Hèn Mọn Thụ Trùng Sinh Làm Tra Công

Chương 3

Editor: Chow

Cái giọng điệu chất vấn này.

Căn bản chỉ là một hộp diêm, hắn lại phản ứng lớn như vậy.

Thời điểm Chu Tầm giặt quần áo đã không ít lần phát hiện trong túi của hắn có mấy tấm danh thϊếp, trên cổ tay áo còn thoang thoảng hương nước hoa xa lạ.

Nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

Bởi anh tin tưởng Tần Vũ Thăng. Cơ mà hình như hắn không hề tin tưởng anh.

Chu Tầm khom lưng nhặt hộp diêm lên, đáp: "Của nhà ăn."

Anh không muốn đối phương nghĩ nhiều, bèn giấu chuyện đi xem bói.

- "Mấy hôm trước tăng ca em xuống nhà ăn, thấy hộp diêm này đẹp liền cầm về."

Tần Vũ Thăng nhíu mày: "Khi không làm cái chuyện này. Em cũng không hút thuốc, lấy làm gì?"

Biểu tình của Chu Tầm hoãn lại, cười nói: "Thuận tay mà thôi. Hơn nữa, em nghĩ sẽ có lúc anh dùng đến."

- "Dùng cái loại hàng này?" Tần Vũ Thăng cười nhạo -"Thôi quên đi."

Chu Tầm biết rõ, Tần Vũ Thăng vốn khinh thường mấy cái loại đồ này.

Anh nắm chặt hộp diêm trong lòng bàn tay: "Em đi trước, kẻo không tới kịp nhà ga."

Tần Vũ Thăng lại lần nữa gọi anh lại: "Tối nay nhớ phải đến."

- "Em nhớ..."

- "Rất cần thiết." Tần Vũ Thăng ngắt lời anh -"Anh đã nói với họ là em sẽ đến."

Chu Tầm im lặng vài giây, đáp: "Được."

Anh đóng cửa, rời đi.

Tần Vũ Thăng vẫn luôn như thế, tự tôn, bá đạo.

Ý kiến, suy nghĩ của anh, hắn chưa bao giờ coi trọng. Chỉ cần là quyết định của hắn, anh nhất định phải làm.

Chu Tầm vốn đã quen.

Muốn có thể ở bên nhau dài lâu, nhất định phải hợp nhau, khắc phục khuyết điểm của nhau. Tính cách Tần Vũ Thăng vốn như vậy, thế thì... anh sẵn sàng, anh cam tâm tình nguyện trở thành cái bóng của đối phương.

Ngay cả khi bất đồng ý kiến, anh cũng sẽ hạ mình xuống, vâng theo lời Tần Vũ Thăng.

Chỉ trừ lúc này đây.

Bước ra khỏi tòa nhà, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi tới. Chu Tầm nâng tay kéo cao cổ áo lên.

Mỗi tội, không hiểu sao bây giờ anh có chút lo lắng.

Buổi sáng Chu Tầm ra khỏi nhà, đến trưa anh mới tới được nhà của mẹ.

Thời điểm lên tầng, anh gặp phải một nhân viên mặc bộ đồ màu xanh đi giao cơm hộp.

Chu Tầm nghiêng người tránh.

Nhà mẹ anh ở tầng năm. Nhiều năm rồi chưa đến, anh đã hơi quên số nhà.

Thử gọi điện nhưng lại không ai bắt máy. Chu Tầm nghĩ chắc đối phương đang bận xào rau.

Bước lên bậc thang cuối cùng, đã tới rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa phía đối diện bỗng mở ra, một người phụ nữ đi ra ngoài vứt rác. Ngay lập tức, Chu Tầm nhận ra người này là ai: "Mẹ!"

Người kia không hiểu sao bỗng chốc cứng đờ, tiện đà ngẩng đầu lên. Dù cho đã qua tuổi năm mươi, nhưng do được bảo dưỡng tốt, nhan sắc vẫn còn có sức hút.

- "Tầm Tầm, sao con lại tới sớm thế kia?"

Chu Tầm bước tới: "Con đến giúp mẹ."

Hà Hạnh né tránh: "Không cần không cần. Chắc con ngồi xe cũng mệt rồi, mau vào nhà nghỉ trước đi."

Chu Tầm khựng lại, đứng im, nhìn theo bóng lưng mẹ đi xuống lầu.

