Edit: FAFOEVER.
Đồng phục của bệnh nhân có một kích cỡ vừa vặn với khá nhiều người, đang được mang lỏng lẻo trên người Tang Tri Tửu. Cổ tay trắng như tuyết lộ ra dưới ống tay áo, khiến cả người nàng có một vẻ đẹp yếu đuối và mảnh mai.
Nhưng vẻ mặt của nàng lại tràn ngập sức sống, nhe răng trông rất hung ác.
« trông như mèo con khi xù lông ấy ต(Φ ω Φ) ต »
Bạn nhỏ hung ác chộp lấy tờ giấy bị vo tròn nắm chặt lại, nghiêm túc bảo vệ lãnh địa của chính mình: "Không được động loạn vào đồ vật của tôi!"
Cảm giác áy náy trước đó của Phàn Vụ bị dáng vẻ này của nàng đánh tan, cảm thấy hứng thú nghiêng đầu nhìn nàng: "Thư tình sao?"
Xem bộ dạng này của Tang Tri Tửu, tờ giấy này có vẻ không phải là một tờ giấy bỏ đi. Sẽ sử dụng son môi làm mực, nghĩ đến là mang theo một loại bí ẩn ám muội nào đó.
Khí thế không thể thua, Tang Tri Tửu trừng mắt nhìn: "Bằng! Chứng! Phạm! Tội!"
Phàn Vụ bị trêu chọc cười: "Xem ra "Phạm nhân" này còn rất có tình thú."
Nếu cứ tiếp tục nói chuyện, chỉ sợ sẽ bị bại lộ, Tang Tri Tửu ho khan một cái, nói sang chuyện khác: "Cô tới làm cái gì?"
Phàn Vụ lúc này cũng nhớ tới chính sự.
Cô lần thứ hai nhìn chung quanh gian phòng, nhấc cánh tay phụ họa theo: "Em có nhìn thấy một cái túi quà màu vàng, đại khái lớn như vậy, bên trong chứa vài cuốn sách."
Tang Tri Tửu nghe vậy, nhịp tim tăng thêm một nhịp.
Nàng là không nghĩ tới, Phàn Vụ cố ý quay trở lại, chính là muốn thừa dịp tất cả mọi người đều không ở đây, nhắc nhở nàng chú ý tới lễ vật mình tặng.
Mà những lý luận đầy ám chỉ trong sách kia...
Chẳng lẽ yêu nghiệt tiếu lý tàng đao [1] này thật sự thầm mến mình ư? !
(° ロ °)!
[1] tiếu lý tàng đao: chỉ những người bên ngoài đối với người khác thì vui vẻ, nhân nghĩa nhưng trong lòng lại tính toán, ghi thù.
Đôi khi có một số việc một khi đã gieo trong tâm trí bạn, thì cũng giống như cỏ dại dưới cơn mưa mùa xuân, cho dù có nhổ đi thì cũng không hết được.
Khi "Phàn Vụ thầm mến mình" trở thành một lý do, Tang Tri Tửu phát hiện, rất nhiều hành động trước đây của Phàn Vụ làm nàng khó có thể giải thích được, bây giờ lại có thể giải thích được một cách hợp lý.
Phàn Vụ tại sao vừa mới bắt đầu liền đặc biệt quan tâm một người trẻ mới bước chân vào nghề như mình?
Nhất kiến chung tình! [2]
[2]nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Phàn Vụ tại sao có thể trong các trường hợp khác nhau mà ngẫu nhiên gặp được mình?
Nóng lòng muốn gặp được mình!
Phàn Vụ tại sao lại vô duyên vô cớ [3] cùng mình đối nghịch?
[3]vô duyên vô cớ: không có lý do chính đáng.
Do bản tính... Không không không, là muốn ở trước mặt mình tạo cảm giác tồn tại, để cho mình chú ý tới nàng!
Lời giải thích này thật giống như một sợi dây ràng buộc, đem những vướng mắc trước đây của hai người kết hợp hoàn hảo lại, để tất cả những điều phi lý đều có một đích đến hợp lý.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tang Tri Tửu hiện ra vẻ mặt từ mê man đến khϊếp sợ, biểu cảm gương mặt, cực kỳ đặc sắc.
Phàn Vụ đứng bên cạnh nàng, thật ra cũng rất khó hiểu. Cô quan sát Tang Tri Tửu nãy giờ, thực sự không hiểu tại sao hỏi một vấn đề đơn giản, lại có thể làm cho đối phương làm ra những phản ứng biến đổi phức tạp như thế.
