Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 5: Quả cầu giấy.

Edit: FAFOEVER.

Tang Tri Tửu cầm lấy quyển sách, hiếu kỳ nhìn qua.

"Đây là sách gì?"

Trong túi còn có hai quyển, Tang Hạ Thanh lấy từng cái ra, mở ra một quyển 《 Kỹ thuật phòng chống sói hiện đại》, đọc một cách thích thú.

Thấy mommy đọc nghiêm túc như vậy, Tang Tri Tửu hiếu kỳ, cũng mở ra một trang xem thử.

‘Cũng không phải tất cả những người theo đuổi đều sẽ đối với đối tượng thầm mến điên cuồng lấy lòng.’

‘Một số người không quen biểu đạt ra ngoài, càng yêu thích sử dụng những hành động tiêu cực để tạo sự chú ý với đối tượng thầm mến. Lại giống như ở trường mẫu giáo, những đứa trẻ nghịch ngợm sẽ cố ý bắt nạt bạn nhỏ mình thích, trêu trọc đến khi khóc mới thôi.’

‘Nếu như bên cạnh bạn có một người như vậy, anh ta/cô ta ở trong mắt người khác là một người hiền lành đàng hoàng, nhưng chỉ duy nhất đối với bạn là không hợp nhau, thường yêu thích cùng bạn đối nghịch, vậy bạn nhất định phải cảnh giác với ý đồ của đối phương.’

"..." (・ 人 ・)

Tang Tri Tửu lông mày nhíu càng chặt, vẻ mặt từ mê man đến khϊếp sợ, phức tạp đến không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Lấy lại tinh thần, nàng đem sách gập nhanh lại, một tiếng “bộp” vang lên.

Tang Hạ Thanh giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng: "Bảo bảo, làm sao?"

Tang Tri Tửu lắc đầu, che giấu nói: "Không có, không có gì."

Đem nội dung trong sách cùng người kia trên thực tế liên tưởng lại với nhau, nàng đưa ra một kết luận cực kỳ đáng sợ, tâm hồn cho đến hiện tại vẫn đang hỗn loạn.

Lén lút hướng mắt nhìn về phía ngoài cửa, xác định Phàn Vụ cùng Việt Thư Ý tạm thời chưa có ý định trở lại, Tang Tri Tửu nhìn về phía Tang Hạ Thanh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Mommy, người có cảm giác Phàn Vụ người này giống như... Ách... "

"Có ý đồ khác?"

Kỳ thực Tang Tri Tửu càng muốn nói chính là ——

"Tâm không trong sáng, giấu đến lợi hại!"* [chỗ này hình như là thành ngữ bên trung thì phải, tui xem không hiểu nên tạm dịch như vậy]

Nhưng dù sao ngồi đối diện chính là Tang Hạ Thanh, nàng còn không muốn doạ đến mẫu thân của mình.

Tang Hạ Thanh gật đầu: "Mommy nhìn ra rồi."

Tang Tri Tửu còn tưởng rằng tìm được đồng minh, trong lòng càng tự tin hơn, liền nghe đến câu nói tiếp theo của Tang Hạ Thanh: "Đứa nhỏ này còn rất thẳng thắn!"

Tang Tri Tửu: "? ? ?" (・ ・)?

"Mommy trước đây thường xuyên cùng mẫu thân con đề cập đến những việc này, nàng toàn xem là gió thoảng bên tai [1], còn nói cho mommy những người kia chỉ là đối tác làm ăn, không cần phải đề phòng như vậy. Con xem, hiện tại không phải là có tác giả đem những chuyện này đều viết thành sách sao?"

[1] gió thoảng bên tai: ý chỉ những lời nói, lời khuyên bảo chỉ là phí công, không có tác dụng gì.(giống với thành ngữ nước đổ đầu vịt/nước đổ lá khoai của nước ta)

Tang Hạ Thanh một bên giải thích, một bên vui vẻ đem sách cất đi, lần nữa bỏ lại vào trong túi quà.

Sau đó, nàng ngại ngùng nhìn Tang Tri Tửu thương lượng: "Bảo bảo, những quyển sách này con có cần hay không? "

"Nếu con không cần, mommy muốn lấy về đưa cho mẫu thân con."