Vào nhà, trong phòng ăn, một bàn cơm thịnh soạn đã được bày ra. Màu sắc thu hút, thoạt nhìn có vẻ ngon miệng. Chỉ là chưa được bày ra lâu, cơ bản vẫn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu.

Hộp cơm hộp là hình vuông, mà vừa rồi túi rác Hà Hạnh mang đi vứt cũng là mấy túi đóng gói cơm hộp.

Chu Tầm thả túi quà trong tay xuống.

So với nhiều năm trước, hôm nay bà đã rất nhiệt tình rồi. Lúc thì rót nước, lúc thì gắp thức ăn, còn tỏ vẻ rất thích món quà Chu Tầm tặng.

- "Sao con lại biết món trang sức này mẹ đã muốn từ lâu chứ. Còn đây! Cái sản phẩm dưỡng da này đều là loại dành cho các phu nhân nhà giàu dùng, mẹ đã nói với ông nhà là mẹ muốn mua, nhưng chính là tiếc tiền mua cho mẹ. Vẫn là con trai ngoan tốt nhất."

Chu Tầm khẽ cười.

Từ bé tới lớn, đây là lần đầu tiên anh được nghe mẹ nói "Con trai ngoan".

Anh nghĩ, quả nhiên hôm nay là cơ hội để làm lành lại với mẹ.

Hà Hạnh vốn không biết nấu cơm, ngày trước khi anh còn ở đây, cơm đều là do anh nấu. Hôm nay bà đặc biệt đặt cơm hộp, chắc hẳn cũng vì muốn anh được ăn ngon miệng.

- "Mẹ..." Chu Tầm đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe thấy tiếng người đối diện thở dài.

Hà Hạnh đặt quà xuống: "Con nói xem, Hinh Hinh sao lại không hiểu chuyện được như con chứ? Kể từ khi đi du học còn không thèm nhận mẹ là mẹ, gọi điện thì kêu phiền."

Nghe mẹ nhắc tới cha kế cùng em kế, nụ cười của Chu Tầm cứng đờ.

Dường như Hà Hạnh chẳng thèm để ý, tiếp tục phàn nàn con gái. Xong lại nhắc tới chồng, nói chồng càng ngày càng khác, không còn quan tâm bà nữa, suốt ngày đi công tác, cơ bản là không thể liên lạc.

Bà rõ ràng có chồng có con gái đầy đủ, thế mà mỗi ngày cứ sống ở nhà y như một góa phụ.

Chu Tầm vẫn luôn im lặng.

Người phụ nữ kia nói liên hồi, nói rất nhanh, câu sau nối câu trước, căn bản không làm cho người ta chen vào được.

Đồ ăn nguội dần nguội dần, lại chẳng có ai động đũa. Màu sắc thức ăn vốn tươi đẹp đến thế, giờ cũng đã trở nên ảm đạm.

Cuối cùng Hà Hạnh cũng xả hết uất ức xong. Nhìn lên bàn thấy đồ ăn vẫn nguyên, lại gắp mấy đũa cho Chu Tầm.

- "Ăn đi con, sao lại không ăn?"

Lúc sau, bà buông đôi đũa xuống: "Đúng rồi, mẹ có người bạn, con gái nhà người ta với con cũng không chênh tuổi lắm, còn chưa có bạn trai. Mẹ đã nhìn ảnh chụp rồi, lớn lên rất đáng yêu. Chỗ ở cũng gần với chỗ con làm việc nữa, có thời gian, hai đứa có thể gặp mặt tâm sự."

Bà ha hả cười: "Người trẻ tuổi ấy mà, vốn nên có nhiều chuyện tâm sự. Với lại, mẹ cũng muốn được ôm cháu."

Tay Chu Tầm vô thức nắm chặt.

Giới thiệu đối tượng cho anh? Rõ ràng người này biết rõ anh đồng tính luyến ai, biết rõ anh có bạn trai.

Hà Hạnh càng nói càng hăng: "À gượm đã, để mẹ gọi bảo con bé gửi Wechat tới!"

- "Mẹ!" Chu Tầm nói -"Con đã có người yêu."

Nghe vậy, Hà Hạnh buông điện thoại xuống.

Bầu không khí lập tức trở nên sượng cứng, không gian tựa như đọng lại.

- "Con trai." Hà Hạnh hỏi -"Con vẫn chưa chữa được tật xấu kia ư?"

Cạch!

Chiếc đũa bị bẻ gãy làm đôi, lăn lóc rơi xuống mặt đất.

Hà Hạnh bị dọa, đứng bật dậy: "Cậu làm cái gì đấy!"

