Hi! Từ chương này cho phép mình đổi xưng hô của Hạ An với Diệp Vãn thành mẹ luôn. Mình thấy nó thuận miệng hơn là mami, bởi vì Vãn Vãn đôi khi sẽ gọi Hạ An là ‘mẹ tiểu Hạ, mình thấy mami tiểu Hạ không thuận miệng cho lắm, hãy yên tâm vì bằng một cách nào đó vẫn có thể phân biệt được mẹ(Diệp Quan) và mẹ tiểu Hạ. Peace out!
==========================
Một phần cơm chiên, chỉ vài phút đã bị Hạ An tiêu diệt hơn một nửa, vừa nghĩ đến Diệp Vãn đang bệnh còn ở nhà chờ nên tốc độ ăn cơm của Hạ An còn nhanh hơn bình thường ăn ở bệnh viện.
Cúi đầu ăn hết miếng này đến miếng khác.
Ăn tối cũng đã khá lâu rồi, Diệp Quan nguyên bản không có cảm giác gì, nhưng nhìn bộ dáng Hạ An ăn, Diệp Quan nhìn chằm chằm phần cơm chiên trên bàn, đọt nhiên thèm ăn.
Đến cùng là ngon cỡ nào mới có thể ăn đến ngon lành như vậy.
Hạ An lại cảm thấy Diệp Quan đang nhìn mình, trong miệng còn đầy cơm ngẩng đầu lên, chứng minh cảm giác của nàng không sai, nuốt cơm xuống, liếʍ môi: “Chị chưa ăn tối sao?”
Ánh mắt Diệp Quan không né tránh mà đảo qua bờ môi hồng hào của Hạ An: “Ăn rồi.”
“Em sẽ ăn nhanh hơn.” Hạ An ngượng ngùng vì để người ta chờ quá lâu.
Diệp Quan vốn muốn nói ăn chậm một chút, mở miệng nói: “Mới có mấy phút thôi.”
Đối phương vừa dứt lời, Hạ An đột nhiên rướn cổ: “Ây…”
“Sao đấy?”
“Nghẹn.” Hạ An vỗ vỗ ngực
“Đã bảo cô ăn chậm lại rồi.”
Hạ An muốn nhổ nước bọt, cô liên tục nhìn chằm chằm như vậy làm sao nàng có thể không biết xấu hổ mà ăn chậm. Nghẹn tận họng, Hạ An cầm ly bên cạnh quay người vào phòng bếp rót nước.
Rót khoảng nửa ly, Hạ An mới dừng lại.
Diệp Quan quay đầu liếc nhìn Hạ An một cái, quay đầu lại thì bị phần cơm chiên vàng ươm trên bàn đã bị Hạ An ăn một nửa thu hút sự chú ý. Nhìn chằm chằm phần cơm, Diệp Quan hờ hững cầm lấy cái muỗng bên cạnh, múc một miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp…
Hạ An cầm nửa ly đứng phía sau Diệp Quan thu hết một màn này vào đáy mắt, cô đang dùng chiếc muỗng nàng đã ăn qua, múc cơm chiên bỏ vào miệng.
Lúc nãy nói cùng nhau ăn còn ghét bỏ từ chối, bây giờ thì…
Diệp tổng, sao chị có thể đáng yêu như vậy chứ?
Hạ An xoa xoa gáy: “Để em đi lấy cái muỗng khác.”
Nghe được giọng nói của Hạ An, DIệp Quan nhấc mắt.
Sau đó…
Hai người yên lặng như tờ nhìn nhau hai giây.
Yên tĩnh đến xấu hổ.
Diệp Quan còn đang từ tốn nhai cơm trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, nhất thời im lặng, sau đó cô mới trấn định bỏ chiếc muỗng trong tay xuống: “Không cần.”
Hạ An mím môi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
Chỉ là Diệp Quan càng làm ra vẻ nghiêm trang nàng càng muốn cười, nhiều lần muốn cười lại khắc chế, thiếu chút nữa làm Hạ An nghẹn đến nội thương.
