nhập vào cô.

Phòng ngủ của Khương Phán ở dưới tầng cậu.

Cô ngâm mình trong bồn nước nóng tỏa ra hương thơm, cũng nhắm mắt lại. Đôi vai mượt mà nhẹ nhàng nhấp nhô, lộ ra trên mặt nước, còn cả nửa bộ ngực đẫy đà trắng nõn theo nhịp hô hấp của cô run rẩy mê người.

Hai chân nhỏ nhắn thon dài mở ra rất rộng, giống như có đàn ông ở đây, đong đưa eo, dùng sức xâm nhập vào chỗ sâu bên trong cô.

Cô khó nhịn vặn vẹo mông, phóng túng hùa theo, cậu va chạm không kiêng nể gì.

“Ha...... Hừ......” Cô thở dốc đầy quyến rũ.

Mặt nước bị lay động tạo thành từng vòng sóng, bắp đùi cô co giật không ngừng, cuối cùng cũng tiết ra.

Cùng lúc đó, dươиɠ ѵậŧ của thanh niên trên lầu căng ra đến mức đáng sợ, trên trán đột nhiên xuất hiện gân xanh ngoằn ngoèo, cậu đẩy nhanh tốc độ di chuyển khúc gậy thô to, sau đó nắm chặt mã mắt đang nhỏ nước, kêu lên một tiếng, phun ra từng luồng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tất cả tình cảm mãnh liệt cùng ái dục trong cơ thể giống như đều thông qua lỗ hổng này, trong nháy mắt phun ra.

“Hạng Đường.”

Hạng Đường phục hồi tinh thần, Khương Phán đang nhìn cậu, hỏi: “Kỳ nghỉ của các em bao giờ kết thúc?”

Bọn họ lại đang ăn cùng bàn.

Vừa mới tắm xong, tóc cô còn mang theo ẩm ướt rủ xuống bả vai, ánh đèn ấm áp rơi lên người cô, chỉ thấy khuôn mặt không trang điểm dưới ánh đèn, dung mạo vừa thanh tú lại vừa dịu dàng.

Một chút du͙© vọиɠ cũng không chạm vào được, xinh đẹp cứ ngỡ như ảo ảnh.

Chỉ liếc mắt một cái, cậu liền dời tầm mắt, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhưng khe khẽ run rẩy, nhất thời không có cách nào che giấu tâm tư trong lòng.

“Còn bốn ngày.”

“Đến lúc đó chị lái xe chở em đi, đúng lúc chị cũng muốn quay lại đại học T tìm một người bạn cũ trước đây.”

“Bạn cũ trước đây?”

“Là giáo viên trước đây của chị, thầy ấy tên là Thư Đình Viễn.”

Hạng Đường thoáng dừng lại một chút.

Khương Phán hỏi cậu: “Em quen à?”

Hạng Đường đáp: “Em chỉ mới học lớp của thầy ấy, tên là Lịch sử thẩm mỹ phương Tây, thầy ấy rất tốt, rất nhiều người thích thầy.”

Mạch suy nghĩ của Khương Phán trôi đi một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, lúc chị còn đi học, cũng có rất nhiều người kính mến thầy ấy.”