Phản ứng của đối phương không giống như được hỏi vị trí mấy quyển sách đâu, càng giống như là nàng đối với mấy cuốn sách đó đã phạm vào tội không thể tha thứ, sau đó bị chủ nhân của những quyển sách đâm thủng một lỗ ngay bụng.
Sẽ không phải là cô chân trước mang theo túi sách lại đây, chân sau Tang Tri Tửu liền đem đồ vật ném đi rồi chứ?
Nghĩ tới đây, cô theo bản năng nhìn về thùng rác phía bên trong phòng, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, không có thứ gì.
Phàn Vụ không nhịn được hỏi lại lần nữa: "Em thật sự không nhìn thấy túi quà sao?"
"Không có!" Tang Tri Tửu lấy lại tinh thần, điên cuồng lắc đầu.
Sau đó nàng cắn răng, có ý nói thêm: "Tôi, tôi cái gì cũng không biết, khụ, cho dù biết cũng sẽ không nhận!"
« người ta gọi đây là giấu đầu hở đuôi ┐ ( ̄ ヮ  ̄) ┌ »
Phàn Vụ nghe không hiểu, chỉ cho rằng nàng là cùng một thái độ giống Giang Mộng Chi nói.
Nàng khoanh hai tay trước ngực: "Đây là chuyện của tôi, cùng em có nhận hay không thì có quan hệ gì?"
Tang Tri Tửu xù lông.
ต(Φ △ Φ ╬) ต
Nếu như nàng sớm biết Phàn Vụ thầm mến chính mình, khả năng còn có thể lấy chuyện này viết thành văn chương.
Nhưng vấn đề là, hai người đã ma xui quỷ khiến ngủ với nhau, mà Phàn Vụ còn một bộ thản nhiên tiếp nhận, thuận tiện xuất hiện trước mắt nàng để tăng thêm mối quan hệ giữa hai người...
Tang Tri Tửu chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Nàng mặt ngoài nhìn có vẻ tính khí lớn, nhưng kỳ thực lá gan lại rất nhỏ, ban đêm nếu không bật đèn thì cũng không dám đi WC, đối với chuyện đêm đó, nàng chỉ muốn lãng quên cùng trốn tránh.
Hiện tại trong phòng bệnh VIP chỉ có hai người bọn họ, nàng không có những người khác để dựa vào, chỉ có thể đánh bạo quát một câu: "Nói, nói chung cô sau này đừng quấy rầy đến tôi!"
« ngạo kiều a (。- ω -) »
Nàng bây giờ phân hoá thành Omega, cùng muội muội của cô tuyệt đối không thể, Phàn Vụ đương nhiên sẽ không nhằm vào nàng không tha nữa.
« muội muội không được thì không phải còn chị nữa sao ಡ ͜ ʖ ಡ »
Cô lùi lại một bước, thể hiện thiện ý của mình, chủ động giải thích: "Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, nếu như có cơ hội, tôi sẽ tình nguyện bù đắp."
Tang Tri Tửu lấy dũng khí nói: "A, hiểu lầm sao, xác thực rất lớn nha!"
Ai có thể nghĩ tới Phàn Vụ đối với nàng lại là ý nghĩ thế này?
Nàng hít sâu một hơi: "Bù đắp thì không cần, nếu như cô thật sự biết sai rồi, sau này cách tôi xa một chút là được!"
Phàn Vụ sửng sốt.
Tang Tri Tửu phản ứng cùng với yêu cầu, hoàn toàn giống với lời của Giang Mộng Chi nói trước đó!
« nhà tiên tri vũ trụ (¬‿¬) »
Cô có chút đau đầu, chẳng lẽ hình tượng của mình trong lòng bạn nhỏ, đã xấu xa đến mức không thể sửa chữa được nữa sao?
Cô tự nhận mình nói chuyện cùng làm việc rất có chừng mực, hơn nữa vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn "em dâu" để nhìn Tang Tri Tửu, cho dù là thường hay làm khó dễ, nhưng cũng không thiếu vài phần kiểm tra. Bằng không thì, Phàn Vũ, fans của Tang Tri Tửu cùng đám người Việt Thư Ý, đã sớm nhìn ra bất hòa giữa hai người.
Nhưng sự thực chính là, Việt Thư Ý đối với cô tựa hồ có ấn tượng tốt.
