Ba ngày sau tại Quản trường của học viện quân sự Pháp Tân sẽ mở ra cuộc sát hạch lớn nhất từ trước đến giờ, những người giám sát cuộc thi là các trung úy, trung sĩ, thượng sĩ và cuộc thi cuối cùng sẽ do thượng tướng giám sát. Các học viên rất lo sợ những người ở trong quân đội, kỷ luật rất nghiêm nên không thể lơ là trong thời gian thi đấu. một trong đó đó là La Thục Trân cô ta vẫn là bộ dáng thiên chân vô ta như bình thường nhưng ánh mắt đã bán đứng cô ta, Mục Tư Vũ đứng ở nơi có thể quan sát cô ta thật kỹ nên đã nhìn rõ nỗi sợ hải tột độ sâu thẩn nơi đáy mắt của cô ta.
Cậu cười khinh đúng là nữ chính lúc đi đăng kí thì khua chiêng đánh trống bây giờ nhìn thấy ánh mắt của các trưởng quan thì run rẩy Mục Tư Vũ tự hỏi không biết nữ chủ sẽ chịu được bao lâu đây đúng là mong được xem trò cười của cô ta mà.
Một cánh tay vỗ ngay vai Mục Tư Vũ theo quán tính cậu xoay lại bẻ tay người kia đè hắn xuống đất trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Con Ngươi của cậu bây giờ chuyển sang màu đen tuyền u ám vô cùng cậu dùng con mắt đó nhìn người mặc quân phục bị cậu quật ngã cứ như nhìn người chết vô cùng đáng sợ. Vị trưởng quan đó như cảm nhận được sát khí trên người cậu nhóc một cổ hoảng sợ len lói trong lòng mình, bèn nói gì đó để cậu bỏ hắn ra.
"Vị học viên này có thể bỏ tôi ra được không cậu tính bẻ gãy tay tôi luôn sao?". Nghe được lời của vị trưởng quan kia Mục Tư Vũ mới hoàn hồn bèn thả tay hắn ra rồi nói thêm một câu làm người ta lạnh xương sống.
" Sau này đừng vỗ vai tôi từ đằng sau nếu còn quý trọng mạng sống của mình thì đứng làm hành động đó thêm lần nào nữa". Giọng nói của cậu rất bình thường nhưng vị trưởng quan kia nhận ra trong đó có chứ sát khí như cảnh cáo hắn đừng tìm đường chết, hắn cũng chinh chiến mấy năm trời nên có thể dễ dàng nhận ra đâu là kẻ mạnh nhưng hôm nay phải suy nghĩ lại thôi. Vật nhỏ nhỏ này nhìn mong manh nhưng thật ra là con hổ đội lốt cừu non mình phải tránh xa cậu ta ra mới được.
Các đồng đội của hắn thấy gương mặt hắn đẫm mồ hôi nên hỏi thăm vị mỹ nhân " đè" hăn dưới chân là ai nhưng hắn chỉ nói mấy lời ngắn gọn " tránh xa cậu ta ra" ròi đi vè đội ngũ tập hợp.
Lớp của Mục Tư Vũ là lớp quân y nên công việc chỉ là những điều cần biết về những loại thuốc và cách sơ cứu cho thú nhân và á thú nhân bị thương. La Thục Trân đường đường là Á thú nhân lại cả gan tham gia vào ban chiến đấu với tư cách là thú nhân nếu bí mật này bị tiết lộ thì sẽ ra sao đây nữ chủ? Nụ cười trên môi Mục Tư Vũ như ác ma từ trong địa ngục ra ngoài nhân gian mang theo màu sắc tối tăm ảm đạm của nơi được ví như âm ty. Hệ thống đang bận xem xết tình hình bên Hạ Hầu Thiên Trạch cũng phải bỏ dở đên xem cậu nhưng làm nó hoảng sợ là sắc mặt Mục Tư Vũ làm nó khó thở.
" Ký chủ cậu làm sao vậy hả soa lại như vậy cứ như là có một người sẽ bị cậu gϊếŧ vậy". Nụ cười này làm nó nhớ đến thế giới tu chân mà ký chủ xuyên đến ở đó khi mọi người dồn cậu vào đường thì nụ cười đó mơi xuất hiện nhưng bây giờ có ai làm gì ký chủ của nó đâu tại sao lại như vậy?
