Bé gái mở miệng kêu một tiếng: "Mẹ."
Một màn này làm Hạ An đầy bất ngờ. Hóa ra, cô ấy đã kết hôn...
Tuy rằng Hạ An không biết Diệp Quan bao nhiêu tuổi, nhưng mà ngẫm lại thì cô ấy đã kết hôn thì cũng bình thường. Sở dĩ bất ngờ, là vì nàng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Lại nhớ đến tuần trước gặp cô ở Dạ Sắc, Hạ An còn tưởng rằng cô độc thân.
"Để em trả." Hạ An hoàn hồn giành trả tiền, nàng khom lưng xuống lấy lon nước chanh đưa cho Diệp Quan, dường khư không quá tin tưởng nên cười cười dò hỏi: "Con gái của chị à?"
"Ừm." Diệp Quan đáp, cô bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Hạ An, phần lớn người biết cô có con gái lớn như vậy cũng đều phản ứng giống nàng.
Diệp Quan theo chủ nghĩa không kết hôn, cho nên sự tồn tại của Diệp Vãn giúp cô bớt đi rất nhiều phiền phức.
Được câu trả lời khẳng định, trong lòng Hạ An có điểm mất mát, nhưng tại sao lại mất mát? Theo lý mà nói, có chờ mong mới có thất vọng, cho nên chính mình đang chờ mong gì sao? Hạ An không thể trả lời.
Diệp Quan đưa nước chanh cho Diệp Vãn, cúi đầu nói một câu: "Nói cảm ơn dì đi."
Hạ An nhìn bộ dáng cúi đầu nói chuyện với con gái của Diệp Quan, tuy rằng Diệp tổng luôn chỉ có một phong cách, thậm chí hơi nghiêm túc, nhưng Hạ An có thể cảm nhận được trên mặt cô có một chút ôn nhu hiếm gặp.
Lần đâu tiên thấy được một mặt này của chị ấy.
Nghĩ lại, lạnh nhạt bất quá cũng chỉ đối với người ngoài, với người yêu thân thì phải khác.
Kiêu ngạo nhưng không mất nội hàm, lạnh nhạt lại cũng ôn nhu.
Phụ nữ như vậy ai mà không thích.
Hạ An đột nhiên thấy hâm mộ nửa kia của Diệp tổng, hẳn là rất hạnh phúc, có mọt người vợ khí chất như vậy, lai có một đứa con gái đáng yêu đến thế.
Trước mặt người lạ, ngay lúc đầu Diệp Vãn còn có chút ngượng ngùng, tiểu gia hỏa tròn xoe đôi mắt đánh giá Hạ An một hồi mới nói: "Cảm ơn dì."
Nụ nười của trẻ con quả nhiên là thứ ấm áp nhất, đôi mắt trong veo cười rộ lên hóa thành đôi trăng khuyết.
Hạ An sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Diệp Vãn, mềm mãi, nàng học theo giọng điệu mềm mại của trẻ em nói: "Đừng khách khí, lần sau dì lại mua cho con nữa, được không?"
"Dạ." Diệp bé con gật đầu, còn chủ động vươn ngón út với Hạ An: "Dì ơi chúng ta móc ngóeo..."
(edit: móc nghéo, ngoéo tay, ngoắc tay,... gì gì đó khum biết nữa. tùy vùng đi)
"Ừm, móc ngoéo." Hạ An kiên nhẫn duỗi ngón út ra phối hơp với bé con
Hạ tiểu thư lúc trước thực tập ở khoa nhi cũng rất có được hoan nghênh, do đó cũng rất biết cách dỗ bạn nhỏ.
Diệp Vãn xưa nay hướng nội, có chút sợ người lạ, nhưng lại hòa hợp với Hạ An, điều này làm cho Diệp Quan có chút bất ngờ. Ánh mắt cô đảo qua sườn mặt của Hạ An, cùng với đứa nhỏ 4 tuổi móc tay, cười rộ lên tựa như một đứa nhỏ "lớn", cô lần nữa lại nhớ đến bộ dạng ngàn ly không say ở hộp đêm của Hạ An...
