Edit: FAFOEVER.
Rất nhanh, nhân viên công tác đã điều chỉnh xong vị trí máy quay, bắt đầu quay cảnh mới.
Tang Tri Tửu sắc mặt ửng hồng, tim cứ đập nhanh chưa có dấu hiệu trở về tần suất bình thường, cả người đều biểu lộ ra vẻ khẩn trương. Nhưng vừa vặn, trạng thái này cực kỳ phù hợp với biểu cảm ngượng ngùng của Trần Duyệt khi bị phát hiện mình hôn trộm.
Phàn Vụ đóng vai Mộ Nhất Ninh cong khóe miệng lên, nhìn về phía Tang Tri Tửu: "... Em, mới vừa làm gì?"
Tang Tri Tửu đỏ mặt lùi lại một bước: "Không có, không có làm gì hết."
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Rất rõ ràng, lời nói của nàng cũng không có đủ sự thuyết phục.
Nhưng vào giờ phút này...
Giữa hai người không cần bất kỳ ngôn ngữ nào nữa.
Phàn Vụ nghiêng người bước tới trước, áp sát vào người nàng, nhẹ nhàng ôm eo nàng vào lòng.
Vào một khắc đó khi ánh mắt hai người đυ.ng nhau, hô hấp bắt đầu dần dần trở nên nặng nề.
Chuyện xảy ra sau đó, Tang Tri Tửu có chút mơ hồ.
Cùng với cảnh trước đó khi nàng đi hôn trộm Phàn Vụ không giống nhau, tình cảnh này là do Phàn Vụ nắm quyền chủ đạo, nàng chỉ cần phối hợp với đối phương, đi theo tiết tấu của Phàn Vụ.
Nhưng vô tình hay cố ý mà, dù ý thức nàng mơ hồ, nhưng những cảm quan của thân thể lại đặc biệt trở nên nhạy cảm hơn.
Khả năng là do khí thế của đối phương quá mãnh liệt, Tang Tri Tửu thậm chí còn có thể miêu tả rõ mồn một Phàn Vụ là làm sao ở trong miệng của chính mình công thành đoạt đất.
Cũng không biết qua bao lâu, nhân viên công tác hô "Cắt" một tiếng.
Hai người thoáng tách ra, nhưng Phàn Vụ cũng chưa hoàn toàn buông Tang Tri Tửu ra.
Cô vẫn ôm lấy nàng, để nàng dựa vào mình đứng vững, ngay cả giọng nói hỏi han cũng vạn phần ôn nhu: "Thế nào? Còn có thể đứng vững không?"
Tang Tri Tửu cúi đầu, căn bản không dám nhìn nàng: "Tôi, tôi có thể."
Nàng nỗ lực điều chỉnh lại tần suất hô hấp cùng nhịp tim, không muốn biểu lộ ra bất kỳ một điểm khác thường nào.
Phàn Vụ cười nhẹ.
Cô dùng cằm cọ cọ tóc trên đỉnh đầu Tang Tri Tửu, ôn nhu nói: "Đừng cậy mạnh."
« trồi ôi, một trong những hình ảnh tui thấy thích nhất, trông đáng yêu thực sự (๑˃ᴗ˂) ﻭ »
Tang Tri Tửu chống cự ở trong ngực của cô, nhưng căn bản là không đủ lực, trong giọng điệu mềm mại nói ra yêu cầu: "Chị, chị thả tôi ra."
Phàn Vụ mím mím môi, có chút không nỡ.
Trên thực tế, cô lúc này cũng không rõ, mình là vẫn chưa thoát được vai diễn, hay là xuất phát từ bản thân cô, không muốn vào lúc này buông bạn nhỏ đang ngoan ngoãn quá mức như này ra.
Cũng có lẽ... là cả hai?
Ở trong lòng đấu tranh một lúc, cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, buông Tang Tri Tửu ra.
Hai người đi tới phía sau máy quay, phó đạo diễn đang phát lại cảnh diễn vừa nãy.