Chu Tầm cúi đầu, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

- "Mẹ, mẹ biết hôm nay là ngày gì không?"

- "Ngày gì..." Hà Hạnh ngẩn người -"Hôm nay không phải cuối tuần sao?"

- "Cuối tuần?" Chu Tầm thấp giọng lặp lại...

- "Đúng rồi... là cuối tuần."

Cuối cùng, anh lại rời khỏi nhà của người phụ nữ kia.

Lúc đến trong tay cầm đủ kiểu túi lớn túi nhỏ, lúc về lại mang theo tay không.

Mẹ... Hà Hạnh cũng không nhớ sinh nhật anh. Hóa ra chỉ đơn giản là vì thấy buồn chán nên mới gọi anh tới.

Con gái đi du học, lần đầu được trải nghiệm đủ muôn sắc màu của cuộc sống, không muốn để ý tới mẹ.

Chồng suốt ngày đi công tác, rất ít khi liên hệ với vợ, có khi còn chẳng thèm nghe điện thoại.

Thế nên... thế nên mới vô thức nhớ tới bản thân còn đứa con trai này.

Chu Tầm dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay trời nhiều mây, thật lạnh...

Cũng không biết vì sao, vừa nãy lúc lên lầu anh còn cảm thấy ấm áp, hiện tại lại cảm giác như thể mình đang đi lạc trong hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh đến cực điểm.

Khi anh ra khỏi nhà ga, đồng hồ đã điểm gần 18 giờ. Mùa đông, trời tối rất nhanh. Rõ ràng giờ mới là chạng vạng mà sắc trời đã tối đen.

Chu Tầm ngồi trên xe đi tới điểm gặp mặt.

Thật ra giờ anh chỉ muốn về tắm nước nóng thôi. Nhưng nếu không tới, về sau đối phó với Tần Vũ Thăng càng thêm phiền phức.

Vẫn là tới cho có mặt, đi sớm về sớm.

Sau khi gửi tin nhắn đi cho Tần Vũ Thăng, Chu Tầm dựa lên lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một tiếng sau, xe cập bến.

Anh mở điện thoại lên, ngoài ý muốn phát hiện Tần Vũ Thăng đã trả lời tin nhắn của mình.

Là phòng ghế lô.

Anh lên tầng ba, nhanh chóng tìm được số phòng.

Địa điểm gặp mặt là ở khách sạn lớn nhất thành phố, giá thành cắt cổ. Trên mặt đất trải toàn thảm dày mềm mại, mọi ngóc ngách đều được trang hoàng lộng lẫy.

Cửa phòng ghế lô chỉ khép hờ chứ không đóng chặt. Chu Tầm mới vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong vọng ra, nghe có vẻ rất vui.

Anh đưa tay lên xoa xoa then cửa, chưa đi vào vội.

Lúc anh mở cửa, có lẽ ánh mắt của mọi người sẽ tụ hết lại ở đây. Nếu họ thấy người tới là anh, họ sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

Dù chỉ mới tưởng tượng thôi, Chu Tầm đã thấy khó thở rồi.

Chu Tầm nhấc kính xuống, xoa xoa sống mũi. Sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, anh đeo lại mắt kính lên chuẩn bị đẩy cửa tiến vào.

Đúng lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra.

- "Đã lâu thế rồi sao Chu Tầm còn chưa tới?"

Một chất giọng nam ngọt ngấy.

Chu Tầm không nhớ hầu hết tất cả các bạn học cấp 3, nhưng anh lại có ấn tượng sâu sắc với người này.

Bởi vì đối phương đã từng theo đuổi Tần Vũ Thăng.

- "Không phải lạc đường rồi đấy chứ?" Một người khác cười -"Bái phát lớn như vậy, một mình đi xe không nổi sao?"

Là Phương Thành – con "ngựa con" mà anh đã gặp ở công ty hôm đó.

Mọi người đồng loạt cười vang, bắt đầu bàn tán về những việc buồn cười của Chu Tầm hồi cấp ba. Mà ngay cả Chu Tầm còn không nhớ nổi bản thân đã từng có những hành động như vậy.

- "Được rồi." Một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên -"Nói nhiều vậy làm gì?"

- "Đúng vậy đúng vậy, anh Vũ Thăng, anh cũng không muốn nghe chuyện về người kia đúng không?" Tên đàn ông có chất giọng ngọt ngấy kia nói.