Tang Tri Tửu đã hoàn toàn tuyệt vọng, lập tức mạnh mẽ lắc đầu: "Con cũng không cần! Mommy đều đem về đi!"

Tang Hạ Thanh vui mừng sờ sờ tóc nàng: "Bảo bảo thật ngoan."

Tang Tri Tửu nói không ra lời, yên lặng đưa mắt nhìn phía ngoài cửa.

Sách tuy rằng đã bị Tang Hạ Thanh cất đi, nhưng vừa nãy nàng xem qua nội dung vẫn còn in sâu trong đầu, phân tán không được. Theo như theo những lý luận đề ở trong sách, lẽ nào những năm gần đây, Phàn Vụ khắp nơi đều nhằm vào nàng, tất cả đều là bởi vì ——

Phàn Vụ kỳ thực là yêu thầm nàng? !

«a ha ha (˙▿˙)»

Cái kết luận này thực sự quá mức ly kỳ, làm Tang Tri Tửu há hốc. Nhưng nghĩ sâu xa hơn một chút, lý do này lại tựa hồ thật sự có thể đem hai người một đường ràng buộc lại với nhau.

Nghĩ tới đây, Tang Tri Tửu ôm đầu, âm thầm kêu lên một tiếng. “A-”

Giả như thực sự là như vậy, cái kia nàng cùng Phàn Vụ phát sinh quan hệ, e là ở giữa có lẫn ý muốn của Phàn Vụ!

Chị ta hôm nay đưa những quyển sách này tới là có ý gì? !

Là đang ám chỉ chị ta muốn quan hệ của hai người càng phát triển hơn sao? !

Tang Tri Tửu rùng mình một cái, cả người đều lộ ra vẻ chống cự.

Không giống khuê nữ nhà mình, Việt Thư Ý cực kỳ tán thưởng Phàn Vụ.

Từ khi Tang Tri Tửu lựa chọn hướng về phát triển trong giới giải trí, Việt Thư Ý cùng Tang Hạ Thanh ngoài miệng thì một bộ không đồng ý, nhưng lại ngấm ngầm chú ý tới cái vòng tròn này.

Phàn Vụ rất nhanh lọt vào tầm mắt của hai người.

Tang Tri Tửu cũng không phải xuất thân là diễn viên chính quy, những năm đầu phát triển, nàng may mắn gặp được hai nhân vật cùng tính cách của nàng cực kỳ giống nhau, sau đó mới rộng rãi được khen ngợi, trực tiếp cầm mấy cái giải thưởng nhỏ. Nhưng sau khi nàng bắt đầu tiếp xúc với những kịch bản khác, những khuyết thiếu trong kỹ năng diễn xuất liền bộc lộ ra.

Vào lúc ấy nàng cũng đã có rất nhiều fans, diễn xuất tuy trong một đống minh tinh lưu lượng tầm trung đã hoàn toàn bỏ đi nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được*, hầu như không người nào dám đứng ra công khai phê bình nàng.

Ngay khi Việt Thư Ý lo lắng Tang Tri Tửu sẽ bị fans làm cho tinh thần tụt dốc*, Phàn Vụ đã ở một chương trình diễn xuất, ngay ở trước mặt khán giả toàn quốc trực tiếp chỉ ra thiếu sót của Tang Tri Tửu.

Những fans hâm mộ nổ ra một cuộc tranh cãi lớn, kết thúc bằng việc Tang Tri Tửu tạm thời rút lui, nhưng đến nay, hai bên có vẻ xem như đã hòa giải.

Nhưng Việt Thư Ý lại bắt đầu thưởng thức Phàn Vụ.

Nàng là một người thẳng thắn, đối với diễn xuất của Phàn Vụ vô cùng thưởng thức.

Đến sau đó, công ty chủ quản của Tang Tri Tửu bị giải trí Nam Lộ thu mua, hai người trở thành đồng sự, Việt Thư Ý liền càng ngày càng chú ý tới Phàn Vụ. Phàn Vụ người này tính tình không tồi, Việt Thư Ý không biết vấn đề giữa hai người, liền vui mừng vì con gái nhà mình có một cấp trên tốt.

