Hèn Mọn Thụ Trùng Sinh Làm Tra Công

Chương 2

Edit: Chow.

Thời điểm Chu Tầm về đến nhà, trong nhà không có lấy một bóng người. Tần Vũ Thăng vẫn chưa về.

Anh nhìn điện thoại, phát hiện tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở cái tin nhắn anh gửi khi trước.

Tuy bận tăng ca đến mức chưa ăn tối, nhưng đã quá giờ cơm... hiện tại anh cũng không thấy đói. Chỉ là lâu lâu lại không ăn đúng đủ bữa, dạ dày lại râm ran đau.

Anh uống một viên thuốc, cầm điện thoại lên gửi đi một tin nhắn.

Xong xuôi, anh để điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.

Lúc tắm xong, đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ đêm. Điện thoại sạc ở đầu giường vẫn không có động tĩnh.

Chu Tầm gửi nốt tin nhắn cuối cùng.

Nếu là hồi trước, anh sẽ thức chờ Tần Vũ Thăng về mới ngủ. Nhưng về sau đối phương bảo anh làm vậy khiến hắn thấy "áp lực", anh liền không thức chờ nữa.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong lúc mơ màng, Chu Tầm nghe thấy tiếng cửa mở, tiếp đó là tiếng bước chân. Cửa phòng ngủ mở ra, có người tiến vào ngồi bên mép giường.

Mùi rượu xông thẳng vào mũi.

Vốn Chu Tầm chưa ngủ say, nghe tiếng động anh lập tức tỉnh. Mở mắt ra thấy Tần Vũ Thăng đang ngồi đấy.

Hắn không bật đèn nên bây giờ trong phòng rất tối. Anh chỉ có thể thấy được đôi mắt hơi hơi hồng của hắn.

Chu Tầm ngồi dậy: "Anh đã về."

Anh định vươn người bật đèn, mà chưa kịp làm gì đối phương đã nhảy bổ vào người anh, ôm lấy anh, chôn mặt vào hõm cổ anh.

Tóc Tần Vũ Thăng cọ cọ ở cổ khiến Chu Tầm có chút ngứa. Mùi rượu ngay sát chóp mũi hoà quyền với mùi khói.

Dạ dày Chu Tầm vốn khó chịu, giờ ngửi vậy lại càng muốn nôn.

Nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, nâng tay vỗ nhẹ lưng Tần Vũ Thăng: "Anh không thoải mái ở đâu?"

Tần Vũ Thăng không đáp, dùng thân mình đè lên Chu Tầm khiến anh phải nằm lại xuống giường.

Cảm nhận được bàn tay của nam nhân lần mò vào trong áo ngủ của mình, Chu Tầm lập tức hiểu đối phương muốn làm gì.

- "Từ từ."

Anh nhỏ giọng ngăn cản, nhấc tay đẩy hắn ra nhưng lại không đẩy nổi.

Tần Vũ Thăng ngẩng đầu, rũ mắt nhìn Chu Tầm, khó chịu hỏi: "Làm sao thế?"

Chu Tầm cười nhẹ, cánh tay đưa lên ôm lấy cổ nam nhân: "Không, không có gì."

Đây là biểu hiện của tình yêu.

So với thời còn là thiếu niên mà nói, càng về sau công việc của hai người càng nhiều, số lần "sinh hoạt" cũng giảm theo. Hiếm lắm mới có lần Tần Vũ Thăng chủ động, Chu Tầm không muốn từ chối.

Vậy nên mặc kệ thân thể không thoải mái, anh vẫn cứ đón nhận.

Lâu lắm rồi chưa làm nên cơ thể không kịp thích ứng. Buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy cả người đau nhức không chịu nổi.

May thay hôm nay là cuối tuần, anh không cần phải tới công ty.

Tần Vũ Thăng dậy sớm hơn cả anh, đã tắm rửa xong xuôi, giờ đang mặc quần áo.

