Edit: FAFOEVER.
Trước khi vào phòng, Phàn Vụ nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Rất nhanh, Tang Tri Tửu ở bên trong đáp một tiếng, cô mới lấy ra thẻ phòng mở cửa tiến vào.
Trên đường tới đây, Phàn Vụ đã tưởng tượng ra đủ loại thái độ của Tang Tri Tửu, cũng chuẩn bị tốt việc đối phương sẽ trách móc và tức giận. Nhưng ngoài dự đoán của cô, Tang Tri Tửu lúc này đang ngồi trên thảm trải sàn, mặt không cảm xúc nâng kịch bản nghiền ngẫm đọc, tựa hồ hoàn toàn không hề tức giận.
Cô thăm dò hỏi một chút: "Có muốn ăn một chút gì không?"
"Để tôi gọi phục vụ khách sạn mang lên."
Tang Tri Tửu mí mắt cũng không nhấc, lắc đầu: "Không cần, tôi không đói bụng."
Tiếp đó, nàng lại chậm rãi bổ sung một câu: "Nếu như chị muốn ăn, có thể tự gọi cho mình một phần."
Phàn Vụ cười cười: "Không cần đâu... Tôi cũng không đói bụng lắm."
Có một số việc trước sau cũng sẽ đối mặt, cô cởϊ áσ khoác ra, cất ở trong ngăn tủ ngay cửa ra vào, sau đó đi tới bên người Tang Tri Tửu.
Tang Tri Tửu đang xem nội dung sẽ quay vào ngày mai.
Kịch bản《 Hơn cả tình yêu》này, cuối cùng là một kết thúc mở.
Gần cuối phim, một khoảng thời gian sau giai đoạn Trần Duyệt cùng Mộ Nhất Ninh yêu đương cuồng nhiệt, sẽ nghênh đón vô vàn vấn đề của hiện thực. Trần Duyệt muốn triệt để bỏ học để ở trong ban nhạc của Mộ Nhất Ninh, nhưng Mộ Nhất Ninh lại hi vọng Trần Duyệt nghe theo ba mẹ sắp xếp, ra nước ngoài theo học ở học viện âm nhạc để đào tạo chuyên sâu.
Xung đột của hai người một lần nữa bùng phát, mà trong lúc này, mẹ của Trần Duyệt khi đang trên đường tới quán bar tìm con gái mình, bất ngờ gặp phải mấy tên côn đồ, bị đánh cho nhập viện, Trần Duyệt cũng bởi vậy cuối cùng trở lại bên người ba mẹ mình.
Sau đó, Trần Duyệt đồng ý xuất ngoại, mà Mộ Nhất Ninh thì đi tới sân bay đưa tiễn và nói lời từ biệt với nàng.
Hai người còn trẻ, tuy rằng đi hai con đường hoàn toàn khác nhau, nhưng tương lai có vô vàn khả năng sẽ gặp lại.
Phần lớn phân cảnh phía trước đã hoàn thành xong, bây giờ sẽ đến phân cảnh Trần Nguyệt cùng Mộ Nhất Ninh xảy ra xung đột.
Một đoạn này cùng đoạn yêu đương cuồng nhiệt phía trước có khác biệt rất lớn, trước đó hai người là người yêu thân mật đến nỗi không có khe hở, lần cãi nhau này lớn đến mức hai người còn động tay động chân.
Mắt thấy Phàn Vụ ngồi xuống bên cạnh mình, Tang Tri Tửu cuối cùng cũng dời mắt ra khỏi kịch bản.
Nàng hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"
Phàn Vụ buông tay: "Có thể."
Tang Tri Tửu tiện tay ném kịch bản lên ghế sô pha ở bên cạnh.
Nàng chỉnh quần áo một chút, tiếp theo liền nghiến răng ngồi lên trên chân của Phàn Vụ, cầm lấy cổ áo của nàng, chất vấn: "Chị đến cùng có thật sự yêu em không?"
Phàn Vụ mới bắt đầu có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Tang Tri Tửu sẽ trực tiếp động thủ.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng điều chỉnh, biểu lộ ra dáng vẻ của Mộ Nhất Ninh.
"Chuyện này cùng chuyện chị có yêu em hay không, không có quan hệ gì."
Trần Duyệt nước mắt lập tức chảy ra.