Thật như là người hai mặt.
Diệp Quan hoài nghi, vị Hạ tiểu thư này là diễn viên sao?
Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt chơi đến vui vẻ, khóe môi của Diệp Quan không tự giác cong cong.
Hạ An hơi nhấc mắt liền phát diện Diệp Quan đang nhìn chằm chằm mình, có một loại cảm giác kỳ diệu, nàng nhẹ nhàng hỏi Diệp Quan: "Trên mặt em có gì sao?"
Quả khong hổ là Diệp tổng, mặt than xưa giờ không chút hoảng loạn, bị bắt gặp nhìn lén người ta cũng làm ra được vẻ mặt như là hợp tình hợp lý, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hạ An, bình tĩnh nhả ra hai chữ: "Không có."
"Diệp tổng, tuy rằng em làm thêm ở hộp đêm." Hạ An vẫn thấy nên giải thích một chút, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Diệp Quan nhìn mình có chút sai sai: "Nhưng không phải cái gì cũng......"
Hạ An nói được nửa câu.
"Phải không?" Diệp Quan nhướng mày.
"Đương nhiên, em có nguyên tắc."
Đêm đó Hạ tiểu thư kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, ánh mắt cùng lời nói mười phần đều giống tiểu hồ ly, nghĩ vậy, Diệp Quan đánh giá Hạ An, đột nhiên nói một câu: "Tôi thấy cô rất rành."
"Em..." Rất rành? Hạ An lại dở khóc dở cười, bản thân tào lao một hồi bị chị ấy ghim trong lòng rồi, Vị Diệp tổng này, không mở miệng nói thì thôi, một khi mở miệng liền khiến người khác cứng họng.
"Bác sĩ Hạ."
Cô đột nhiên gọi mình như vậy, Hạ An cảm thấy không quen lắm.
Diệp Quan nhàn nhạt nói: "Hôm nay bà ngoại tôi xuất viện, cảm ơn cô đã chăm sóc trong khoảng thời gian này."
Hạ An mỉm cười: "Đây là chức trách của em."
Đối xử với bệnh nhân, Hạ An luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Kha Nhược Sơ bội phục điểm này của Hạ An đến sát đất, được rất nhiều người lúc đầu tràn đầy ý chí chiến đấu, mà qua vài năm bị tra tấn liền bị bào mòn hết một thân nhiệt huyết.
Chỉ riêng Hạ An từ đầu đến cuối đều có thể giữ nguyên một thân nhiệt huyết này.
Bởi vì mỗi một bước đều là tự mình tranh thủ, cho nên càng quý trọng những cơ hội. Hạ An không có bạn bè để tâm sự, ngay cả người thân cận nhất là Kha Nhược Sơ, cũng không biết nàng đã trải qua những chuyện gì.
Rất nhiều chuyện, Hạ An không thích nói ra, ví như oán trách. Nàng cảm thấy bất hạnh hay may mắn chỉ là điều bình thường, có cả khối người phải vượt qua hai thứ này.
"Bác sĩ Hạ."
"Dạ?"
Diệp Quan muốn hỏi Hạ An tại sao lại xuất hiện ở Dạ Sắc? Không khó đoán vì cái gì mà làm việc ở hộp đêm. Ban đầu Diệp Quan còn tưởng nàng là vì đầu cơ trục lợi, nay xem ra cũng không phải.
Khi nàng ở bệnh viện, mới chân chính là nàng.
Nàng hẳn là cũng không thuần túy đơn giản như lúc cười rộ lên, nhưng lại àm cho người khác cảm thấy thoải mái, đây là cảm giác của Diệp Quan đối với Hạ An.
"Làm sao vậy?" Hạ An thấy cô không nói lời nào, liền buồn bực.