Chu Tầm định đứng lên, nhưng vừa chống người dậy, cảm giác đau đớn dưới thân lập tức truyền đến, anh không kìm được hít một hơi khí lạnh.

Nghe thấy âm thanh, Tần Vũ Thăng quay đầu lại nhìn.

Lúc này, Tần Vũ Thăng đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của một Chủ tịch (gốc là Phó giám đốc, nhưng mình tưởng ảnh làm Chủ tịch cơ mà). Chu Tầm nhận thấy đối phương đang thay đồ vest.

Chu Tầm: "Hôm nay anh cũng phải tới công ty?"

Tần Vũ Thăng đang đeo cà vạt, nghe vậy thuận miệng "Ừ' một tiếng.

Nhưng hắn loay hoay nửa ngày cũng không thắt xong, đôi lông mày đã sớm nhíu chặt lại.

Chu Tầm nhìn dáng vẻ này của hắn, thấy có chút buồn cười, anh nâng tay lên: "Lại đây, để em giúp anh."

Tần Vũ Thăng: "Không cần."

Tay Chu Tầm cứng đờ trên không trung, cuối cùng anh hạ cánh tay xuống, ra vẻ như không có vấn đề gì, chuẩn bị xuống giường: "Em đi làm bữa sáng."

- "Khỏi cần phiền như vậy, tí anh tùy tiện ăn gì đó là được."

Rốt cuộc Tần Vũ Thăng cũng thắt xong cà vạt. Đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: "Đúng rồi, ngày 25 tới em có rảnh không?"

Ngày 25 tháng 12.

Đó là ngày sinh nhật Chu Tầm.

Từ hồi cấp ba tới giờ, không biết đã bao lâu rồi Tần Vũ Thăng không tổ chức sinh nhật cho anh. Có lẽ do hắn quá bận, cũng có lẽ do hắn đã quên.

Nhưng mà ăn sinh nhật cũng không phải chuyện gì tốt. Ý nghĩa của nó chính là chứng tỏ bạn đã già hơn một tuổi. Vậy nên không tổ chức cũng không phải vấn đề gì lớn.

Chu Tầm đã luôn tự nhủ với bản thân như vậy.

Mà giờ nghe Tần Vũ Thăng nói thế, anh vẫn là không nhịn được thầm hưng phấn trong lòng.

- "A, được." Chu Tầm lắp bắp hỏi -"Hôm đó có chuyện gì sao?"

Tần Vũ Thăng: "Hôm qua Phương Thành gọi điện cho anh, nói mọi người sẽ họp mặt vào hôm ấy. Cũng đã khoảng mười năm chưa gặp nhau rồi."

Mới vừa nãy Chu Tầm còn hơi phấn khích, sau khi nghe xong câu này, tâm trạng dần tụt dốc.

Quãng thời gian cấp ba của anh không được tốt đẹp cho lắm, kể cả chuyện gia đình hay chuyện ở trường, tất cả đều rối tung rối mù hết cả lên.

Hẳn là Tần Vũ Thăng rõ những chuyện này, nhưng vẫn muốn anh tham gia buổi họp mặt?

Ngay trong ngày sinh nhật của anh?

Chu Tầm im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Vũ Thăng, anh có nhớ..."

- "À..." Dường như Tần Vũ Thăng không nghe thấy -"Cái tên nhóc Phương Thành kia, em còn nhớ rõ không? Đó đến giờ vẫn chẳng thay đổi, lấm lá lấm lét, lại còn làm việc trong công ty con của chúng ta."

Chu Tầm nhớ tới người tự xưng bạn học cấp ba hôm qua đến lấy tài liệu đó tên Phương Thành.

Anh nhìn Tần Vũ Thăng trong gương.

Đối phương đã ăn mặc chỉnh tề, là một tổng tài trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn. Một người đàn ông đẹp trai, cao ráo.