Không giống như bầu không khí trước đó, lúc nãy bởi vì đoạn hôn trộm diễn quá kém mà ai cũng cười ồ lên, còn khi nhìn đến trên màn hình cảnh hai người hôn môi này, vài nhân viên đoàn phim lại có chút đỏ mặt.
Phó đạo diễn liếc nhìn Phàn Vụ, nói: "Hiệu quả cực kỳ tốt, tôi cảm thấy không có vấn đề gì."
Phàn Vụ còn chưa nói, Tang Tri Tửu bỗng dưng thở phào một hơi.
Nàng xác nhận lại, nói: "Một lần là qua sao?"
Phó đạo diễn thấy Phàn Vụ không có ý kiến gì, gật đầu: "Đúng, một lần liền qua!"
"Tri Tửu, em vừa nãy biểu hiện rất tốt a, em tìm lại cảm giác thử xem, sau đó chúng ta quay lại cảnh hôn trộm, tranh thủ hoàn thành thêm một phân cảnh!"
Tang Tri Tửu thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghe vậy gật đầu: "Được!"
Phàn Vụ nhìn dáng dấp của nàng, trong nháy mắt liền tự lý giải kế vặt của bạn nhỏ.
Cô nhìn màn hình, gật đầu nói: "Ừm, không tệ, có thể qua."
Nhưng sau đó, cô lại nói: "Nhưng, chúng ta quay lại cảnh này ở một góc độ khác."
Phó đạo diễn lập tức liền tự lý giải ý của Phàn Vụ: "Đúng đúng, tôi liền nói nhân viên đi điều chỉnh một góc quay khác."
Tang Tri Tửu vừa nghe, nhịp tim vừa mới hạ xuống lại bỗng chốc tăng lên.
Nhưng nàng biết đây là sắp xếp rất bình thường, cũng không nói gì, chỉ là im lặng cùng Phàn Vụ quay lại vị trí.
Phàn Vụ vừa quan sát vẻ mặt của nàng, vừa vén vài lọn tóc có chút rối của nàng vì cảnh hôn lúc nãy, hỏi: "Chán ghét cảnh diễn này vậy sao?"
Tang Tri Tửu sững sờ, lập tức nhăn mũi lại: "Công việc cần... không có cái gì là chán ghét hay không cả."
Phàn Vụ bật cười: "Lần sau khi nói mấy câu như này, nên thử diễn chân thành hơn một chút."
Tang Tri Tửu trừng cô.
(Ò﹏Ó)
Một lát sau, nàng mở miệng, đột nhiên hỏi: "Chị... đối với những chuyện này, có phải là rất thành thục?"
Phàn Vụ nhất thời chưa kịp hiểu ý của nàng: "Hả?"
Tang Tri Tửu hơi cúi đầu: "Chị đã diễn qua rất nhiều cảnh hôn phải không?"
Phàn Vụ sửng sốt.
Chuyện như vậy không cách nào che giấu, cũng không có gì để giấu cả, thế là cô gật đầu: "Công tác cần."
Tang Tri Tửu cau mày, nghiêng đầu qua bên khác: "Chẳng trách lại thành thục như vậy."
(`ー ´)
Phàn Vụ có chút oan ức.
Cô nắn nắn cái cằm nhỏ của Tang Tri Tửu: "Tiểu tổ tông, em thật là biết tìm lý do nổi nóng."
σ ( ̄ 、  ̄〃)
"Lẽ nào em không có diễn qua sao?"
Tang Tri Tửu nghiến răng: "Đương nhiên không có."
Nghe nói như thế, cả người Phàn Vụ cứng đờ rồi sửng sốt một chút.
Lập tức, cô nhớ lại từng tác phẩm mà Tang Tri Tửu từng diễn qua, trả lời: "Tôi nhớ em trong những bộ 《 Phồn hoa 》, 《 Minh nguyệt biệt chi 》, đều có phân cảnh thân mật.
"Thế nào? Cần tôi giúp em nhớ lại từng chút một không?"