"Tạm biệt." Diệp Quan vẫn không hỏi nàng, cô phát giác bản thân mình quản quá nhiều, nhưng đây là lần đầu cô tò mò muốn tìm hiểu về một người.
"Tạm biệt dì~" Diệp Vãn ngoan ngoãn tạm biệt Hạ An.
"Tạm biệt tiểu khả ái."
Hạ An đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ưu nhã kia, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Vẫn chỉ biết cô họ Diệp.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Vốn dĩ Hạ An nghĩ rằng, Diệp Quan chỉ là một bản nhạc đệm ngoài ý muốn trong cuộc sống của nhà, cười khẽ một cái liền qua, nhưng nàng sai rồi...
Mấy ngày sau đó, Hạ An cũng không gặp được, Dạ Sắc không, bệnh viện lại càng không, khi đi mua nước sẽ vô tình nhớ tới gương mặt kia.
18 giờ 45 phút, khoa nội.
"Hạ An, bạn trai tới đón kìa." Hộ lý trẻ tuổi ôm bàn trị liệu, nửa đùa nửa thật nói với Hạ An.
"Mọi người đừng giỡn." Một chàng trai mặc áo trắng đang đứng trước cửa văn phòng, tuy miệng nói vậy, nhưng mỗi khi Đường Chấn nghe thấy trong phòng làm việc bàn tán hắn và Hạ An ái muội đều cảm thấy rất vui vẻ.
"Tiểu Hạ, hóa ra tiểu Đường là bạn trai của cô sao, hai người giấu cũng kín quá nha." Đới lão sư vừa uống trà vừa ghẹo Hạ An: "Tan ca nhanh đi, lẹ lẹ, bây giờ còn nhiều thời gian hẹn hò, phải quý trọng cho tốt." . Ngôn Tình Tổng Tài
"Lão sư, ngài hiểu lầm rồi." Hạ An muốn dùng nụ cười hóa giải xấu hổ.
"Tiểu Đường thật giỏi nha, nữ thần trong lòng chúng tôi cũng bị cậu thu vào tay, thật đáng nể." Những người khác hùa theo trêu chọc, kỳ thật mọi người đều biết rõ Đường Chấn có ý với Hạ An, nên càng quạt gió thêm củi.
Đường Chấn đến trước mặt Hạ An: "Bác sĩ Hạ đã ăn cơm chưa?"
Hạ An đứng dậy, mặc cho nàng giải thích bao nhiêu lần, cũng không thể ngăn nổi mọi người bàn tán.
Ra khỏi văn phòng, Hạ An ngẩng đầu nhìn Đường Chấn, vẻ mặt mệt mỏi: "Sau này đừng đến tìm em nữa, miễn cho mọi người lại hiểu lầm."
"Đừng để ở trong lòng là được, trước hết đi ăn cơm, anh mà không tìm em thì có phải em sẽ không ăn cơm không?" Nói xong, Đường chấn muốn kéo tay Hạ An.
Hạ An mẫn cảm né tránh làm cho Đường Chấn một trận xấu hổ.
Hạ An và Đường Chấn đều là người Đông Thành, hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hạ An điền nguyện vọng đại học là Nam Y, Đường Chấn không nghĩ ngợi liền điền theo Nam Y. Tuy rằng Đường Chấn đều luôn tự xưng là anh trai, nhưng Hạ An không ngốc, nàng biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhà ăn của bệnh viện.
"Chú sắp giải phẫu phải không?"
"Ừm, đã tìm được tủy thích hợp."
Đường Chấn lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đặt lên bàn: "Ở đây có mấy vạn, em cầm đi."
Hạ An không nhận, nhàn nhạt nói: "Em có tiền."
"Em làm gì có tiền?" Đường Chấn chất vấn, hắn biết rõ, dựa vào học bổng với chút ít tiền trợ cấp thực tập, hóa trị vài lần còn không đủ: "Hạ An, em đừng ngoan cố nữa, có thể dựa vào người khác một chút không?"