Mà người ngồi ở trên giường lại là anh, tóc tai lộn xộn, cơ thể in đầy mấy vết đỏ (dấu hôn), nhìn vô cùng chật vật. Nhất là một khoảng ửng hồng ở sau tai.

Ở nơi đó có một nốt ruồi nhỏ. Hình như Tần Vũ Thăng đặc biệt yêu thích khu vực này.

Chu Tầm rúc thân sâu vào trong chăn.

Tần Vũ Thăng không nhớ rõ sinh nhật anh thì thôi đi, lại còn muốn anh gặp bạn học cấp ba vào đúng hôm đó.

Trong mắt mấy người ấy, Chu Tầm anh của những năm tháng cấp ba chính là cái tên chỉ biết bám đuôi Tần Vũ Thăng, chính là đối tượng để cho bọn họ thỏa sức cợt nhả trào phúng.

Anh không muốn gặp lại họ.

Dù mười năm đã trôi qua, anh vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Vũ Thăng, có lẽ đối phương đã sớm bỏ xa anh rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Chu Tầm nghiêng người cầm lấy. Khoảnh khắc thấy số điện thoại gọi tới, anh rơi vào trầm mặc.

Tuy Chu Tầm không còn lưu số máy này trong danh bạ nữa, nhưng anh đã sớm nhớ nằm lòng.

Tại sao bây giờ đối phương lại gọi cho mình?

Tần Vũ Thăng đeo đồng hồ lên, hỏi: "Sao không bắt máy?"

Chu Tầm nâng mắt nhìn hắn, ấn chọn nút nghe: "Mẹ?"

Hành động của Tần Vũ Thăng khựng lại, hắn nhìn anh qua gương.

Chu Tầm cũng nhìn lại hắn, tiếp tục hỏi: "Mẹ, mẹ gọi có chuyện gì?"

Anh và mẹ đã lâu rồi không liên lạc. Lần cuối cùng chính là vào năm anh tốt nghiệp.

Mẹ không gọi điện cho anh, anh cũng sẽ không chủ động liên hệ với đối phương. Chỉ biết phát một bao lì xì cùng với một câu chúc phúc vào mấy ngày lễ tết.

Bao nhiêu năm nay chưa bao giờ mẹ trả lời lại anh, chỉ nhận lấy lì xì.

Chu Tầm chưa từng có ý định quấy rầy bà. Dù sao người ta cũng đã có gia đình mới, với người ta, anh cũng chỉ là gánh nặng.

Giọng điệu của đối phương trong điện thoại vô cùng nhiệt tình. Đầu tiên hỏi han một chút về công việc của anh, rồi hỏi anh dạo gần đây có tốt không, cuối cùng mới đi vào vấn đề chính.

- "Tầm Tầm, ngày 25 tới con có muốn về nhà không? Mẹ nấu đồ ăn ngon cho con."

Chu Tầm sửng sốt.

Anh sợ rằng bản thân sẽ lại hiểu lầm cái gì, bèn hỏi: "Có... mấy người?"

Bởi vì không tin tưởng, giọng còn run run.

Người phụ nữ kia đáp: "Ấy, còn có thể có mấy người. Chỉ có mẹ và con. Hôm đó con không phải tới công ty đúng không?"

Chu Tầm: "Không, không phải tới."

Anh lặp đi lặp lại câu trả lời mấy lần.

Người kia lại dặn dò anh, nhắc anh nhất định phải về, sau đó mới cúp máy.

Đến tận khi bỏ điện thoại xuống, Chu Tầm vẫn còn choáng.

Chẳng lẽ đây là cơ hội mới để làm lành với mẹ?

Lý do của cuộc cãi vã năm đó chính là do anh với Tần Vũ Thăng ở bên nhau, mẹ anh không thể chấp nhận được, mắng to kêu anh cút đi. Vậy nên anh cũng cút đi thật.

Đến giờ đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ bà ấy đã nghĩ thông rồi sao?