Tang Tri Tửu hơi kinh ngạc: "Chị đều xem qua?"
"Chị trước đây ở trên chương trình, không phải còn nói diễn xuất của tôi rất nát, tác phẩm chất lượng đều không cao sao?"
Phàn Vụ nói hợp tình hợp lý: "Chính là đều nghiêm túc xem qua, mới biết khi đó diễn xuất của em không được a."
Tang Tri Tửu hơi ngẩn ra, đợi khi phản ứng lại, có chút ngượng ngùng.
Nhưng nàng rất nhanh biện giải cho mình, nói: "Nhưng, vài cảnh là do góc máy, vài cảnh khác là thế thân... tôi chưa từng có chân thực diễn cảnh hôn."
Phàn Vụ chỉ cảm giác hô hấp của mình trong nháy mắt ngừng lại.
(⊙_⊙)
Cô hai tay nâng mặt của Tang Tri Tửu lên, lần thứ hai xác nhận: "Vì vậy... Hôm nay, là nụ hôn đầu của em?"
Tang Tri Tửu gò má bị nàng đè lại, chỉ có thể trừng hai mắt: "... Không phải nụ hôn đầu, là nụ hôn đầu (trong) diễn."
(Ò﹏Ó)
Nàng có vẻ hơi tức giận, lại hỏi ra một vấn đề khiến Phàn Vụ có chút không hiểu được: "Có phải là nụ hôn đầu hay không, trong lòng chị không có biết sao?"
Nụ hôn đầu của nàng...
Vào cái đêm hai người xảy ra chuyện bất ngờ ấy, không biết đã bị tên cầm thú này cướp đi bao nhiêu lần nữa.
Phàn Vụ hơi khó hiểu một chút, nhưng cho rằng ý của nàng là vừa mới mất đi nụ hôn đầu.
Cô bất đắc dĩ cười cười, mở miệng nói: "Nụ hôn đầu (trong) diễn, ừ, là vinh hạnh của tôi."
Hai người nói chuyện lâu như vậy, phó đạo diễn đã chờ nãy giờ.
Hắn tìm cái thời cơ, xen vào nói: "Phàn đạo diễn, Tri Tửu, hai người chuẩn bị xong chưa?
"Vị trí quay đã điều chỉnh xong, nếu không có vấn đề gì, chúng ta bắt đầu quay thôi."
Lời này cắt ngang Tang Tri Tửu đang định mở miệng, nàng nhìn sang phó đạo diễn bên kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Phó đạo diễn liền ra hiệu nhân viên bên cạnh chuẩn bị máy quay, Tang Tri Tửu vừa mới ngẩng đầu lên, môi lại bị Phàn Vụ bắt lấy.
Quyến luyến thân mật, nàng nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ của đêm hôm ấy...
A, hiện tại nhớ đến, mặc dù chuyện đó là ngoài ý muốn, nhưng cùng Phàn Vụ một chỗ... Cũng thật thoải mái.
Có loại BUFF này hỗ trợ, đoạn này rất nhanh được thông qua, ngay cả phân cảnh hôn trộm sau đó, cũng tận dụng lúc Tang Tri Tửu mặt đỏ tim đập thình thịch này, đạt được hiệu quả vô cùng tốt.
Sau khi xác nhận lại không còn vấn đề gì nữa, Phàn Vụ xoa xoa tóc của nàng.
"Hôm nay quay phim tới đây, em trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi đi."
Tang Tri Tửu dò hỏi: "Chị ở đâu?"
Bạn nhỏ đôi mắt trong sáng đơn thuần, khiến cho Phàn Vụ ngứa ngáy trong lòng.
Nội tâm của cô chia làm hai phái, ác ma thì muốn tham lam nhìn kỹ Tang Tri Tửu, kêu gào cô nên tiến thêm một bước nữa, thiên sứ thì lại tra hỏi lương tâm của cô, tận lực khuyên bảo cô không thể đối với bạn nhỏ động tà niệm.