" Không sao tôi chỉ nghĩ đến một chuyện làm tôi vui nên như vậy thôi đừng lo. Tra cho tôi về nữ chủ trong cuộc chiến này lí do tại sao cô ta không bị sức mẻ gì sau trận đấu còn những người khác lại thương tích đầy mình". Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
Bổng phía sau truyền đến một trận ấm áp cậu quay lại nhìn thì ra Hạ Hầu Thiên Trạch đã đứng bên cạnh cậu từ nảy đến giờ hắn ôm cậu vào lòng hít hương thơm nơi cổ của cậu. Hương thơm nơi đó tự như thuốc phiện khiến hắn trầm luân vào đó, chỉ có người con trai trước mắt này mới thỏa mãn được con thú bên trong hắn. Một nụ hôn kiểu pháp được Hạ Hầu Thiên Trạch đặt lên môi Mục Tư Vũ, cậu liền thuận theo đầu lưỡi của hắn mặc hắn chơi đùa trong khoang miệng mình có lẽ do thời gian xa nhau quá dài nên cậu muốn bù đắp cho hắn.
"um...ummm...hahaha...anh là chó hả....ah... không ngờ mới xa nha được một tuần thượng tướng tướng của chúng ta đã đới khát đến như vậy, hôm nay em sẽ chiều anh một lần bao nhiêu hiệp tùy thích". Nghe được lời cậu nói hạ Hầu Thiên Trạch liền bế bổng cậu lên đưa về biệt thự riêng của hắn. Bảo bối hôm nay phát phúc lợi nên hắn phải tận hưởng để không phụ lòng của bảo bối.
Sau một trận hoan ái kịch liệt Mục Tư Vũ không thể đi đứng như bình thường mà phải để Hạ Hầu Thiên Trạch bế đi đến ban quân y. Hôm nay một nhóm của ban chiến đấu sẽ đến ban quân y để chọn một Á thú nhân chịu trách nhiệm sẽ trị thương cho thú nhân. Hạ Hầu Thiên Trạch không đến tổng bộ nên không biết thông tin này lúc hắn đưa Mục Tư Vũ đưa bảo bối của mình đến cuộc tuyển chọn đã bắt đầu được 15" mọi người trong phong đều nhìn về phía hai người. Ai cũng kinh ngạc khi Mục Tư Vũ được một người đàn ông lạ bế trên tay. Do Hạ Hầu Thiên trạch không thường xuất hiện trong quân bộ nên họ không biết bao gồm cả nữ chủ đứng há hốc mồm đằng kia, cô ta không tin lại có một thú nhân anh tuấn như hắn cô ta chỉ về phía cậu và hắn nói với chủ nhiệm của lớp cô ta muốn Hạ Hầu Thiên Trạch làm người sẽ trị thương cho cô ta.
Ánh mắt của Mục Tư Vũ bỗng đen lại bắt đầu tỏa ra áp suất thấp mọi người trong phòng đều cảm thấy lạnh kể cả nữ chủ và hắn . Không ngờ bảo bối của mình lại khinh khủng như vậy rất xứng đôi với hắn, cậu quay qua nhìn cô ta cứ như nhìn người chết.
" Cô vừa bảo muốn ai làm người trị thương cho cô, nói lại lần nữa cho tôi nghe." Giọng nói đã không còn nhẹ nhàng như bình thường mọi người cảm nhân được nguy hiểm nên chủ nhiệm của ban quân y liền can ngăn để tránh cuộc chiến xảy ra nhưng muộn rồi.
" Tôi dám chứ sao không dám, tôi muốn người đàn ông cạnh cậu làm người của tôi sao đồng ý không?". Vẻ mặt đắt ý dạt dào của cô ta làm Mục Tư Vũ khó chiu, người đàn ông của tôi mà cô cũng dám dòm ngó sao hôm nay cô chết chắc rồi.
Hạ Hầu Thiên Trạch chỉ " ồ " một tiếng rồi hắn chờ xem con mèo con này sẽ làm gì, thật thú vị.
" Chiến một trận cô thua mạng của cô thuộc về tôi còn nếu tôi thua người đàn ông sẽ thuộc về cô". Cô chịu nổi sự hành hạ mỗi đem của hắn sao?
Cô ta không ngần ngại đồng ý, thật ngu ngốc một con thiêu thân tự lao vào lửa.