Nàng đơn độc tìm Phàn Vụ, thật ra là muốn xin nhờ Phàn Vụ giúp một chuyện.

"Tri Tửu tính tình cứng đầu, lo chuyện công việc mà không chịu theo chúng ta xuất ngoại làm kiểm tra."

"Phàn tiểu thư có thể hay không duyệt cho nàng một kỳ nghỉ, làm cho nàng trước tiên nghỉ ngơi hai tháng thật tốt."

Phàn Vụ hỏi ngược lại: "Bác xác định rằng Nam Lộ cho nàng cái kỳ nghỉ, nàng liền nguyện ý cùng bác xuất ngoại sao?

"Cháu nghe nói, Tang tiểu thư lần này phân hoá lần hai rất thành công, cũng không có cái gì quá đáng lo."

Việt Thư Ý rất kiên trì.

Nàng thân là một người mẹ, không thể nhượng bộ đối với sức khỏe của con mình: "Bên ngoài có lẽ là không có gì, nhưng nếu như thật sự có chuyện, thì lúc đó cũng đã muộn rồi!"

"Chúng ta không cần Nam Lộ làm gì hết, các ngươi chỉ cần phối hợp cho cái kỳ nghỉ, cái khác chúng ta tự sắp xếp, sẽ không gây phiền phức thêm cho các ngươi. Như vậy tương lai cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không trách đến trên đầu của các ngươi."

Phàm là công ty thì đều sợ tai tiếng, Việt Thư Ý xem chính mình đã nói đến mức đấy, Phàn Vụ nhất định sẽ nhượng bộ.

Không nghĩ tới Phàn Vụ thế nhưng lại có suy tính riêng: "Bác cứ yên tâm, Nam Lộ sẽ tận lực phụ trách đối với sức khỏe của nhân viên. Dưa hái xanh không ngọt [2], cháu chẳng qua là cảm thấy, nàng không muốn cùng hai bác xuất ngoại, bác ép buộc cũng vô dụng."

[2] dưa hái xanh không ngọt: chỉ những việc không đạt đủ điều kiện thuận lợi nhưng cố làm, cố cưỡng ép tạo thành kết quả không như ý muốn.

Dừng một chút, cô đưa ra biện pháp: "Như vậy đi, nếu bác không yên lòng, cháu sẽ mời chuyên gia của L quốc cùng thủ đô bên kia đồng thời tới đây, chuyên môn cho Tang tiểu thư làm một cái kiểm tra."

"Như vậy cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, cũng có thể bảo đảm thân thể khỏe mạnh cho Tang tiểu thư, bác cảm thấy thế nào?"

Việt Thư Ý trố mắt một lúc. (⊙_⊙)

Như vậy đương nhiên càng tốt hơn, chỉ là phải hao phí tiền bạc cùng quan hệ có thể so với sự sắp xếp của chính mình, chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Nàng suy nghĩ vài giây, nói: "Ừm, cảm tạ cháu đã lý giải. Về chi phí, phía bác bên này sẽ gánh chịu một nửa..."

Nàng còn chưa dứt lời, liền bị Phàn Vụ cười đánh gãy: "Không cần đâu."

"Giải trí Nam Lộ sẽ gánh chịu tất cả chi phí kiểm tra, đây là quyền lợi hợp pháp của Tang tiểu thư."

Tuy rằng không thể đạt thành ý nguyện ban đầu, nhưng mâu thuẫn đã được giải quyết một cách hoàn hảo, độ thiện cảm của Việt Thư Ý đối với Phàn Vụ lại tăng lên 2%.

Nàng suy nghĩ một chút: "Tuy rằng như vậy... Bác vẫn phải trước tiên nói chút chuyện với cháu, Tri Tửu hợp đồng hết hạn vào cuối kỳ sau, có thể sẽ không ký tiếp. Nếu như cháu là muốn dùng cái này để trói chặt chúng ta, e là phải thất vọng rồi."

Đổi thành những người khác chỉ sợ sẽ không đem lời nói đến mức trắng trợn như thế nói ra, nhưng Việt Thư Ý muốn thử sức một lần.

Nàng ước gì Tang Tri Tửu mau chóng thất nghiệp, trở lại kế thừa gia nghiệp trong nhà.