- "Còn không phải do cậu khơi trước sao?" Phương Thành cười -"Lại nói về anh Tần, em nghe nói anh và Chu Tầm kia đang ở cùng một chỗ?"

Ngay lập tức, toàn phòng rơi vào trầm mặc, nhưng vài giây sau lại ồn ào lên.

- "Không thể nào!"

- "Anh Tần không phải cực kỳ chán ghét tên đó sao?"

Tên có chất giọng ngọt ngấy: "Mấy người thì biết cái gì! Chắc chắn là tên kia mặt dày quấn lấy anh Thăng. Anh Thăng lại tốt như vậy, sao nỡ để người ta lụy tình đến chết được."

- "Cậu ta nói đúng đúng không, anh Vũ Thăng?"

Chu Tầm không đẩy cửa đi vào, cũng chưa vội rời đi, anh vẫn lẳng lặng đứng ngoài cửa.

Anh muốn nghe xem Tần Vũ Thăng sẽ trả lời như thế nào.

Lát sau, nam nhân kia cười nhạt một tiếng: "Đúng cái rắm."

Phương Thành cười to: "Mục Bạch, lại tiếp tục nịnh đi!"

- "Câm ngay!"

Phương Thành mặc kệ cậu ta, tiếp tục nói: "Anh Tần, tuy tên nhóc đó rất phiền, nhưng cũng biết nghe lời chứ hả?"

- "Nghe lời?" Hắn cười lạnh đáp, "Cực kỳ nghe lời mới đúng. Một ô sin miễn phí, hoàn hảo ở mọi mặt."

Lạch cạch.

Dường như nghe tiếng cửa phòng mở, một người quay đầu nhìn ra phía cửa, xoa xoa đôi mắt. Người ngồi bên cạnh thấy vậy bèn hỏi: "Sao thế?"

- "À không, tôi cảm giác như kiểu nãy có ai đứng ngoài kia ấy." Người nọ cười "Chắc là nhìn nhầm rồi."

Chu Tầm rời khỏi khách sạn.

Nhưng anh không về nhà mà đi lang thang ở trên phố, không biết nên đi đâu, đi vô mục đích.

Đêm ngày 25 tháng 12, đêm Giáng sinh. Trên đường, nơi nào cũng có các cặp yêu nhau tay trong tay âu yếm đi chơi lễ. Nhìn ngọt ngào đến mức cảm giác như thể trong không khí cũng phảng phất hương vị ngòn ngọt của tình yêu.

Song, đó đều không liên quan gì tới Chu Tầm.

Anh như thể tách lập hoàn toàn với biển người, hồn đã bay đi, giờ cơ thể chỉ là một cái xác sáo rỗng.

Anh không rõ mình đến từ đâu, cũng không rõ mình nên đi về đâu.

Đối với người đàn bà kia, anh là một sự ràng buộc phiền phức, chỉ muốn ném đi đâu đó thật xa, lúc nào nhàm chán mới nhớ tới, tuỳ ý gọi về.

Đối với người yêu, anh lại chỉ là một "ô sin miễn phí".

Chu Tầm vẫn luôn không màng tới cảm xúc của mình. Bất kể Tần Vũ Thăng làm gì, nói gì, chẳng sợ làm anh thấy khó chịu, anh cũng sẽ không tức giận.

Bởi anh tin tưởng Tần Vũ Thăng thật sự yêu mình, bởi anh tin tưởng Tần Vũ Thăng là người duy nhất trên đời này thật lòng quan tâm tới mình. Chính vì vậy, anh luôn có đủ bao dung, luôn có đủ nhẫn nại đối với hắn.

Huống chi anh cũng yêu Tần Vũ Thăng. Trên đời này, hai người yêu nhau có thể đến bên nhau... Còn gì quý giá bằng?

Nên anh đã luôn tự lừa chính mình, luôn tự khiến bản thân phải mệt mỏi.

Nhưng mộng chung quy vẫn chỉ là mộng, dù sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải tỉnh giấc.

Vốn trong lòng đã có suy đoán, thực tế lại không dám đối mặt. Thẳng đến hôm nay, Tần Vũ Thăng một nhát xé rách khung cảnh hạnh phúc trong mơ, làm lộ ra hình ảnh ở hiện thực máu chảy đầm đìa, tim gan đứt thành từng đoạn.

Bản thân mình đối với Tần Vũ Thăng, hoá ra chỉ là một tên ô sin, một người bảo mẫu... miễn phí.

