Cả người ướt sũng, Hạ An lấy khăn tắm che lại thân thể, âm thanh suy yếu vô lực.
Đầu dựa vào bồn tắm bên cạnh, vẫn đang ngây ngây ngất ngất, Hạ An vươn tay trái chống lên thành bồn để ngồi dậy, nhưng lại choáng váng một trận, nhất thời không có sức lực.
Sau khi chuyển đến khoa ngoại liền bận rộn liên tục, trạng thái hai ngày nay của nàng vốn đã không tốt, mà đêm nay còn uống hết ly này đến ly khác.
Có lúc Hạ An cũng cảm thấy bản thân điên mất rồi. Không ngừng tiêu hao sức khỏe quá mức thì sớm muộn gì cũng có ngày chống đỡ không nổi.
Đêm nay không phải là vậy sao?
Yếu đuối một chút, nói một câu cần được giúp đỡ khó đến vậy sao?
Diệp Quan thấy Hạ An rõ ràng chật vật đến vậy nhưng vẫn còn ra vẻ không sao, có phải thật sự cho rằng không có gì mà một mình nàng làm không được không? Diệp Quan nhớ tới lúc cô tay trắng gầy dựng sự nghiệp, dốc sức đến mấy cũng chưa từng cứng rắn chống đỡ như Hạ tiểu thư.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Quan ra lệnh, quay người đến tủ đồ lấy áo tắm.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước ấm, có chút khó chịu.
Hai mắt Hạ An mông lung, trước mắt phảng phất một mảnh hơi nước nhìn cái gì cũng không thấy rõ. Một lát sau lại mơ hồ nhìn thấy Diệp Quan đang đi về phía nàng…
Sau đó những thứ trước mắt càng lúc càng mờ nhạt.
Hạ An rất mệt mỏi,dù cho nàng chưa bao giờ oán giận điều gì.
Đêm nay, không chỉ bởi vì uống quá nhiều, mà còn bởi vì áp lực kiếm tiền đã tích tụ đến cực hạn, phá vỡ cả mốc giới hạn, nếu không nàng cũng sẽ không dựa vào vai Diệp Quan ủy khuất lẩm bẩm ‘Em mệt mỏi quá’.
Diệp Quan ngồi xổm xuống ôm bả vai Hạ An nâng nàng dậy, đầu tiên là đem áo tắm quấn lên người đối phương, tốt xấu gì cũng che đậy được một chút. Chỉ là vừa nãy bước vào phòng tắm thì hình ảnh nhìn thấy đầu tiên đã khắc sâu ở trong đầu cô, vứt đi không được. Nghĩ nghĩ, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một vài chi tiết nhỏ, Diệp Quan nghiêng đầu đi, tiếp tục giúp Hạ An mặc áo tắm.
Thân thể Hạ An lúc nào ôn nhu mềm mại, thuận thế dựa vào lòng ngực Diệp Quan.
Cách một lớp áo tắm, Diệp Quan ổn định ôm lấy Hạ An.
Bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu lần dung túng Hạ An dựa vào lòng mình. Diệp Quan cúi đầu, chóp mũi ngửi được một mùi thơm ngát, xen lẫn hương thơm dầu gội cùng sữa tắm. gò má Hạ An vừa vặn kề sát trong lòng cô, tóc dài ướt đẫm có chút hỗn độn. Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc trên mặt Hạ An ra, vẫn là khuôn mặt vừa thanh thuần lại quật cường, chỉ có điều đôi môi trắng bệch, dưới mắt còn có một mảng xanh nhạt, mặt tràn đầy vẻ tiều tụy.
Tay Diệp Quan sượt qua gò má Hạ An, vỗ nhè nhẹ, lòng bàn tay ấm áp mềm mại. Cô không tự chủ để thân mình nhích gần đến Hạ An hơn một chút, cứ vậy mà dán vào Hạ An, suy nghĩ dần bay xa.
“Diệp Quan, chị cảm thấy chị giống người bình thường sao?”
“Không có ai có thể chịu được chị.”
“Diệp Quan, chị có bệnh.”
Rất nhiều chuyện đã lâu không nói đến, nhưng không có nghĩa sẽ quên đi.
Đã quen với tư vị cô đơn một mình, thậm chí còn cho rằng cả đời cũng sẽ như vậy. Mãi cho đến một hôm nào đó mới phát hiện bản thân tựa hồ có thể chạm đến những tia ấm áp…
Càng không nhịn được mà muốn tới gần hơn.
Tựa như Diệp Quan.
