Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 16: Giả Khờ

Anh em nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Y Y đi ra, Lâm Nhị Quân nói trước: “Chị cả tỉnh lại rồi hả? Chị cả tỉnh lại rồi sao lại trong quay về nhà vậy?  Cả nhà lo lắng muốn chết.”

Lâm Đại Quân: “Đúng vậy đó, chị cả, bọn em đói bụng rồi, làm sao đây?”

Tần Hương Cúc chau mày nhìn, cái nhà này….

Chị dâu cả Tiêu nói: “Đại Nha, em trai em đến tìm em, bọn nó quan tâm em như vậy, em cùng bọn nó trở về đi.”

Không ai ngờ được chị dâu cả Tiêu sẽ nói vậy. Nhưng mà những nói lời này của chị dâu cả Tiêu mọi người ai cũng đều hiểu được, nếu như mấy anh em nhà họ Lâm không đi mà ở lại ăn cơm, có thể ăn hết bao nhiêu thức ăn đây?

Lâm Y Y gật đầu: “Chị dâu nói có lý, mặc dù em mới bán máu, cơ thể còn yếu, nhưng mà em biết chị dâu không phải đuổi em đi, mà là quan tâm đến mấy đứa em của em, cảm ơn chị dâu.”

Sắc mặt chị dâu cả Tiêu cứng đơ, chuyện Lâm Y Y bán máu, Tiêu Vũ đã nói với bọn họ rồi, chị ta cũng biết đến. Nhưng mà lời nói của Lâm Y Y là ý gì đây, ý chỉ điều gì? Chị dâu cả Tiêu muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Lâm Y Y dịu dàng nói: “Nhị Quân, em nói đúng, chị cả như mẹ, chị nên chăm sóc em, nên là chị nghe em nói đi bán máu, bán được ba mươi đồng đó, nhưng mà… nhưng mà lúc về nhà, sức khỏe của chị không tốt, cả người mơ mơ màng màng, tiền cũng không biết biến đi đâu mất rồi, vậy nên chị không còn tiền nữa, Nhị Quân tốt bụng như thế, hiểu chuyện như thế, sẽ không giận chị đúng không? Thực sự chị mới vừa nãy còn muốn đi bán máu, nhưng mà nghĩ đến lời bác sĩ mua máu nói, nếu như chị lại đi bán máu, sẽ phải giao lại mạng mà đi, chị còn không nỡ bỏ lại các em, còn chưa muốn chết.”

Sắc mặt Lâm Nhị Quân xấu hổ, Lâm Y Y đã nói như thế, cậu ta còn có thể nói gì nữa? Chẳng lẽ lại nói chị có thể vì em bán máu lần nữa? Nếu nói như thế, chẳng phải là ép chị tới con đường chết hay sao? Nếu chuyện này được truyền đi, cậu ta làm sao còn làm người được nữa? Lâm Nhị Quân nhìn về phía người nhà họ Tiêu, lại phát hiện những người bên cạnh cũng đang xì xào bàn tán, khuôn mặt của cậu ta bất giác đỏ lên.

Bốn anh em nhà họ Lâm tới cửa, còn mang theo cái sọt, hàng xóm nhà họ Tiêu đều trông thấy, bởi vì hiện tại là giai đoạn nghỉ ngơi, nên tất cả mọi người đều ở nhà.

Lúc này, Lâm Y Y nói ra những lời đó, đương nhiên cũng có người nghe được, ai nấy đều kinh ngạc, em trai bắt chị gái bán máu lấy tiền, đây là chuyện gì? Đương nhiên cũng có người tò mò, thật sự có thể đổi máu hay tiền hay sao?

Lúc này, Lâm Nhị Quân tuy rằng tính tình ích kỷ, lại có chút hẹp hòi, luôn tự mình nghĩ kế hãm hại chị gái, thế nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là đứa nhỏ 13 tuổi, cũng không thể độc ác tới cùng. Cho nên, khi nghe người khác xì xào bàn tán, nghĩ rằng mọi người đang nói mình, liền vội vàng lớn tiếng “Chị, là lỗi của em, em không nên để chị đi bán máu, chị đừng làm nữa, so với những thứ khác, chị quan trọng hơn.” Nếu có lời nào hay hơn nữa, cậu ta cũng sẽ nói.

Lâm Y Y cảm động cầm tay Lâm Nhị Quân: “Nhị Quân, em thật hiểu chuyện, em yên tâm, chị nghe lời em nói, từ nay về sau sẽ không bao giờ bán máu nữa.” Sau đó, cô lại nắm tay Lâm Đại Quân: “Đại Quân, chị đã bán máu một lần, hiện tại thân thể không cho phép, sau này mọi chuyện trong nhà đều nhờ cả vào em, tục ngữ nói, chị cả như mẹ, anh cả như cha, em là anh cả, sau này các em trai đều dựa cả vào em,... chị thật là vô dụng, không thể bán máu lần hai, hức…” Nói xong, cô liền nghẹn ngào khóc lớn.

Lâm Đại Quân há miệng muốn nói, nhưng trước sau đều không thể phát ra âm thanh, anh cả như cha, chuyện đó ai ai cũng biết, nhưng nếu để cậu ta cũng đi bán máu như chị cả là chuyện không có khả năng.

“Đại Quân?” Lâm Y Y nhìn Lâm Đại Quân “Chẳng lẽ...chẳng lẽ em lại không hiểu chuyện? Như vậy rất bất lương đó? Em không muốn chăm sóc các em trai hay sao?”. Lâm Đại Quân ngày thường không mạnh mẽ như Lâm Nhị Quân, anh em trong nhà, cũng có vâng lời cậu ta, thế nhưng đại đa số đều nghe theo Lâm Nhị Quân, điều này không có nghĩa là những anh em khác không có tâm tư, chỉ là Lâm Nhị Quân mang lại cho bọn họ rất nhiều lợi ích nên bọn họ đều vâng theo, nhưng mà một khi có xung đột về lợi ích, như vậy...Bọn họ còn có thể nghe theo Lâm Nhị Quân hay sao?

Trước tiên, Lâm Đại Quân là anh cả, anh cả như cha, trọng trách này cậu ta phải làm sao?

Lâm Đại Quân tỏ vẻ muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy những anh em khác đều nhìn mình, khuôn mặt cứng rắn cũng dần đỏ lên.

Oa oa…

Lúc này, ở phía sau, Ngũ Đệ oà khóc.

Lâm Y Y vội vàng ôm lấy Ngũ Đệ, thằng bé mới chỉ hai tuổi nên không nặng, hơn nữa lại thiếu dinh dưỡng, bộ dạng lớn lên rất nhỏ bé. Lâm Y Y ôm lấy Ngũ Đệ: “Ngũ Đệ ngoan,...Chị ở đây, Ngũ Đệ ngoan…” Cô vừa ôm vừa thủ thỉ, bộ dạng dịu dàng lúc này khác xa so với khi nãy.