Cuối cùng… cười đến không khép được miệng.
Diệp Quan: “…”
Hạ An vẫn là đến phòng bếp lấy một chiếc muỗng sạch. Vốn là cho răng Diệp tổng không thích ăn chung một phần cơm với mình, nhưng nhớ tới bộ dáng vừa nãy của Diệp tổng, nàng thấy mình lo xa rồi…
“Ăn chung đi.” Hạ An tự chủ trương nói: “Nhiều quá em ăn không hết, không thể lãng phí.”
Bộ dáng cười đến mắt ngọc mày ngài của Hạ An rất động lòng người.
Lần đầu gặp nhau thì Diệp Quan đã bị cô bé này hấp dẫn, cô nhìn Hạ An chốc lát rồi tiếp nhận chiếc muỗng đối phương đưa.
Chỉ cần Hạ An thoáng giương mắt là có thể thấy rõ khuôn mặt kinh diễm kia của đối phương, cách nhau gần đến vậy, nàng không khỏi ôn nhu cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Cũng tạm.”
“Chị không ăn đậu Hà Lan à, vậy cho em đi.”
Hai người ăn, so với một mình ăn còn ngon hơn nhiều.
Diệp Quan ăn cơm, tình cờ lại nhìn nhìn Hạ An, không khí ở chung như vậy làm cô cảm thấy dễ chịu. Căn chung cư này, cô chưa từng đưa ai tới đây, phong cách trang trí cũng như vậy, vẫn luôn lạnh như băng.
Ánh đèn lành lạnh chiếu vào mặt, nhưng nụ cười Hạ An vừa ấm lại vừa ngọt, nhiều lần Diệp Quan trông thấy, khóe môi cũng đồng thời giơ giơ lên.
Mà Hạ An, mỗi khi nhìn thấy Diệp Quan đều giả vờ cười nhạt, nhưng mà trong lòng âm thầm thỏa mãn, không chỉ là cười, phải nói là mỗi lần tới gần Diệp Quan nàng đều cảm thấy thỏa mãn.
Nếu như nàng và Diệp Quan, không phải là kết hôn giả…
Hạ An lại đang suy nghĩ miên man, trước đây nàng sẽ không hao tổn tinh lực để suy nghĩ lung tung như vậy.
“No chưa?” Diệp Quan thấy Hạ An dừng ăn.
“Ừm, no rồi.”
“Về thôi.”
______
Vẫn là xe này, vẫn là chiếc ghế phụ này.
Hạ An phát hiện ghế phụ của Diệp tổng tựa hồ đã trở thành vị trí quen thuộc của mình.
Về đến nhà thì đã khuya.
Diệp Vãn không đợi được hai người về nhà, vẫn giận dỗi không chịu lên giường ngủ, bà Lương với dì Chu dỗ đến đâu cũng không chịu uống thuốc.
“Bà ngoại, Vãn Vãn đã ngủ chưa?” Hạ An vào đến nhà, vừa đổi giày vừa hỏi.
“Chưa ngủ, còn đang giận dỗi trên lầu kìa, thuốc cũng không chịu uống.” bà Lương đau đầu: “An An, cuối cùng con cũng về rồi, bà còn tưởng con với Quan Quan cãi nhau.”
“Không phải, chỉ là ở trường thời gian này khá bận nên con ở lại ký túc xá luôn, vậy nên không có thời gian về nhà bồi bà ngoại.”
“Bà biết nghiên cứu sinh rất bận. Không phải giận nhau thì tốt rồi, bà cũng đỡ lo.” Bà Lương vì hai người này rầu thúi ruột.