Cô cụp mắt nhìn gò má Hạ An đang chôn trong lòng ngực mình, tay như không chịu không chế chậm rãi ôm chặt nàng từng chút một, không chút biến sắc cướp lấy độ ấm của đối phương. Không thể nói lên nguyên do, nhưng cô tham luyến loại ấm áp này, kỳ thực ngay lúc Hạ An chủ động ôm cô ở đầu đường thì cô liền tham luyến.
Hạ An cau mày, cố gắng muốn mở mắt…
“Tỉnh lại đi.” Diệp Quan thấp giọng gọi Hạ An.
“Ưm…” Ý thức Hạ An quay về, sau khi đầu óc gần như thanh tỉnh mới phát hiện mình hầu như rúc vào l*иg ngực Diệp tổng, trên người chỉ có quấn áo tắm màu trắng lỏng lỏng lẻo lẻo.
Khăn tắm lúc nãy đã không thấy đâu.
Cho nên áo tắm trên người hiện tại là ai đổi cho nàng, hai má Hạ An ửng đỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Diệp Quan, trong lòng tự nhiên đã có đáp án.
Tình huống lúng túng làm mặt Hạ An nóng hơn.
Càng khỏi nói tới Diệp Quan thân thiết ôm nàng như bây giờ.
Không tệ, tư thế hiện tại của hai người, dùng hai từ thân thiết để hình dung cũng không phải nói quá.
Hai người dựa vào cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Quan nhận ra biến hóa trên gương mặt Hạ An.
Nghĩ tầm, hóa ra cũng biết thẹn thùng. Cô nhớ lại dáng dấp tiểu hồ ly của Hạ An ở Dạ Sắc, khi cùng người khác ái muộn thì như cá gặp nước, bât giờ xem ra, đại khái chỉ là mặt nạ bên ngoài, công phu chém gió lợi hại mà thôi.
Nói chi cùng thì nàng cũng chỉ là một cô bé hai mươi tuổi.
Hạ An giả vờ thản nhiên.
Diệp Quan vẫn ôm nàng: “Dậy.”
“Ừm.” Hạ An cúi đầu đáp một tiếng, được Diệp Quan nâng đỡ mới vững vàng đứng dậy.
Rời khỏi phòng tắm.
“Em có thể tự đi.”
Vừa mới nói xong Hạ An lập tức bị Diệp Quan lườm một cái, cô thấy trán nàng đã u một cục: “Té thành như vậy vẫn chưa mất trí nhớ?”
Tuy Diệp tổng ngoài miệng ghét bỏ nhưng đỡ tay nàng từ đầu đến cuối không buông, trong lòng Hạ An cảm động, nàng sờ sờ thái dương mình, đau đến hít một ngụm khí lạnh, quả thật là sưng lên một cục.
Hạ An không tranh luận với Diệp Quan nữa, cười cười chịu thua nói: “Ừm, em sai rồi, mất trí nhớ rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng Hạ An liền thất thần, bởi vì nàng cảm thấy những lời này không giống như sẽ từ trong miệng mình thốt ra.
Mỗi lần thấy Hạ An cười như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Quan liền không biết nên nói nàng cái gì, buổi tối cung không biết ai ôm cô từng lần từng lần kêu mệt mỏi.
Dáng dấp ủy khuất không kém gì Diệp Vãn khi sinh bệnh.
Nhưng mà hiện tại cười vui vẻ đến như vậy.
Mệt nhọc quá độ sẽ làm cơ thể bị sốc, hơn nữa dạ dày trống rỗng mà lại ráng uống nhiều rượu, có thể không sốc sao? Hạ An biết rất rõ trạng thái hiện tại của thân thể mình như thế nào.
Ngồi trên bàn ăn, sau khi uống hai ly nước mật ong xong thì Hạ An mới đỡ choáng váng. Nàng ngẩng đầu lên, Diệp Quan đang ngồi đối diện nàng, eo lưng ưỡn thẳng tắp.
Hai người ngồi trong phòng ăn quá mức yên tĩnh, Diệp Quan thật sự rất hiếm khi nói chuyện.
Hạ An nhìn nhìn áo tắm trên người mình: “Diệp tổng.”
Diệp Quan chậm rãi uống nước, không để ý tới nàng.
Hạ An cho rằng cô không nghe rõ: “Diệp tổng?”
Lại thêm một tiếng ‘Diệp tổng’, Diệp Quan để ly thủy tinh xuống bàn, lúc này mới trả lời: “Đã nói đừng gọi tôi là Diệp tổng.”