(ಥ﹏ಥ)
Nàng buông cổ áo Mộ Nhất Ninh ra, đổi thành hai tay bóp cổ của nàng, nhưng không có đủ lực, càng như là một loại uy hϊếp.
"Hóa ra từ trước đến giờ, những lời nói của chị, tất cả đều là đang lừa tôi, đúng không?
"Mộ Nhất Ninh, tôi ở trong mắt chị, vẫn luôn là một phiền phức đúng không? Khi có cơ hội, liền đem tôi đẩy ra xa, vứt bỏ không chút do dự*."
Phàn Vụ hơi sững sờ.
Vào thời khắc này, Tang Tri Tửu cùng nhân vật Trần Duyệt có chút giống nhau, nàng cũng không nhận rõ, người mà nàng đang trách móc đến cuối cùng là ai.
Chỉ là, trong lòng của Tang Tri Tửu, bất luận là Phàn Vụ hay là Mộ Nhất Ninh, đều là những kẻ bại hoại không thể tha thứ.
Phàn Vụ nhẹ nhàng nâng tay lên lau nước mắt nàng: "Đừng khóc."
"Chị không phải là cố ý lừa em."
Tang Tri Tửu cắn răng, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị còn dám nói là không phải cố ý ư.
"Chị không phải cố ý, cũng đã gạt tôi đến thảm như vậy, nếu như cố ý, có phải, có phải còn muốn lừa tôi đến cả đời luôn không?"
Nàng hơi không khống chế được, hai tay đặt ở cổ của Phàn Vụ hơi bóp lại. Trong một khoảnh khắc, Tang Tri Tửu thậm chí muốn trực tiếp siết chặt hai tay, đem tai họa Phàn Vụ này bóp chết ngay tại chỗ luôn!
Phàn Vụ giơ tay, sờ trên mặt nàng, ôn nhu an ủi: "Nếu như chị thật sự lừa em, cũng nhất định sẽ vì em mà phụ trách."
Tang Tri Tửu đẩy tay nàng ra: "Ai muốn chị phụ trách chứ, đồ khốn nạn!"
ヽ (‵ ﹏´) ノ
Thật sự lúc bắt đầu từ vài câu trước, Phàn Vụ đã sớm lệch ra khỏi lời thoại của kịch bản.
Sau khi thoát khỏi vai diễn, Tang Tri Tửu thoáng bình phục lại.
Nhìn nàng hai mắt cùng với mũi đỏ bừng lên, Phàn Vụ cảm thấy trái tim mình có chút đau đớn.
Cô trong lòng cười khổ —— Mộ Nhất Ninh thật sự bất đắc dĩ cùng không muốn, cô bây giờ xem như là hoàn chỉnh cảm nhận được.
Nhưng cô không giống như Mộ Nhất Ninh, người đã được định sẵn một cái kết ở trong kịch bản, cô không cần làm mặt lạnh, đem người đẩy ra xa.
Vứt bỏ những tâm tư hỗn độn, Phàn Vụ lấy một tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tang Tri Tửu.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn là chủ động giải thích: "Chuyện tin nhắn đó... là một bất ngờ. Ngày đó tôi từ Mộng Chi bên kia đã sớm biết hướng đi của Quan đạo diễn, nên tìm một cơ hội nhắc nhở em, không nghĩ tới sau đó sẽ..."
Tang Tri Tửu đánh một cái lên vai cô: "Chị, chị còn nói là fan của tôi! Chị căn bản là, là cố ý!"
Phàn Vụ nắm lấy quả đấm nhỏ của nàng.
Cô cố vớt vát chút hình ảnh tốt cho mình: "Nhưng em cũng phải thừa nhận... Đạt Bố Lưu tiền bối từ đầu đến cuối không có lừa gạt việc gì gây hại cho em đúng chứ?"
"Tôi là thật sự muốn giúp em, nhưng nếu như lấy thân phận thực sự xuất hiện, em nhất định sẽ từ chối, lúc này mới hết cách, đành phải phủ lên một lớp áo."
Cô bóp bóp sống mũi của Tang Tri Tửu: "Bạn nhỏ không thể quỵt nợ."
Tang Tri Tửu tức giận đến mặt đều đỏ.
Nàng ngừng lại việc khóc nức nở: "Chị, chị đúng là không có hại tôi, nhưng chị, chị chắc chắn là ở sau tin nhắn, xem tôi như trò cười!"
Thời điểm như vậy, Phàn Vụ đương nhiên không thể nhận cục nợ này.