Vợ vợ son vừa mới kết hôn cũng chưa kịp hưởng tuần trăng mật đã tách nhau ra như vậy, khó lắm Hạ An mới có thể về một hôm thì Diệp Vãn lại quấn quýt muốn ngủ cùng hai người, hai người không có tí không gian riêng nào, bà Lương sợ hai người vừa mới cưới thì tình cảm đã phai nhạt.
“Quan Quan~” Bà Lương nghĩ ra được một biện pháp.
“Dạ?”
“Bà nghĩ con nên tìm một căn nhà ở gần trường An An đi.” Bà Lương bày mưu tính kế nói: “Nếu như An An không tiện về nhà thì con theo vợ ra ngoài ở đi. Người trẻ tuổi bây giờ đều thích thể giới hai người mà, hai đứa cũng vậy nữa, vừa mới kết hôn cũng không đi hưởng tuần trăng mật, lại còn ở riêng, không thể như vậy nha.”
“Bà ngoại, không cần phiền như vậy, con hết bận việc trên trường rồi, sau này sẽ về nhà ngủ mỗi ngày.” Hạ An giải thích xong lại nói: “Con đi lên lầu xem bé con.”
Diệp Quan nghĩ thầm, Hạ tiểu thư lúc này còn biết giác ngộ, cô vừa định đi theo Hạ An lên lầu lại bị bà Lương gọi lại: “Con khoan đi đã.”
“Sao ạ?”
Chờ Hạ An lên lầu, bà Lương mới chất vấn Diệp Quan: “Con với An An xảy ra chuyện gì."
"Tụi con rất tốt, bà đừng lo lắng.”
“Có phải con lạnh nhạt con bé không?”
Diệp Quan bất đắc dĩ: “Không có.”
“Còn nói không có, dạo này An An không về nhà, mà vừa về một cái liền đi chơi với bé con. Bà ngoại là người từng trải, làm gì có ai mới kết hôn giống hai đứa vậy?” Bà Lương tận tình khuyên nhủ: “Bà biết con công việc bận rộn ít có thời gian, nhưng hôn nhân cũng phải tốn tâm tư như kinh doanh, An An là một cô gái tốt, con phải biết quý trọng, con không thể ủy khuất con bé.”
Tính cách Hạ An tốt không phải bàn, bình thường sẽ như ánh mặt trời lại còn biết dỗ cho người khác vui vẻ., lúc trước nghe nói bạn gái của Diệp Quan là Hạ An, bà Lương vui mừng khôn xiết, bởi vì tính cách của Diệp Quan và Hạ An vừa vặn bổ sung cho nhau.
Nếu nói cặp vợ vợ son này giận dỗi, bà Lương cảm thấy đây tuyệt đối là vấn đề của Diệp Quan, bà hiểu rõ cái tính khí khó chịu kia của cháu ngoại mình.
“Con biết rồi, bà đi ngủ sớm chút đi.”
“Quan Quan, đêm nay hai đưa đừng ngủ cùng Vãn Vãn nữa.” Bà Lương tâm hồn vô cùng trẻ trung, thoáng đè thấp giọng nói: “Buổi tối dễ dỗ vợ mình, biết chưa?”
Diệp Quan càng ngày càng bất đắc dĩ: “Bà ngoại…”
“Ai da, không nói thì không nói, bà đi ngủ.” Bà Lương haha cười: “Con cũng lên lầu đi.”
______
Lầu hai, phòng ngủ.
Diệp Vãn cầm bút màu sáp vẽ gì đó trên giấy trắng, miệng còn dẫu lên.
“Vãn Vãn.” Hạ An nhẹ nhàng đi tới bên bàn học, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Vãn: “Đang làm gì thế?”
Diệp Vãn khép tập vẽ lại, không để ý tới Hạ An.”
“Tiểu khả ái giận mẹ sao?” Hạ An ôm Diệp Vãn vào lòng, cúi đầu nhìn trên mặt bé con tràn đầy nước mắt, Hạ An kiên nhẫn an ủi: “Mẹ nhận sai được không?”
Diệp Vãn vẫn rầu rĩ không lên tiếng.