Vừa nãy ở phòng tắm còn dịu dàng như vậy mà hiện tại đã bày ra khuôn mặt lạnh băng. Diệp Quan nói trước giờ chưa gặp ai cứng đầu như Hạ An, còn Hạ An thì nghĩ xưa nay chưa thấy ai giả dối như Diệp tổng, rõ ràng ôn nhu đến tận xương mà còn bày ra vẻ không có tình người.
Nếu dùng một từ khác để hình dung thì có thể gọi là muộn tao.
Không gọi Diệp tổng…
“Được thôi.” Hạ An nhớ tới việc Diệp Quan năm lần bảy lượt ghét bỏ nàng diễn tệ, nhướng mày, mạnh mẽ như đúng tình hợp lý mà kêu một tiếng: “Thân ái~”
Đột nhiên nghe được danh xưng ám muội này, Diệp Quan sửng sốt, lông mày khẽ nhíu lại, hình ảnh trong mắt dừng lại tại nụ cười của Hạ An.
Không ngoài dự kiến, quả nhiên thu được ánh mắt lạnh lùng của Diệp tổng.
“Không phải chị chê em diễn không nghiêm túc sao, vậy bây giờ đã đủ nghiêm túc chưa?” Hạ An nhìn khuôn mặt Diệp Quan, thật sự đẹp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi thêm một tiếng: “Thân ái?”
Nói ra hai chữ này, cảm giác rất là vi diệu. Vốn dĩ Hạ An chỉ muốn trêu chọc Diệp Quan một cái. Thế nhưng trăm triệu không nghĩ đến…
“Ừm, chuyện gì?” Diệp Quan nghe xong, thản nhiên đáp.
Đoạn đối thoại trên bàn ăn này, nếu ai không biết, có lẽ thật sự cho rằng hai người là vợ chồng son.
“Em…” Hiện tại đến phiên Hạ An nói không nên lời, nàng trực tiếp nói đến vấn đề chính, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Em muốn mượn chị một bộ đồ, chiếc váy kia của em bẩn rồi.”
Diệp Quan đứng dậy: “Đi theo tôi.”
Hạ An cao một mét sáu lăm nhưng nàng không biết Diệp Quan cao bao nhiêu, nhìn tổng thể chí ít cũng gần một mét bảy, hơn nữa ngày thường cô hay mang giày cao gót.
Dù là bên trong hay bên ngoài thì khí tràng của Diệp tổng cũng làm cho người khác áp lực không nhỏ.
“Chúng ta về nhà thôi.” Vừa nghĩ đến tiểu gia hỏa còn đang đợi mình về, Hạ An dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, sấy khô tóc.
Áo sơ mi đơn giản cùng quần jeans, cũng không thể nói là vừa người, nhưng cũng có thể mặc được, Hạ An còn xắn một chút ống quần, nàng không có đôi chân dài như Diệp tổng nên đành phải chấp nhận.
Diệp Quan liếc Hạ An: “Ăn xong rồi về.”
“Hả?” Hạ An định thần nhìn lại, phát hiện không biết từ khi nào trên bàn ăn có thêm một hộp đồ ăn.
“Lại té xỉu nữa thì tôi không rảnh đưa cô đi bệnh viện.”
Hạ An yên lặng đánh giá Diệp Quan một hồi, sau đó đi đến bàn ăn, hình như nàng đã bắt đầu quen với phương thức quan tâm người khác của Diệp tổng. Hạ An không tin nếu mình ngất xỉu thì Diệp Quan sẽ mặc kệ nàng.
Diệp Quan gọi một nhà hàng gần nhất đưa đến, đã sắp đóng cửa nên chỉ có một phần cơm chiên thập cẩm.
Mở hộp cơm ra, mùi thơm nức mũi.
Hạ An nhìn phần cơm chiên lớn trước mắt: “Sao nhiều vậy!?”
“Ăn xong rồi về.” Vốn dĩ Diệp Quan gọi phần một người, nhưng nghĩ đến sức ăn của Hạ An liền nói với nhân viên cho thêm cơm.
Cơm chiên còn bốc hơi nóng, Hạ An thực sự đói bụng, kéo ghế ngồi xuống bàn liền cầm muỗng ăn lên ăn, nhất thời không chú ý đến hình tượng.
Diệp Quan hờ hững đánh giá người đối diện, mắng thầm, chỉ là một phần cơm chiên thôi mà cũng ăn ngon lành đến vậy, nhưng mà mùi vị này thật sự khiến người khác thèm ăn.