«lần đầu tiên thấy có mẹ mong con mình thất nghiệp (・∀・)»

Phàn Vụ như cũ khéo léo trả lời: "Liên quan đến việc có ký tiếp hay không, là chức trách của bộ phận nhân sự, bên cháu sẽ dựa vào ý nguyện của Tang tiểu thư mới tiến hành tiếp."

Việt Thư Ý thoả mãn gật đầu.

Nàng lời đã nói xong, nhìn Phàn Vụ gật đầu, hai người một lần nữa trở về phòng.

Tang Tri Tửu vốn là không muốn đối mặt với Phàn Vụ, lần này tựa hồ phát giác được nàng có ý đồ riêng, càng là kiêng kỵ người này.

Cũng may rất nhanh, thấy thời gian không còn nhiều nữa, Phàn Vụ cùng Giang Mộng Chi chào tạm biệt, sau đó, Lận Gia Hòa cũng đứng dậy, đưa Việt Thư Ý cùng Tang Hạ Thanh tới khách sạn đã đặt trước.

Lái xe được hơn mười phút, Phàn Vụ rốt cục cũng nhớ mình đã quên cái gì.

Cô nhìn qua: "Sách của em quên ở trong phòng bệnh rồi."

Giang Mộng Chi từ kính chiếu hậu nhìn nàng: "... Chị gửi tin nhắn cho Gia Hòa, để nàng sau khi trở về công ty sẽ đưa cho em?"

Phàn Vụ liếc mắt nhìn thời gian, trả lời: "Quay xe lại đi, chỉ trở lại một lúc thôi.”

"Mẫu thân của Tang Tri Tửu đến khách sạn rồi, em cũng phải nhân cơ hội đem mấy quyển sách để ký tên."

Giang Mộng Chi không có lý do cãi lời nàng, gật đầu dựa theo phân phó quay đầu xe lại.

Mới vừa dừng xe trong bãi đậu xe ở bệnh viện xong, nàng vốn định cùng với Phàn Vụ lên lầu, chuông điện thoại lại reo lên.

Phàn Vụ không quan tâm vung vung tay: "Chị ở chỗ này chờ em đi, em tự mình lên, rất nhanh sẽ trở về."

Giang Mộng Chi ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng một mình đi vào tòa nhà.

Nàng thở dài, cũng không miễn cưỡng đuổi theo, mở điện thoại nghe máy.

Một bên khác, Phàn Vụ quay trở lại phòng bệnh 602, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, Tang Tri Tửu cũng không biết đã đi nơi nào.

Cô ở bên trong phòng tìm một vòng, ngạc nhiên phát hiện túi quà chứa sách của cô lại không thấy bóng dáng đâu.

Rõ ràng bên trong gian phòng tất cả như cũ, giỏ trái cây mà Giang Mộng Chi đem tới cũng vẫn đặt ở vị trí đó, căn bản không hề xê dịch chút nào.

Phàn Vụ nghi hoặc tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt rơi xuống giường bệnh đang có chút ngổn ngang kia.

Có thể thấy Tang Tri Tửu là mới vừa rời đi, căn bản không có sắp xếp lại giường. Phàn Vụ tới gần, dưới đệm chăn phát hiện ra một tờ giấy nho nhỏ bị vo tròn.

Lẽ ra cô không nên động vào đồ của người khác, nhưng tờ giấy đó lại lộ ra một góc có điểm màu đỏ, nhìn như là một màu vẽ nào đó, lại càng như là...

Màu của son môi.

Phàn Vụ theo bản năng đưa tay, đem tờ giấy hình cầu lấy được trong tay, đã nghĩ mở ra nhìn.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở ra, phía sau liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Chị đang làm gì thế? !"

Phàn Vụ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tang Tri Tửu đỏ mặt, hoảng hốt chạy về phía mình.

Cô sửng sốt một chút, đặt tờ giấy xuống trên giường.

Editor có lời muốn nói: chương này thật sự có vài chỗ tui ko hiểu rõ lắm (mấy chỗ có dấu ‘*’), nên chỉ dịch kiểu nôm na thôi, có gì mong mn thông cảm.

(* _ _) 人