“Con không để ý tới mẹ là mẹ rất buồn đó.” Hạ An hôn một cái lên ót của Diệp Vãn, tiếp tục dụ dỗ: “Bảo bảo uống thuốc nha, cảm rồi nè…”
Diệp Quan đứng ở một bên nhìn Hạ An ôm Diệp Vãn vừa hôn vừa dỗ, thật sự ôn nhu, Hạ tiểu thư tuyệt đối là một người ‘Mẹ’ hợp lệ, điều này không phủ nhận.
Diệp Quan thấy Hạ An đã dỗ một hồi lâu mà Diệp Vãn vẫn giận dỗi: “Vãn Vãn, uống thuốc đi ngủ.”
Hạ An ôm Diệp Vãn nhìn về phía Diệp Quan: “Chị làm gì mà dữ vậy.”
“Em đừng có chiều con bé quá.” Diệp Quan nói, trước khi Hạ An chưa tới đây, Diệp Vãn hiểu chuyện hơn bây giờ rất nhiều, xưa nay không khóc không nháo.
Hạ AN không chút khách khí phỉ nhổ: “Là chị quá nghiêm túc.”
“…”
Một phen tranh luận vì con cái, Hạ An cảm thấy hai người trong lúc này càng giống như thật.
Quả thật Diệp Quan không biết cách dỗ người khác, đâu giống Hạ An, Diệp Vãn vừa nghe Hạ An nói sau này đêm nào cũng về nhà, rốt cuộc đã chịu lên tiếng: “Mẹ đừng có gạt Vãn Vãn.”
“Móc nghoéo~”
Diệp Vãn khịt mũi, vui vẻ ra mặt.
“Uống thuốc sẽ bớt khó chịu, mẹ đút con.”
“Dạ~”
Uống thuốc xong, Diệp Vãn vẫn không có ý định đi ngủ.
Kim đồng hồ chậm rãi hướng về số mười một.
Hạ An thay váy ngủ, ngồi trên giường cùng Diệp Vãn đọc truyển cổ tích.
Phòng ngủ rất yên tĩnh.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, là Diệp Quan đang tắm…
Nghe tiếng nước, dư quang Hạ An liếc nhìn về phía phòng tắm, tâm trí bất định, khó tránh khỏi nghĩ đến tình cảnh xấu hổ phát sinh khi nàng tắm lúc tối.
Hai mươi phút sau, Diệp Quan mặc váy ngủ dài từ phòng tắm đi ra, nghiêng đầu lau tóc, cô nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi trên giường giờ này còn đang cười cười nói nói.
Diệp Quan đi đến bên giường: “Sao còn chưa ngủ?”
Khi cô mặc váy dài, dáng người lả lướt, rất đẹp.
Hạ An nhất thời nhìn đến xuất thần, qua một lát, nàng lại cúi xuống xoa đầu Diệp Vãn cười nói: “Vãn Vãn muốn đợi chị ngủ cùng.”
Diệp Quan đưa cho Hạ An một tuýp thuốc mỡ, nhẹ giọng nói: “Thoa chút đi.”
“Hả? Được…” Nhìn thuốc mỡ trong tay cô, Hạ An mới nhớ tới trán mình bị sưng một khối, tay sờ lên còn đau, hơi u lên.
“Mẹ, ở đây rất đau phải không?” Diệp Vãn nhào vào l*иg ngực Hạ An, đau lòng hỏi, sau đó dùng bàn tay nhỏ nhắn vén tóc Hạ An lên, chu miệng thổi thổi vào vết thương.
“Ừm.” Hạ An thấy bộ dáng đáng yêu này của bé con, không nhịn đươc mà đùa giỡn: “Hôn một chút mẹ sẽ không đau nữa.”
Diệp Vãn vừa nghe thấy thế liền quay đầ kéo tay Diệp Quan: “Mẹ, mẹ nhanh hôn một chút~~~”