Phàn Vụ nhẫn nhịn rung động, mở miệng nói: "Em đi về trước chờ tôi, tôi xử lý xong chuyện ở đây, trở lại bồi em cảnh diễn của ngày mai."
Tang Tri Tửu lúc này mới thoả mãn, mang theo ý cười xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Phàn Vụ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nỗ lực đem sự chú ý chuyển đến trên công việc.
Nhưng vào giờ phút này, cô không biết, một phiền toái lớn sắp lập tức đánh đến trên đầu mình.
Trên đường về khách sạn, Tang Tri Tửu bất ngờ nhìn thấy Phàn Vũ cùng Giang Mộng Chi tụ lại cùng nhau nói chuyện.
Giang Mộng Chi ánh mắt nhìn Phàn Vũ rất sủng nịch, là điển hình của trưởng bối quan tâm tiểu bối, điều này chứng minh được, hai người quan hệ cực kỳ quen thuộc.
Giang Mộng Chi là quản lý của Phàn Vụ, hai người làm việc với nhau đã lâu, nàng sẽ đem Phàn Vũ coi như tiểu bối, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng nhìn hai người, Tang Tri Tửu không thể không khỏi nhớ lại mấy ngày trước trong nhà của Phàn Vụ nhìn thấy quyển sách kia.
Trong lòng nàng đột nhiên có một cái suy đoán lớn mật!
Mặc dù biết đoạn thời gian này rất quan trọng, nhưng Tang Tri Tửu vẫn là không nhịn được.
Nàng kiên trì chờ hai người tách ra, sau đó nhanh chân, đuổi theo Giang Mộng Chi đang chuẩn bị rời đi.
Giang Mộng Chi bị ngăn lại, hơi kinh ngạc, nhưng thấy rõ người tới là nàng, cười hỏi.
"Tri Tửu, là em sao?"
"Làm sao thế? Có chuyện gì gấp mà phải chạy vậy?"
Tang Tri Tửu có chút chần chờ.
"Mộng Chi tỷ, tỷ có bận không? Em có chút việc muốn hỏi tỷ một chút."
Giang Mộng Chi dừng bước: "Không có chuyện gì, có chuyện gì em cứ hỏi đi."
Tang Tri Tửu lấy điện thoại di động ra, trong doanh bạ ấn vào một dãy số, đưa đến trước mặt Giang Mộng Chi.
"Là như vậy...
"Trước đó công ty có... cho em một dãy số, nói là có thể trực tiếp liên lạc với Phàn Vụ."
"Em không xác định được là thật hay giả, cho nên muốn mời tỷ giúp em xem một chút, dãy số này có đúng hay không."
Giang Mộng Chi hơi kinh ngạc: "Công ty đưa cho em... trong công ty ai đưa cho em?"
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn là tiến lên trước, nhìn lên dãy số trên màn hình điện thoại của Tang Tri Tửu.
Một giây sau, nàng bật thốt lên: "Cái này đúng là số điện thoại riêng của Phàn Vụ."
"Số điện thoại cá nhân của nàng rất dễ nhận biết, cứ thấy đuôi bốn số ‘9’ là biết."
Giang Mộng Chi trực tiếp nói, cũng là bởi vì nàng đối với Tang Tri Tửu căn bản không có cảnh giác cái gì cả.
Theo suy nghĩ của nàng, nếu không là Tang Tri Tửu trước kia cùng Phàn Vụ có chút mâu thuẫn, lấy địa vị hai người ở công ty, nên sớm trao đổi phương thức liên lạc cá nhân rồi.
Nhưng nàng lại không biết, khi Tang Tri Tửu nghe được câu này, nội tâm có bao nhiêu giông tố.
Nàng khóe miệng cứng ngắc, cố gắng nở một nụ cười lễ phép: "Em, em biết rồi."
"Cảm ơn Mộng Chi tỷ."
Giang Mộng Chi lúc này mới phát hiện một chút không đúng: "Không, đừng khách khí."
