Tần Hương Cúc chớp mắt một cái rồi nói: “Đại Nha, không phải bác gái nói con, cha mẹ con đi rồi, con cũng đã gả chồng, em trai trong nhà phải tự mình đứng lên, bằng không ai có thể gánh vác được gia đình? Con nói có đúng không?”
Lâm Y Y gật đầu.
Tần Hương Cúc tiếp tục nói:” Nhưng mà nếu như em trai con tự mình đứng lên, con cũng phải hạ quyết tâm, không thể cái gì cũng thuận theo bọn chúng, giống như việc bán máu cho bọn chúng đi học thì ngàn vạn lần không cần phải làm, chuyện này mà truyền ra, em trai con còn muốn làm người không? Điều này ảnh hưởng xấu đến như thế nào? Tương lai em trai con nói lấy vợ, con gái nhà người ta biết bọn chúng sống bằng máu của chị gái mình, ai còn muốn gả cho chúng? Hơn nữa, con gái đều thích đàn ông cần cù tài giỏi, em trai con phải chịu thương chịu khó mới có thể tìm được người con dâu tốt, con nói đúng không?”
Lâm Y Y tiếp tục gật đầu.
Tần Hương Cúc vừa ý: “Vậy nên Đại Nha à, bây người người ta ăn còn khổ, ai còn có thể nghĩ đến việc đi học? Vả lại cho dù người ta ăn đủ no thì học cũng phải cần tiền mà? Lẽ nào con lại muốn bán máu? Con lại bán máu, chuyện này truyền ra, chúng sẽ không còn mặt mũi làm người nữa.”
Lâm Y Y vội vàng lắc đầu: “Bác gái, con không bán máu nữa, con nghe lời bác, con sẽ không làm hại bọn chúng, con sẽ dạy dỗ lại để chúng đứng lên.”
Tần Hương Cúc đáp: “Đúng vậy, làm chị nhất định phải nghiêm một chút, lấy khí thế của người chị gái ra như vậy mới có thể ép chặt được, làm bọn chúng hiểu chuyện.”
Lâm Y Y : “Nhưng mà bác gái, con sợ.”
Tần Hương Cúc trả lời: “Con đừng sợ, có gì không hiểu, con liền nói với bác, bác sẽ giúp con nghĩ cách.”
Lâm Y Y đột nhiên nhào qua, ôm lấy Tần Cúc Hương: “Bác gái, bác thật tốt. bác thật giống mẹ con, cái gì cũng cân nhắc vì con, còn cân nhắc cho em trai con, bác thật sự quá tốt. Có thể gả cho anh Tiêu Vũ, có thể có mẹ chồng như bác, nhất định kiếp trước con đã làm rất nhiều chuyện tốt.”
Tần Hương Cúc vừa bị Lâm Y Y ôm lấy thì có chút thận trọng, lại nghe cô nói mấy lời như vì cô mà suy xét, bà cảm thấy có chút xấu hổ, bà không phải là vì nhà họ Lâm, bà là vì gia đình của mình, bà không muốn con dâu làm phù đệ ma, lấy đồ nhà chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Nhưng mà nghe những lời nói trực tiếp của Lâm Y Y, bà lại cảm thấy kiêu ngạo, bà chẳng phải là người mẹ chồng tốt sao? Một người mẹ chồng bình thường có thể cùng con dâu tâm sự như vậy sao? Lại nhìn đứa con dâu trong ngực, có chút gầy, có chút thấp, nhưng mà không sao, sau này vẫn có thể nảy nở. Nói cho cùng, bà sinh ra ba đứa con trai, một đứa con gái, mà không có một đứa nào nói rằng bà rất tốt. Cũng không có đứa nào ôm bà như vậy cả. Ngay cả đứa con gái sinh đôi, tính cách giống bà, hùng hùng hổ hổ, nào có được mảnh mai yểu điệu như thế?
Tần Hương Cúc vỗ vỗ bờ vai Lâm Y Y: “Đại Nha à, bác là mẹ chồng tương lai của con, chúng ta sau này là người một nhà, bác đương nhiên muốn cân nhắc giúp con.”
Lâm Y Y ở trong lòng Tần Hương Cúc nói: “Bác gái, con có thể thương lượng chuyện này với bác được không?”
Tần Hương Cúc hỏi: “Có chuyện gì sao? Con nói đi.”
Lâm Y Y thấp giọng hỏi: “ Bác có thể gọi con là Y Y (Nhất Nhất - đồng âm với Y Y), đừng gọi con là Đại Nha được không? Trong đại đội có rất nhiều người gọi Đại Nha, bác gọi, người khác còn cho là vợ của Tiêu Vũ là một Đại Nha nào đó.”
Tần Hương Cúc vừa nghe xong liền nói: “ Đại Nha…. Nhất Nhất nói gì cũng đúng, vậy sau này bác gái sẽ gọi con nhà Nhất Nhất.”
Lâm Y Y: “Vâng.”
Oa oa…oa oa….
Một tiếng khóc thút thít truyền đến, từ bên ngoài nhà họ Tiêu vọng tới trong sân. Người nhà họ Tiêu nhanh chóng ra xem: “Ôi chao, là Đại Quân, sao cậu lại đến đây?” Giọng chị dâu cả Tiêu vâng lên.
Lâm Đại Quân xấu hổ nói: “Chào chị dâu cả Tiêu, em trai thứ năm khóc lớn đòi tìm chị cả, khóc đến khàn cả giọng, bọn em cũng không còn cách nào, cho nên….”
Chị dâu cả Tiêu hướng về cửa phòng của Tiêu Vũ gọi: “Đại Nha, em trai em đến đón em này.” Thời đại này, ai mà thích được có người dìu dắt cả nhà đến trước cửa nhà, huống chi hiện tại đang là thời kỳ nạn đói.
Lâm Y Y cũng nghe thấy giọng nói ở ngoài cửa, lúc chị dâu cả Tiêu nói âm thanh không nhỏ, vả lại tiếng khóc Lâm Ngũ Đệ cũng khiến cho Lâm Y Y lo lắng, tiếng khóc của đứa nhỏ bị đè nén, điều này đối với đứa nhỏ mà nói cũng không tốt. Cô vội vàng xuống giường, lúc xuống giường, cơ thể lâng lâng, cảm thấy dường như không còn sức lực.
Lâm Y Y cắn chặt răng đi ra ngoài. Nhìn thấy bốn anh em nhà họ Lâm đứng đợi, Lâm Ngũ Đệ ở trong cái sọt. Đứa trẻ hai tuổi đã biết đứng dậy rồi, bây giờ nó đang đứng trong cái sọt, hai mắt đỏ bừng vì khóc.