À, có khi anh còn có một "thân phận" khác cũng nên. Ví dụ như một thư ký miễn phí, ví dụ như... một bạn cᏂị©Ꮒ miễn phí*.

*"miễn phí pháo hữu"

Chu Tầm anh sống gần ba mươi năm trên đời, suy cho cùng vẫn chỉ là để lấy lòng người khác.

Lúc còn vài tuổi, anh tìm cách lấy lòng người cha nghiện ngập hay đánh đập mình. Lúc mười mấy tuổi, anh tìm cách lấy lòng mẹ ruột cùng với cha kế và đứa em kế. Mà hiện tại – lúc hai mươi mấy tuổi, anh tìm cách lấy lòng "người yêu".

Anh còn nghĩ... tình yêu...

- "Bánh kem Giáng sinh giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ, còn duy nhất một chiếc! Nhanh tay nhanh chân, ai tới trước thì sẽ có!"

Tiếng nhân viên tiệm bánh gọi mời hàng truyền vào tai. Chu Tầm quay đầu xem thử.

Vài phút sau, anh ra khỏi tiệm bánh với hộp bánh kem trên tay, chân sải bước tới công viên gần đó.

Đã sớm qua 0 giờ đêm, công viên không có lấy một bóng người. Gió Bắc hiu quạnh khẽ thổi, xích đu lắc lư đu đưa theo chiều gió phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Chu Tầm ngồi xuống một chiếc ghế, lôi bánh kem ra khỏi hộp.

Bánh kem này là vị Chocolate, lớp bên ngoài được che kín bởi bánh quy cùng mấy lớp choco. Trong hộp còn tặng kèm ngọn nến với chiếc đĩa chiếc thìa.

Chu Tầm xếp chúng thật gọn gàng.

Điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng, anh cũng không lôi ra xem. Dù sao cũng chẳng có ai liên lạc với anh.

À, có lẽ Tần Vũ Thăng sẽ. Hắn sẽ gọi và trách cứ anh vì sao lại lỡ hẹn.

Chu Tầm nhìn ngọn nến trên chiếc bánh, chợt nhận ra thiếu mất lửa.

Anh lôi hộp diêm kia ra, mở nắp. Bên trong là mấy que diêm được xếp ngăn nắp chỉnh tề.

Bỗng nhiên, có một hạt nhỏ màu trắng rơi xuống, dính ở lớp kem ngoài bánh kem. Chu Tầm ngẩng đầu lên, phát hiện tuyết đã rơi rồi.

Bông tuyết thật nhỏ, vừa chạm xuống mặt đất, trong nháy mắt đã tan thành nước.

Cô bé bán diêm.

Lần thứ hai câu chuyện này hiện lên trong đầu Chu Tầm.

Chuyện xửa chuyện xưa, trong một đêm bão tuyết, có một cô gái bé nhỏ gắng sức quẹt từng que diêm một, và rồi cuối cùng cô bé cũng thấy được những ảo giác tốt đẹp nhất của cô từ khi chào đời.

Chu Tầm quẹt que diêm.

Trong nháy mắt, ngọn lửa nhỏ bùng lên. Bên trong lửa xanh thanh diễm, bên ngoài lửa đỏ rực rỡ. Đây là nguồn sáng lẻ loi duy nhất trong cái công việc đen như mực này.

Ánh sáng phản chiếu trong đôi con ngươi của Chu Tầm.

Không giống như cô gái bé nhỏ kia, anh không thể thấy một viễn cảnh hạnh phúc.

Anh không nhìn thấy một đĩa thịt gà quay, anh càng không nhìn thấy người bà yêu dấu đã mất hiện lên đón mình đi.

Ngọn lửa yếu ớt bập bùng trên ngọn nến.

Một lần sinh nhật là một lần được ước một nguyện vọng, mà anh đã không được ước trong tám năm.

Anh muốn gộp tám điều ước kia vào một lần này.

Chu Tầm nhìn ngọn lửa thật chăm chú, các đầu ngón tay cầm que diêm do dùng sức mà đã trở nên trắng bệch.

Sinh ra đã không có khả năng lựa chọn, nhưng còn có thể dùng cách né tránh.

Nếu thời gian có thể quay lại, anh nguyện cả đời này không bao giờ gặp lại Tần Vũ Thăng, nguyện không bao giờ gặp lại hắn thêm lần nào nữa.

Ngày edit: 31/8/2021.

Thôi được rồi, hôm nay là ngày 13/9, tôi chưa edit xong chương 4:)) Finen"t ;-;