Phàn Vụ vẫn chưa phản ứng lại, Tang Tri Tửu đã thiếu kiên nhẫn bắt đầu mở miệng tiễn khách: "Ngây ngẩn làm gì vậy? Cô đi nhanh đi, y tá sẽ lập tức đến kiểm tra phòng."
Phàn Vụ lấy lại tinh thần, bỏ qua đống sách bị mất tích kia.
Cô đưa tay từ trong túi tiền lấy ra giấy bút, nhìn Tang Tri Tửu, cười thỉnh cầu: "Tri Tửu, giúp tôi ký tên được không?
"Tôi có một người em gái, đã yêu thích em rất lâu."
Mượn cớ sao vụng về vậy?
Tang Tri Tửu lườm một cái, khuôn mặt xem thường: "Cô tại sao không nói luôn là cô có bằng hữu yêu thích tôi?"
Phàn Vụ sửng sốt một chút, nghiêng đầu trả lời: "Xác thực cũng có bằng hữu yêu thích cô, thế nhưng bọn họ lại không cần tôi đến nhờ kí tên."
"A." Tang Tri Tửu trực tiếp lấy tay để sau lưng cô, đẩy cô ra cửa, hung ác nói: "Vậy cô gọi em gái cô tự đến đây đi!"
Nói xong, nàng đóng sầm cửa lại, thở phào một hơi, phủi tay trở lại trên giường.
Phàn Vụ bị đẩy ra ngoài cửa, trong tay cầm giấy bút đứng ngây ngốc một lúc.
Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên có người đối xử với cô như vậy.
Khả năng là bởi vì Tang Tri Tửu bây giờ còn là một bệnh nhân đang nằm viện, Phàn Vụ phát hiện mình một chút tức giận cũng không có, ngược lại lại cảm thấy hành động làm loạn của đối phương có chút đáng yêu.
« chúc mừng chị đã bị dính phải conditinhyeu (.❛ ᴗ ❛.)»
Nhưng lúc này cửa cũng đã đóng rồi, suy nghĩ thêm thì cũng vô dụng, cô bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trở lại bãi đậu xe, Giang Mộng Chi đã nói chuyện điện thoại xong, nhìn cô trở về tay không, sửng sốt dò hỏi: "Đồ đâu? Không có cầm về?"
Phàn Vụ lắc đầu, xoay người ngồi vào ghế sau.
Giang Mộng Chi ngồi trên ghế lại, vừa thắt giây an toàn vừa nghiêng đầu hỏi cô: "... Làm sao? "
"Lẽ nào Tang Tri Tửu cuối cùng cũng không nhịn được nữa đánh em?"
Phàn Vụ đăm chiêu: "Em làm người thất bại như thế sao?"
Bạn nhỏ sao lại chán ghét mình như thế?
Giang Mộng Chi trầm mặc chốc lát: "Ừm... Chị cảm thấy em hôm nay có thể nghĩ được như vậy, chứng minh vẫn không có thất bại triệt để."
Phàn Vụ "chậc" một tiếng, vừa định phản bác lại, di động đột nhiên truyền đến tin nhắn nhắc nhở.
Cô thở dài, phát hiện ngày hôm qua gửi yêu cầu kết bạn cuối cùng cũng được đáp lại.
Giang Mộng Chi khởi động ô tô, hỏi một câu: "Ai vậy?"
Phàn Vụ nhíu nhẹ lông mày: "Không quan trọng."
Nói xong, cô suy tư một trận, cúi đầu nhắn tin cùng đối phương.
【 Nguyệt Nhu Nhu: ... Xin hỏi ngài là? 】
Trước đó, Giang Mộng Chi có giúp nàng giải vây, Chiêm Nguyệt Nhu rất nhanh hỏi ra thân phận của Giang Mộng Chi từ miệng của phó đạo diễn, là quản lý cấp cao của giải trí Nam Lộ kiêm người đại diện của ảnh hậu Phàn Vụ.
Chiêm Nguyệt Nhu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tại đoàn phim lấy điện thoại di động ra xác nhận.
Vào ngày hôm qua, nàng nhận được một thông báo kết bạn, nhưng avatar cùng tên của đối phương rất phổ biến. Chiêm Nguyệt Nhu còn tưởng rằng tiểu fans nào đó, căn bản không có để ý tới. Nhưng đem chuyện này cùng với sáng nay Giang Mộng Chi giúp nàng giải vây liên hệ với nhau, Chiêm Nguyệt Nhu có một cái suy đoán táo bạo, lúc này mới vội vã xác nhận thông báo kết bạn.