Cô chính trực nói: "Tôi không có."
Tang Tri Tửu mạnh mẽ trừng mắt nàng.
(Ò﹏Ó)
Phàn Vụ có chút không chịu nổi ánh mắt ai oán của bạn nhỏ, sửa lại lời giải thích: "Tôi, khụ, tôi xác thực biết hoàn cảnh khốn khó của em, nhưng tôi chưa từng có ý chê cười em."
"Em không nhận ra sao, mỗi lần em gặp chuyện, tôi so với em còn sốt ruột hơn, luôn nỗ lực giúp em nghĩ biện pháp sao?"
Tang Tri Tửu trong nháy mắt ngừng lại, nhưng lúc này sự tức giận đang chiếm thế thượng phong: "Chị, chị ngụy biện."
Nàng dùng tay chống lên thảm, đứng dậy, hung ác mắng: "Nói, nói chung, tôi sẽ không tha thứ cho chị.
"Chúng ta, sau khi quay xong bộ phim này, liền, liền mỗi người một ngả, kể từ đây, nước sông không phạm nước giếng!"
Phàn Vụ ngẩng đầu nhìn nàng, trong thời gian ngắn không biết nói gì cả.
Tang Tri Tửu cho rằng thái độ của nàng như vậy là ngầm thừa nhận, cũng không muốn ở lại nơi này nữa.
Nàng quay đầu lấy kịch bản của mình, tiếp theo đầu cũng không nhìn lại, xoay người rời đi.
Đến khi cửa phòng bị một lực mạnh đóng "Ầm" một tiếng, Phàn Vụ mới lấy lại tinh thần.
Bạn nhỏ vừa nãy khóc cũng thật hung, trên tấm thảm trải sàn, thậm chí lưu lại nước mắt làm ướt vài chỗ.
Phàn Vụ đưa tay sờ vào, chỉ cảm thấy sự ẩm ướt lạnh lẽo.
"Mỗi người đi một ngả? Nước sông không phạm nước giếng?"
Cô thấp giọng lẩm bẩm lời nói của Tang Tri Tửu trước khi rời đi.
Trên thực tế, nếu không phải Tang Tri Tửu nhấc lên, cô vẫn đúng là không nghĩ tới, sau khi kết thúc hạng mục này, cô sẽ ở chung với bạn nhỏ như nào nữa.
Đại khái là vẫn trở lại giống như trước đó, làm đồng nghiệp trong công ty, là tiền bối và hậu bối trong giới. Nếu như không có hạng mục nào cần hợp tác, lại như hai người xa lạ, không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không gặp nhau.
Thế nhưng...
Vừa nãy khi nghe xong những lời của Tang Tri Tửu, cô mới bắt đầu ý thức được, tiếp sau đó như vậy, cũng không phải điều mà cô chờ mong.
Chẳng lẽ, sau khi quay xong, liền phải cùng bạn nhỏ triệt để tách ra sao?
Phàn Vụ mở mắt, nhìn những vệt nước mắt ở trên thảm đến phát ngốc.
Cũng không lâu lắm, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên: "Tửu Tửu, xin lỗi."
"Hình như... đã hơi muộn rồi."
Sau khi nói ra hai câu này, Phàn Vụ bỗng nhiên có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.
Có lẽ, cũng không biết từ khi nào, tình cảm bằng hữu của cô đối với bạn nhỏ lại biến hóa long trời lở đất như vậy.
Trước đây, cô quan tâm Tang Tri Tửu, đều là bởi vì Phàn Vũ.
Mà hiện tại, ánh mắt của cô dừng lại trên người bạn nhỏ, thế nhưng lại hoàn toàn là xuất phát từ khát vọng trong lòng của cô.
Nghĩ tới đây, ý cười trên môi của Phàn Vụ càng sâu thêm một chút.
Thế nhưng... bạn nhỏ đang tức giận không dễ dụ dỗ.
Mấy ngày sau đó, quay phim tiến triển thuận lợi đến khó mà tin nổi.
Những lo lắng trước đó của phó đạo diễn hoàn toàn chưa từng xuất hiện, tại phân cảnh xung đột cuối này, Tang Tri Tửu biểu hiện vô cùng tốt. Dưới diễn xuất của nàng, Trần Duyệt nhân vật này càng ngày càng sinh động, mặc kệ là lúc nổi giận hay là rơi lệ, đều rất có ý vị.
