Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 6

“Tôi tìm Hạ An.”

“Được, ngài ngồi đợi một chút, tôi đi gọi cô ấy.”

Diệp Quan ngồi xuống ghế sofa đưa mắ nhìn bốn phía, nơi này có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, xấp xỉ tuổi Hạ An, chẳng qua là họ đều trang điểm đậm, trang phục hở hang.

Nhìn như vậy, Hạ tiểu thư vẫn còn thanh thoát nhẹ nhàng.

Trước khi bước vào Dạ Sắc, Diệp Quan không có ý định tìm Hạ An, nhưng khi tiếp tân hỏi như vậy, cô liền nói tên Hạ An.

Khoảng chừng năm phút, tiếp tân dẫn một chàng trai trẻ tới trước mặt Diệp Quan nói lời xin lỗi: “Người đẹp, thật xin lỗi, Hạ An vừa xảy ra chút chuyện nên tôi sắp xếp soái ca này cho ngài…”

Soái ca nhìn thấy trước mặt là một vị đại mỹ nữ, kích động đến nói lắp: “Chào… chào ngài…”

Diệp Quan giống như không nghe thấy, liền đứng dậy, chỉ để ý đến nửa câu đầu của tiếp tân: “Cô ấy bị làm sao?”

“A?” Tiếp tân không phản ứng.

“Tôi là bạn của cô ấy.”

____

Sau khi nhận được điện thoại của Kha Nhược Sơ, Đường chấn lập tưc chạy từ bệnh viện đến Dạ Sắc.

Vừa đến Dạ Sắc, Đường Chấn lập tức nói với tiếp tân muốn tìm Hạ An, tiếp tân thấy có vẻ hắn không phải là khách hàng nên không mở miệng nói gì. Hắn đi một vòng quán bar, phát hiện Hạ An đang ngồi ở khu ghế dài.

Hạ An đang cùng hai người đàn ông nâng ly rượu, vừa nói vừa cười.

Nếu không phải thấy tận mắt, Đường Chấn không tin Kha Nhược Sơ nói thật, Hạ An sao lại đến nơi này? Ở trong ấn tượng của hắn, Hạ An từ nhỏ đến lớn đều là người con gái ngoan nhất…

Chỉ là, như vậy có thể giải thích, bằng cách nào mà Hạ An có thể gánh được chi phí trị liệu đắt đỏ của cha nàng. Suy nghĩ một hồi, Đường Chấn cơ hồ muốn hỏng mất.

Hạ An uống ly rượu thứ hai với khách thì Đường Chấn bắt lấy tay nàng, mới đầu còn bất ngờ nhưng nàng liền biết Đường Chấn hiển nhiên là tới tìm nàng.

“Đi theo anh.” Đường Chấn giật lấy ly rượu của Hạ An, dằn thật mạnh lên bàn, ly rượu đầy bị đổ hơn phân nửa.

Cả đám người vây lại xem.

Mặt Hạ An không đổi, trước hết mỉm cười nói xin lỗi với khách, rồi đưa mắt nhìn Đường Chấn: “Một lát nữa sẽ giải thích với anh, anh đi trước đi.”

“Em còn muốn ở lại?”

“Anh buông em ra.” Nhìn Đường Chấn nắm chặt tay mình, Hạ An thấy thật phiền.

“Lập tức theo anh về.”

“Em nói, tối nay em sẽ giải thích.” Hạ An bất đắc dĩ quay đầu nháy mắt ra hiệu với tiếp ân.

“Hạ An!”

“Tiên sinh, mời ngài đi ra ngoài.” Chỉ trong chốc lát, giám đốc tuần tra dẫn theo vài tên to con đi tới.

Đường Chấn muốn kéo Hạ An đi cùng nhưng lại bị hai gã lễ tân chắn lại: “Tiên sinh, phiền ngài phối hợp.”

“Các người tránh ra!” Đường Chấn nổi giận, lớn tiếng nói với Hạ An: “Nếu em không đi với anh, anh sẽ lập tức nói với ba em…”

Hạ An hít sâu một hơi, đêm nay chắc chắn không thể làm tiếp được nữa, nàng trừng mắt liếc Đường Chấn một cái, tạm thời thỏa hiệp với hắn, cùng đi ra ngoài.

Diệp Quan đi theo chàng phục vụ kia tìm người, liền bắt gặp một thân ảnh nhỏ gầy quen mắt bị chàng trai lôi kéo, đi ra ngoài cửa…

Nhiệt độ bên ngoài rất cao, như một cái l*иg hấp lớn, không khí cực khó chịu, đến mức làm người ta không muốn hít thở, lại ngẫu nhiên vang lên hai tiếng sấm, báo hiệu một lát mưa to.

Cuối phố là nơi vắng người, Hạ An ôm cánh tay đứng đối diện với Đường Chấn.

“Em biết em đang làm gì sao? Sao lại đến những chỗ như thế này?!”

Hạ An hỏi ngược lại hắn: “Chỗ này như thế nào?”

Việc của em là chữa bệnh cứu người, chứ không phải ở chỗ này cười nói tiếp rượu!”

“Em có nguyên tắc của mình.” Hạ An lời ít ý nhiều.