"Không cần." Hạ An đẩy tấm thẻ về phía hắn, vẫn lãnh đạm như cũ, nàng không muốn nợ ân tình của Đường Chấn, bằng không thì hai người càng thêm không rõ.
"Chú giao em cho anh, anh phải chăm sóc tốt cho em, nếu không anh làm sao mà nhìn mặt chú đây?" Đường Chấn càng nói càng kích động.
"Em nghĩ anh hiểu lầm rồi, em tự có thể chăm sóc tốt bản thân." Hạ An bất đắc dĩ nhất là điểm này, mỗi lần đều nhắc đến cha nàng, nàng đứng dậy, bỏ lại một câu: "Buổi tối em còn có buổi thí nghiệm, về trường trước."
"Tiểu An..."
Hạ An nói dối, đêm nay nàng còn phải tới Dạ Sắc, thật vất vả mới dư chút thời gian.
7 giờ rưỡi, Hạ An trở lại ký túc xá, tắm xong, thay váy rồi trang điểm nhẹ, chuẩn bị xuất phát.
Lên xe buýt, nàng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, lấy điện thoại gửi Wechat cho Kha Nhược Sơ: Hôm nay về trễ một chút.
Từ bảy đến mười giờ tối, khoa cấp cứu ra vào liên tục, Kha Nhược Sơ bận đến điên đầu thì làm sao có thời gian xem điện thoại. Mãi cho đến hơn mười giờ, cô mới dành ra được năm phút để ăn mì gói, thấy có thông báo Wechat liền biết Hạ An lại đi Dạ Sắc.
Kha Nhược Sơ muốn gọi điện cho Hạ An, nhưng lúc bấm số xong cô lại do dự, bởi vì biết rõ Hạ An sẽ không bắt máy. Do dự mãi, Kha Nhược Sơ vẫn là cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ là không phải gọi Hạ An, mà là gọi cho Đường Chấn...
Cuộc điện thoại này, thực ra cô không muốn gọi.
Kha Nhược Sơ biết Đường Chấn thích Hạ An, cũng biết rõ Hạ An không muốn cùng Đường Chấn quá thân cận, mà cô cũng đã đáp ứng với Hạ An sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng Kha Nhược Sơ không có biện pháp nào khác, Hạ An luôn như vậy, lỡ ngày nào đó xảy ra chuyện thì cô sẽ hối hận suốt đời.
Cân nhắc một hồi, vẫn là gọi điện thoại.
"Nhược Sơ?"
"Em có chuyện muốn nói với anh..."
___
Mười giờ rưỡi tối, DIệp Quan lái xe đi ngang khu đường toàn quán bar, lúc chờ đèn đỏ, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vừa lúc thấy biển hiệu Dạ Sắc.
"...Em có thể bồi chị uống rượu."
"Chỉ là bồi rượu?"
"Vậy chị còn muốn em bồi... cái gì sao?" Cũng không như thế nào, Diệp Quan đột nhiên nghĩ đến chuyện này, đầu tiên là hơi cau mày, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt kia, khóe môi cười cười.
Diệp Quan đánh tay lái, rời khỏi con đường đang đi, cuối cùng ngừng xe ở dưới hầm của Dạ Sắc.
Tâm tình không thoài mái, muốn uống vài ly.
"Người đẹp, ngài có hẹn trước không?"
Vẫn là bầu không khí ồn ào, lần này Diệp Quan đi một mình, càng không thoải mái, cô trước giờ hầu như không đến những nơi như này. Uống rượu, vẫn là bầu không khí yên tĩnh thích hợp với cô hơn.
"Không có hẹn trước sao? Vậy để tôi sắp xếp người..."
Dưới tình hình như vậy, Diệp Quan đột nhiên mở miệng: "Tôi tìm Hạ An."