Người gặp phải sự cố, ngược lại là Phàn Vụ.
Thời gian nghỉ ngơi, phó đạo diễn không nhịn được, hỏi: "Phàn đạo diễn, ngài có phải là gần nhất không có nghỉ ngơi tốt a?"
Lấy thời gian hắn cùng Phàn Vụ hợp tác lâu như vậy, Phàn Vụ căn bản có rất ít thời điểm mắc lỗi.
Phàn Vụ nghiêng đầu qua, nhìn Tang Tri Tửu ở cách đó không xa.
Mới vừa cùng Mộ Nhất Ninh cãi nhau một trận, Tang Tri Tửu sắc mặt vẫn còn đỏ. Nàng tiếp nhận chai nước A Khang đưa tới, mới vừa uống xong một ngụm, liền cảm nhận được ánh mắt của Phàn Vụ.
Lần này, nước nàng cũng không uống nữa, trực tiếp trừng mắt nhìn Phàn Vụ bên kia.
Phàn Vụ cũng không tức giận, thậm chí bởi vì đối phương còn nguyện ý để ý chính mình, ở trong lòng tự mừng thầm.
Cô thu hồi ánh mắt, không muốn tiếp tục tăng thêm lửa giận của Tang Tri Tửu, thuận tiện đáp lại phó đạo diễn: "Tôi không có chuyện gì, điều chỉnh một chút là tốt rồi."
Phó đạo diễn gật đầu.
Hắn nói: "Tiến độ của chúng ta rất khả quan, tôi không phải là thúc giục ngài, chỉ là hơi lo lắng về trạng thái của ngài mà thôi."
Phàn Vụ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Tháng sau đã muốn đóng máy rồi..."
Phó đạo diễn cười lên: "Đúng vậy.
"Dựa theo tiến độ hiện nay, chúng ta rất có thể sẽ sớm kết thúc quay phim, đầu tháng sau liền có thể đóng máy rồi."
Phàn Vụ lẩm bẩm nói: "Đầu tháng sao... vậy chỉ còn nửa tháng thôi."
Sau khi đóng máy, Tang Tri Tửu sẽ trở lại địa bàn của chính mình (là chị nhà sẽ quay về nơi ở của hai vị mẫu thân á), khi đó, bản thân mình muốn tìm nàng cũng phải tốn nhiều sức lực hơn.
Nhưng phải làm sao để trong nửa tháng ngắn ngủi này, dỗ bạn nhỏ trở lại, ít nhất cũng phải làm bạn nhỏ sau này sẽ không từ chối gặp chính mình nữa?
« chị cứ yên tâm, rất nhanh sẽ có một lý do cực kỳ đặc biệt cho riêng chị đó, ahihi _ (: 3 」∠) _»
Điều này làm cho Phàn Vụ có chút nhức đầu.
Phải biết, Tang Tri Tửu mấy ngày nay đều không để ý tới cô, cho dù là cùng với cô đối diễn, cũng đều mang theo Lận Gia Hòa hoặc là trợ lý A Khang ở bên người, hai người thậm chí ngay cả một cơ hội ở riêng đều không có.
Phàn Vụ suy tư một trận, vẫn là quyết định ——
Đạt Bố Lưu tiền bối gây ra sự tình, nhất định phải có Đạt Bố Lưu tiền bối tự mình giải quyết.
Thế là, sau khi kết thúc công việc trong ngày, cô lấy điện thoại di động ra, tìm cái tên "Bạn nhỏ" trong danh bạ, gửi đi vài tin nhắn.
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Tửu Tửu, trước đó em không phải đã nói muốn mời tôi ăn cơm sao? 】
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Đêm nay cùng ngày mai tôi đều rảnh rỗi, không biết em có tiện không. 】
Khi đang chuẩn bị rời trường quay, Tang Tri Tửu thấy điện thoại mình rung lên, lấy ra kiểm tra.
Sau khi thấy rõ nội dung tin nhắn, nàng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía Phàn Vụ bên tổ đạo diễn bên kia.
Phàn Vụ nhìn nàng nở một nụ cười thân thiện.
Tang Tri Tửu thu hồi ánh mắt, được trợ lý mở cửa, thấp người ngồi vào bên trong xe của chính mình.
Phàn Vụ còn tưởng rằng cái kế hoạch này không thể thực hiện được, nhưng ba phút sau, tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới vang lên.
【 Được thôi. 】