【 Vụ : Phàn Vụ. 】
【 Vụ : Tôi xin lỗi những chuyện xảy ra đêm hôm đó. 】
Chiêm Nguyệt Nhu hô hấp tăng lên, “A” một tiếng.
Phó đạo diễn nhìn nàng kêu ở bên cạnh bàn, hô lên: "Ây, vai phụ nhỏ bé kia, mau tới đây, chúng ta quay cảnh tiếp theo."
Lúc này người trò chuyện cùng mình trên điện thoại thế nhưng lại là đại ảnh hậu Phàn Vụ, nếu không phải là mấy ngày sau đó còn muốn công tác trong cái này đoàn phim này, Chiêm Nguyệt Nhu thật không muốn phản ứng với hắn.
Nghĩ xong, nàng nhanh tay ôm lấy bụng.
"Ai ui, phó đạo diễn, thật xấu hổ, tôi đột nhiên đau bụng, tôi đi WC một chuyến!"
Nói xong, nàng bỏ qua tiếng kêu gào của người đàn ông phía sau, cầm điện thoại chạy về phía WC.
Cuối cùng cũng tới nơi yên tĩnh, Chiêm Nguyệt Nhu lúc này không suy nghĩ gì nữa bắt đầu trả lời tin nhắn.
【 Nguyệt Nhu Nhu: Đúng là ngài! 】
【 Nguyệt Nhu Nhu: Buổi tối ngày hôm ấy là tôi làm không tốt, phải là tôi nói xin lỗi ngài mới đúng, xin lỗi, không làm ngài hài lòng là lỗi của tôi. 】
Theo lý mà nói, ký ức của Phàn Vụ đối với buổi tối ngày hôm ấy hoàn toàn không có, một chi tiết nhỏ cũng không nhớ nổi.
Nhưng sáng sớm tỉnh lại, lúc đó, cả người cô lại rất thoải mái, rất rõ ràng, thân thể cô đối với sự tình đêm ấy vô cùng hài lòng.
« ài, ta nói đúng thật bất công, chị nhà thì trật cả eo luôn ┐ ( ̄ ヮ  ̄) ┌ »
Nhưng là đối với thái độ này của Chiêm Nguyệt Nhu, Phàn Vụ cảm giác thấy có hơi kỳ quái ——
Quá khiêm tốn.
Phản ứng của đối phương hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô, cùng với hai dấu răng của nữ nhân để lại trên vai cô rất khác nhau.
【 Vụ : Không liên quan gì đến cô. 】
【 Vụ : Tôi trước đó cũng không biết bọn họ sắp xếp, không thể ngăn cản chuyện này đúng lúc, lúc này mới liên lụy đến cô. 】
Chiêm Nguyệt Nhu nhìn cái tin nhắn này, có chút mơ hồ.
Đêm đó sau khi nàng bị Phàn Vụ đuổi ra khỏi phòng, liền xấu hổ trở lại căn hộ cho thuê của mình. Sau chuyến đi đó, nàng liền bỏ tiền ra mua xe, nhưng Phàn Chính Chí bên kia cho tiền đặt cọc so với sự tổn thất nhỏ đấy còn nhiều hơn.
Phàn Vụ đại ảnh hậu, khẳng định cũng sẽ không đem số tiền ấy để trong mắt, làm sao sẽ cảm thấy nàng bị tổn thất?
Nàng chưa kịp nghĩ kỹ, tin nhắn của Phàn Vụ lại đến.
【 Vụ : Tôi liên hệ với cô, kỳ thực là muốn xác nhận một chuyện. 】
【 Nguyệt Nhu Nhu: Ngài quá khách khí, ngài cứ trực tiếp hỏi là được. 】
Phàn Vụ gõ chữ, hỏi ra vấn đề bản thân đang rất hiếu kỳ nhất.
【 Vụ : Tối nọ trước khi rời đi, cô tại sao lại bôi son môi lên ngón tay tôi? 】
Editor có lời muốn nói: Conditinhyeu gì đó thì tui nói cho vui thôi, khả năng cao là sau khi tiêu ký, trên người đối phương sẽ có cảm giác quen thuộc nên vậy. Cơ mà có một điều tui thắc mắc rất lớn, đó là bình thường mỗi một Alpha hay Omega sẽ có một mùi hương đặc trưng riêng, nhưng có vẻ truyện này sẽ không đi theo sáo lộ thông thường rồi, a ha ha.
(° ε °)