Mặc dù ngay cả khi không có Tần Vũ Thăng, quan hệ giữa anh với mẹ cũng cực kỳ lạnh nhạt. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu đối phương dành cho mình. Mọi tâm huyết của bà đều dồn vào gia đình mới.

Chính vì vậy, với Chu Tầm mà nói, "mẹ" cũng chỉ là một danh từ để xưng hô.

Nhưng bây giờ, anh cần gấp một cái dẫn chứng, chứng minh ít nhất vẫn có một người để ý tới anh.

- "Mẹ em gọi?"

Chu Tầm nghe thấy Tần Vũ Thăng trầm giọng hỏi.

Anh khẽ gật đầu, nói qua nội dung cuộc trò chuyện cho đối phương.

Đôi lông mày của Tần Vũ Thăng lại nhăn chặt lại: "Ý em là ngày 25 em phải về? Để gặp người phụ nữ kia? Em chắc chắn?"

Chu Tầm hơi hé miệng: "... Vâng."

Tần Vũ Thăng giật giật khóe môi: "Năm đó còn hung hăng làm ồn chuyện đến như vậy, giờ bà ta vẫn còn mặt dày gọi điện cho em?"

- "Vũ Thăng." Chu Tầm nhỏ giọng nói -"Đó là mẹ em."

- "Bởi vì đó là mẹ em, anh mới nói như vậy!" Tần Vũ Thăng lớn tiếng -"Bà ta xứng sao!"

Chu Tầm không đáp.

Năm đó, vì anh và Vũ Thăng bị lộ, mẹ anh còn tìm tới tận nhà họ Tần làm loạn, khiến mọi chuyện ngày càng khó coi.

Nên Tần Vũ Thăng cũng như anh, cũng rời khỏi nhà.

Điểm khác biệt là không ai thèm đi tìm anh, còn Tần Vũ Thăng thì chỉ đơn giản hắn không màng đến phản ứng của cha mẹ.

- "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tần Vũ Thăng đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống: "Em sẽ không đi họp mặt nữa?"

Vốn Chu Tầm cũng không nghĩ sẽ đi, nhưng anh không thể nói thẳng ra thế được, bèn đáp: "Chỉ là em về nhà ăn một bữa cơm với mẹ, xong sẽ tới luôn."

Tần Vũ Thăng híp híp mắt.

Bàn tay giấu dưới chăn của Chu Tầm vô thức nắm chặt.

Anh có thể nhìn thấy Tần Vũ Thăng không muốn cho anh về, hắn còn định dùng loại áp lực này khiến anh phải đầu hàng.

Thông thường, Chu Tầm sẽ nhường hắn một bước. Nhưng lúc này, anh lại không có suy nghĩ như vậy.

Ngày sinh nhật của anh, bà ấy nhớ, Tần Vũ Thăng không nhớ.

Chu Tầm muốn làm theo những gì bản thân muốn, ít nhất là trong ngày hôm nay.

Sau một hồi im lặng, Tần Vũ Thăng xoay người rời đi: "Được, cứ tùy ý em."

Cạch một tiếng, cửa đóng lại.

Độ ấm trong phòng có vẻ giảm xuống một chút. Chu Tầm chui lại vào trong chăn.

Cả người đều không thoải mái.

Anh vừa muốn đi tắm rửa, vừa không muốn cử động.

Dường như bên cạnh còn phảng phất lưu lại nhiệt độ cơ thể của Tần Vũ Thăng.

Chu Tầm nhắm mắt lại.

Thật không may, ngay sau đó anh bị cảm. Tuy rằng có uống thuốc, nhưng ngày thường vẫn phải đi làm. Cứ uống uống lại làm làm, cuối cùng bệnh vẫn chưa khỏi.

Thời gian họp mặt với bạn học là buổi tối ngày cuối tuần. Mà anh với mẹ lại hẹn gặp vào buổi sáng. Có thể đến kịp.

Song, cũng bởi chuyện này mà Tần Vũ Thăng bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với Chu Tầm.