Nàng thăm dò hỏi: "Sao rồi?"
"Số này là ai đưa cho em vậy? Số điện thoại tư nhân của Phàn Vụ sẽ không tiết lộ ra ngoài đấy chứ?"
Tang Tri Tửu lắc đầu một cái: "Sẽ không, tỷ không cần lo lắng."
Nàng qua loa, sau đó kiếm cớ nói: "Em còn có một số việc, đi trước, lần sau rảnh rỗi sẽ mời tỷ ăn cơm."
Nói xong, nàng cúi đầu trực tiếp chạy về khách sạn.
Lần này xác nhận được tin tức thực sự quá lớn, nàng cần tìm nơi yên tĩnh một mình một chút.
Giang Mộng Chi nhìn bóng lưng nàng đi xa, nghi hoặc nhíu mày.
Suy nghĩ không có kết quả, nàng lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin đơn giản về việc vừa rồi, gửi đến cho Phàn Vụ.
Một số điện thoại tư nhân... Bị Tang Tri Tửu biết rồi, sẽ không đến nỗi nháo xảy ra chuyện gì chứ?
Coi như thật sự có vấn đề... Lấy quan hệ hiện nay của Phàn Vụ cùng Tang Tri Tửu, cũng không đến nỗi xảy ra mâu thuẫn không thể giải quyết.
Tự mình an ủi một phen, Giang Mộng Chi lúc này mới thở phào một hơi.
Phàn Vụ bên này.
Tang Tri Tửu đi rồi, cô theo thường lệ cùng hai phó đạo diễn tổng kết thành quả quay phim ngày hôm này, lại sắp xếp đơn giản công việc của ngày mai.
Một phó đạo diễn cùng quay cảnh hôn cười nói: "Sắp xếp trước giờ đều làm rất tốt, boss không cần lo lắng, tôi cảm thấy chúng ta là nên suy tính một chút trạng thái của Tang Tri Tửu."
"Hai người khoảng thời gian này diễn cảnh yêu đương cuồng nhiệt, cảm tình tốt như vậy, lập tức đi tới phân cảnh cắt đứt đoạn cuối, tâm tình cần lập tức chuyển biến."
"Boss thì tôi không có lo lắng, nhưng Tang Tri Tửu bên kia, có thể sẽ không nỡ lòng nổi giận với boss đi?"
Phàn Vụ nghe ra lời nói trêu chọc của hắn, cũng không có tức giận, trái lại phối hợp cười cười.
Đột nhiên, di động rung lên, cô lấy ra kiểm tra, thấy Giang Mộng Chi gửi tới một tin nhắn.
Khoảng thời gian đóng phim này, Giang Mộng Chi cũng không có tập trung ở bên cạnh cô, vào lúc này lại gửi tin nhắn cho cô, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao?
Mang theo nghi vấn, Phàn Vụ mở ra tin nhắn.
Hai giây sau, sắc mặt của cô mơ hồ hơi trắng bệch.
Hai vị phó đạo diễn vẫn còn ở một bên thảo luận về trạng thái của Tang Tri Tửu đối với Phàn Vụ.
"Có Phàn Vụ mang theo, anh lo lắng hơi dư thừa rồi."
"Ha, cậu đương nhiên không biết, ở bên trong phòng nghỉ ngơi, trạng thái của hai người có bao nhiêu chán ngán. Hôm nay nồng nhiệt ngày mai cãi nhau, đổi lại ai cũng không chịu được."
"..."
Phàn Vụ quay đầu, nhìn bọn họ một chút.
"... Tôi đoán không cần lo vấn đề này."
Phó đạo diễn có chút mơ hồ: "A?"
Phàn Vụ nắm điện thoại di động, có nỗi khổ nhưng không nói được.
"A... Bạn nhỏ bên kia, cũng không biết sẽ tức giận hay không, hẳn là muốn bắt đầu..."
Tự lầm bầm trong miệng, cô chào tạm biệt hai vị phó đạo diễn, nhận mệnh trở về khách sạn.