“Hôm nay tiếp rượu, ngày mai liền…” Đường Chấn đột nhiên im bặt, ý thức được lời nói của mình quá khó nghe.

“Lên giường phải không?” Biểu tình của Hạ An thản nhiên, chẳng hề để ý: “Anh nghĩ như vậy thì em cũng không có gì để nói.”

“Tiểu An, ý của anh không phải như vậy… xin lỗi.”

“Anh nói xong chưa? Em còn phải đi làm. Hơn nữa, nếu anh nói lung tung với ba em, ảnh hưởng đến việc giải phẫu, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Hạ Hà tư tưởng bảo thủ, nếu như biết được sẽ tức đến hộc máu, lúc trước ông lo lắn áp lực kinh tế của Hạ An quá lớn nên không đồng ý ghép tủy, vất vả lắm Hạ An mới khuyên bảo thành công.

Lời đó của Đường Chấn chỉ là nhất thời tức giận, hắn cũng không ngốc đến nỗi đem chuyện này nói cho Hạ Hà. Hắn biết Hạ An tính cách quật cường liền nhẹ giọng: “Chỉ là anh lo lắng cho em, Hạ An, không có ai lo lắng cho em nhiều hơn anh đâu, em có biết không?”

“Em biết tự bảo vệ bản thân.” Hạ An nói xong muốn xoay người rời đi.

Đường Chấn lại bắt lấy tay Hạ An, không cho nàng đi, nghiêm túc nói, cũng như là thổ lộ tâm tình: “…Nhưng anh muốn bảo vệ em, anh có thể dốc toàn lực bảo vệ em, em không cần mệt mỏi một mình như vậy. Anh biết hiện tại chú cần phẫu thuật, em cần tiền gấp, nhưng mà còn rất nhiều phương pháp, chúng ta có thể cùng nghĩ cách, em không cần ủy khuất chính mình, anh đay lòng…”

Chỉ là trên đời này, cái gọi là đồng cảm thì có rất nhiều, nhưng chân chính hiểu được thì rất ít. Phần lớn đều nói, ngươi không cần thế này, sẽ có biện pháp tốt hơn, nhưng hiếm người nào đứng ở tình cảnh của ngươi để lý giải lựa chọn của ngươi.

Cho nên, Hạ An cũng không muốn giải thích nhiều với người khác.

“Đường Chấn.” Hạ An xoay người nhìn về phía đối phương, lần đầu nói trực tiếp về chuyện này: “Anh không cần phí tâm tư với em, chúng ta không thể.”

Diệp Quan đứng cách đó không xa yên lặng nhìn chăm chú một màn này, thấy họ còn bình tĩnh cũng không xen vào.

Cô không phải cố ý muốn nghe chuyện của người khác, nhưng tiếng của Đường Chấn quá lớn, mà đường phố lại yên tĩnh…

Chấp nhận, chuyện của Hạ tiểu thư, Diệp Quan không phủ nhận rằng cô có ý muốn tìm hiểu.

Quả nhiên là bị từ chối.

Chỉ là điều này cũng nằm trong dự đoán của Đường Chấn, từ trung học đến bây giờ, đã bao nhiêu năm? Nếu Hạ An có một chút ít tình cảm nào với hắn thì mối quạn hệ của bọn họ cũng không như bây giờ.

“Không sao, anh biết chúng ta không thể, anh cũng không nghĩ tới.” Đường Chấn tự lừa mình dối người cười nói: “Em không cần cảm thấy gánh nặng.”

Hạ An cúi đầu nhìn hắn đang nắm tay mình, nói thẳng: “Nhưng anh như vậy, em rất khó xử.”

“Đừng đến đây nữa, nghe anh một lần được không? Anh thật sự không yên tâm em.” Đường Chấn vẫn không muốn buông tay.

Hạ An cố rút tay ra, nhưng sức của một cô gái yếu đuối như nàng làm sao bằng đàn ông: “Anh buông ra…”

“Em về với anh, anh lập tức buồn.”

Hạ An đau đầu: “Anh không buông tay anh sẽ gọi người”

Đường Chấn quyết không buông: “Anh đã đáp ứng ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, không thể mặc kệ em…”

Tiếng bước chân từ xa đi đến rồi ngừng lại. Diệp Quan đứng dưới đèn đường phía sau Đường Chấn lạnh nhạt nó một câu: “Cô ấy không cần cậu chăm sóc.”

Hạ An ngẩng đầu, Đường Chấn quay đầu lại, đòng loạt tìm phương hướng của âm thanh đó.

Một thân ảnh xinh đẹp thon dài.

Dưới ánh sáng màu cam như hòa, gương mặt kia càng làm cho người ta ấn tượng, vẫn là chỉ nhìn không thể chạm.

Lại gặp chị ấy, Hạ An còn tưởng rằng sẽ không gặp lại được nàng.

Đường Chấn không hiểu gì, cũng không biết câu nói vừa rồi của Diệp Quan là có ý gì.

Đừng nói là Đường Chấn không hiểu, đến cả Hạ An còn khó hiểu. Mãi đến khi Diệp Quan đi đến bên canh nàng, vai sát va với nàng nhìn chàng trai trước mặt nói: “Bạn gái tôi, không cần cậu chăm sóc.”