Lúc ở công ty thì còn có trò chuyện vì công việc, nhưng khi về đến nhà, nửa chữ cũng không thèm nói.

Chu Tầm biết Tần Vũ Thăng vô cùng chán ghét mẹ anh. Nên khi anh khăng khăng muốn đi gặp bà, hắn mới tức giận như vậy.

Anh đeo khăn quàng và găng tay giữ ấm lên.

Nhà mẹ nói gần cũng không gần, mà nói xa cũng chẳng xa. Ở thành phố bên cạnh, mất khoảng hai tiếng đi tàu.

Anh mua vé buổi sáng, còn mang theo một đống quà, sáng sớm đã chuẩn bị đi.

Hôm nay Tần Vũ Thăng không tới công ty, hắn ăn mặc rất thoải mái ở nhà. Tóc mai không vuốt lên nữa, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nhiều, trông như sinh viên.

Chu Tầm đã quen với dáng vẻ tổng tài nghiêm nghị của hắn, giờ thấy bộ dáng này, không khỏi có chút hoài niệm.

- "Anh buông mái xuống thế nhìn cũng rất đẹp."

Mắt Tần Vũ Thăng chằm chằm vào màn hình ti vi, không biết có để ý lời anh nói hay không.

Chu Tầm thở dài: "Em sẽ về sớm."

Anh đang chuẩn bị ra ngoài lại bị gọi lại.

Chu Tầm quay đầu liền thấy một vật bị quăng tới, khẽ đập vào người anh.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện đó là hộp diêm hôm đó cô bói toán kia đưa mình. Anh vẫn luôn để nó trong túi áo khoác, chưa lấy ra.

- "Đây là cái gì?" Tần Vũ Thăng nheo mắt nhìn Chu Tầm, -"Em vốn không hút thuốc, phải không?"

Ngày edit: 31/8/2021

...

Chow: Lúc mình viết mấy dòng này thì chưa edit xong nửa chương 2 đâu, nhưng đã đọc được ngót nghét năm chục chương truyện rồi. Chỉ là muốn tâm sự một chút... Cảm giác bộ này so với Sau khi từ O thành A, tôi thành nam thần quốc dân, mình cảm thấy [...] (không biết nên nói như nào) hơn =))

1. Sủng thụ chắc không ai sa hố này đâu. Nhưng mình mong hỗ sủng, hỗ thiên thụ nếu đang ở đây thì cần cân nhắc dừng chân. Chắc hỗ thiên công cũng nên nghĩ lại

2. Vòng tình cảm thật sự rất "rườm rà".

3. Tần Vũ Thăng không phải là tra. Theo những gì mình đánh giá và cảm nhận, anh ấy không đến mức tra. Nhưng anh ta lại phạm phải một số sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Vậy nên đáng tiếc, đánh mất 10 năm thanh xuân của nhau, cũng như đánh mất cả một kiếp người. Ài... mà tra hay không còn tuỳ đánh giá mỗi người nữa....

4. Mình biết truyện dạng này cực kén người đọc. Thật sự ban đầu mình khá thích truyện này, nhưng sau khi đọc tầm 50c, mình đã do dự. Nhưng mình vẫn sẽ làm. Chỉ là sẽ bị giới hạn readers thôi ;-;

5. Chu Tầm có vạn nhân mê, cũng có được buff. Với những gì mình đã đọc, anh ấy trùng sinh, quyết định làm lại cuộc đời, cứng rắn buông bỏ Tần Vũ Thăng, tự thay đổi bản thân, và dạng cũng như Bạch Việt (SKTOTA) - Chu Tầm không hề nhận ra bạn của mình thích mình =))) Sau này có nhận ra khôm thì toy khum bik.-.

Song, Chu Tầm cứng rắn buông bỏ Tần Vũ Thăng, đến cuối cùng có buông bỏ được hay không thì nhìn cái kết HE là đủ hiểu:))