Hạ An ăn hai miếng mới nhớ tới một việc, nàng phồng má ngẩng đầu lên, thấy Diệp Quan đang nhìn chằm chằm mình liền hỏi: “Có muốn ăn chung không? Mùi vị cũng không tệ lắm đâu.”
Với Hạ An mà nói thì cho dù là nước sôi để nguội cũng có thể biến thành quỳnh tương ngọc lộ*, ánh mắt Diệp Quan chuyển đến hướng khác, tao nha uống nước: “Cô ăn đi.”
*quỳnh tương ngọc lộ: ý chỉ những thứ nước tinh túy và thơm ngon, quý giá.
Nhìn biểu hiện của Diệp tổng, Hạ An cảm giác hình như mình lại bị chê, cũng phải, ăn đến vậy rồi mới hỏi người ta muốn ăn cùng hay không, cũng không thích hợp lắm.
Hạ An yên tĩnh nha nuốt cơm chiên, tất cả những chuyện phát sinh đêm nay tái hiện từng cái một trong đầu nàng. Cơm chiên nóng hổi, Hạ An cúi đầu vừa ăn vừa cảm động cười cười.
Đêm nay Hạ An khóc hay cười cũng phát ra từ tận đáy lòng.
Cuộc sống cũng không bất công đến vậy, lúc nào đắng ngọt cũng song song nhau.
Ngọt chính là… đêm nay nàng gặp được Diệp Quan.
Tuy rằng Hạ An không quá hiểu Diệp Quan, nhưng nàng có thể kết luận Diệp tổng nhất định là một người rất rất tốt.
Diệp Quan thấy trên mặt Hạ An vẫn luôn treo nụ cười, theo thói quen dùng giọng điệu chỉ dạy thường ngày: “Tâm tình không tốt thì không cần cười.”
“Cảm ơn.” Hết thảy tâm tình được Hạ An quy về hai chữ đơn giản này, nàng lại hướng Diêp Quan cười nói: “Nhờ phúc của Diệp tổng, tâm hình hiện tại của em rất tốt.”
“Mạnh miệng.”
“Không lẽ chị muốn thấy em khóc sao?” Hạ An hỏi lại Diệp Quan, cũng không trách được Diêp Quan nghĩ nàng miễng cưỡng vui cười, phần lớn người biết được hoàn cảnh của nàng thì có lẽ cũng sẽ sinh lòng đồng tình. Nàng tiếp tục nói với Diệp Quan: “Chị vẫn cảm thấy em nên tiếp tục khổ sở sao? Thật sự chị không cần phải an ủi em đâu, suy nghĩ của em rất thoáng, cũng không có yếu đuối như chị nghĩ.”
Phần lớn thời gian Hạ An đều cười đến tiêu sái, Diệp Quan cũng nhìn ra được nàng cũng không phải giả vờ lạc quan, bằng jhoong cũng không thể một mình gánh vác được đến bây giờ.
Cẩn thận nghĩ lại tất cả những gì đêm nay Diệp Quan làm, nụ cười của Hạ An dần dần biến mất, nàng dột nhiên có chút mẫn cảm hỏi cô: “Đêm nay chị… không phải là thương hại em chứ?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Hạ An liền hối hận. Điều Hạ An sợ nhất chính là người khác thương hại mình, so với thương hại, nàng muốn người khác thấu hiểu mình hơn.
Diệp Quan hiểu được tại sao Hạ An lại hỏi vậy: “Dựa theo hợp đồng, tôi giúp cô cô giúp tôi, chỉ vậy thôi.”
Nói đến hợp đồng làm Hạ An yên tâm hơn, bao gồm cả việc vay tiền Diệp Quan. Không thể không nói Diệp Quan như cứu nàng khỏi lửa xém lông mày.
“Sau này em nhất định sẽ nghiêm túc.”
“Sao?”
Hạ An cũng học theo cách nói chuyện của Diệp Quan, bổ sung: “Dựa theo hợp đồng, nghiêm túc làm một người vợ người mẹ tốt.”
“Tốt nhất nên vậy.” Dieejip Quan nhớ tới Hạ An gọi mình là thân ái, ngọt ngọt nị nị, quả thực rất nghiêm túc.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Diệp trước khi kết hôn: Hạ tiểu thư, cô không cần diễn quá thân mật.
Lão Diệp sau khi kết hôn: Hạ tiểu thư, phiền cô diễn thật một chút.
Tiểu Hạ cần Diệp tổng, Diệp tổng cần tiểu Hạ, trời sinh một đôi.