[Hai má Thiên Tuyết đỏ bừng, toàn thân nóng bức, nàng vén váy ra, giữa hai chân có một khu rừng rậm đen nhánh, Thượng Quan Sóc ngây ngẩn tại chỗ, chỉ thấy Thiên Tuyết ưỡn mông lên, kéo áo của hắn, “Cầu xin chàng cho ta...”]
Tim Bùi Y Y đập cuồng loạn, đang định lật trang thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, đập vào tường phát ra một tiếng cực vang. Cô phản xạ có điều kiện, nhét sách xuống dưới chăn. Một bàn tay khác mò vào bên trong, lôi quyển sách giấu trong đó ra, đánh vào đầu cô một cách vô tình, “Con muốn chết à Bùi Y Y!”
Một cái, hai cái, ba cái...
Chu Thu Vũ đánh xong, thấy Bùi Y Y ôm đầu không kêu tiếng nào, cơn tức vừa nguôi đi một chút, kết quả nhác thấy dòng chữ “giữa hai chân có một khu rừng rậm đen nhánh”, máu nóng lập tức xộc lêи đỉиɦ đầu, lại đánh vào đầu Bùi Y Y, “Giáo viên tiếng Anh gọi điện cho mẹ mà mẹ vẫn không tin, con muốn chết à, muốn chết à...”
Bùi Y Y là người nhỏ nhất trong nhà, bình thường Chu Thu Vũ không nỡ đánh. Lúc này đã tức giận lắm rồi mà cũng chỉ cầm sách vung “soàn soạt”, cuối cùng cũng không đánh vào đầu cô được mấy cái.
“Lần sau còn để mẹ bắt được thì con đừng có đi học nữa, đi nhà máy làm việc.”
Bùi Y Y co mình trong chăn, không ư hử gì.
Một lát sau, thế giới cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Bùi Y Y suýt bị chết ngộp, sau khi thở lại bình thường cô mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho chủ tiệm sách: [Ông chủ, “Y nữ gả thay” bao nhiêu tiền vậy?]
Vừa gửi xong, tin nhắn của Trâu Diễn cũng tới.
Cô nhấn mở ra, là một đường link trang web, sau khi nhấn vào rồi tải xuống, bộ phận quan trọng nhất được làm mờ của đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra cùng vô số ảnh động quảng cáo cờ bạc lòe loẹt nhấp nháy.
Bùi Y Y cầm điện thoại chui vào trong chăn, lướt xuống bên dưới trang web, nhìn thấy nút phát video nhấn vào một cái, video lập tức bắt đầu chạy.
Người phụ nữ trắng nõn nà nằm dạng chân trên sofa, hai khối thịt trắng mịn vĩ đại trước ngực giống như hai quả bóng bay úp ngược. Người đàn ông cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng đưa lưng lại với máy quay, cặp mông ngăm đen che mất hạ thể của người phụ nữ, tay của anh ta đang hoạt động ở đằng trước, không biết đang làm gì.
“Bùi Thông, con đã tắm chưa?”
Tiếng dép lê loẹt quẹt của Chu Thu Vũ đi ngang qua cửa, Bùi Y Y vội vàng thoát khỏi trang web.
Im lặng chờ mấy giây, tiếng dép lê cũng đi xa.
Bỏ đi, mạo hiểm quá, còn bị bắt nữa thì sẽ bị đánh chết mất.
--
Một đêm mơ những giấc mơ kỳ quái.
Hôm qua Bùi Y Y bị đánh nên sáng hôm sau vô cùng ngoan ngoãn, chủ động bày bát đũa lên bàn.
Chu Thu Vũ bê xoong mì từ trong bếp ra, cơn giận cũng chẳng còn nữa, múc mì cho Bùi Y Y, còn cho thêm một quả trứng chiên.
“Cảm ơn mẹ.”
Chu Thu Vũ thoáng mềm lòng, dặn dò cô: “Chăm chỉ học hành, bớt nghĩ mấy cái lố lăng đi.” Bà xoay người đi vào bếp, lại gọi một tiếng: “Bùi Thông, ăn sáng thôi.”
Bà vừa mới đi vào bếp, Bùi Thông cũng đi ra, cậu lén hỏi Bùi Y Y: “Mẹ trả sách chưa?”
Bùi Y Y lắc đầu, “Hôm qua không tìm được cơ hội.”
Bùi Thông nhìn về phía sau một cái, lôi một thứ dưới áo đồng phục ra, nhét vào lòng cô.
Thế mà lại là bộ truyện “Y nữ gả thay” bị Chu Thu Vũ thu mất vào tối qua. Bùi Y Y ngồi thẳng dậy, vội vàng giấu vào trong cặp sách.
Cô và Bùi Thông là anh em sinh đôi, Bùi Thông sinh sớm hơn cô mười phút nên được làm anh. Hai người họ đều học lớp 12 nhưng thành tích của Bùi Thông rất tốt, học ở lớp chọn.
Vừa ăn sáng xong, Trâu Diễn ở phía đối diện đi qua gõ cửa, Bùi Y Y lập tức xách cặp đi ra ngoài cửa, “Mẹ, con đi học đây.”
Đợi hai chị em bạn dì xuống dưới tầng, Trâu Diễn mới thấp giọng hỏi: “Xem chưa?”
Bùi Y Y hiểu ý, khẽ lắc đầu, “Mở ra xem được có tí, đợi đến tối tìm tai nghe rồi xem sau.”
Hai người thì thầm với nhau cả đoạn đường, đi đến cửa lớp mới tách ra.
Rất lâu về trước, Bùi Y Y đã biết mình không có khiếu học hành, cô cố gắng nghe giảng mười phút, càng nghe đầu óc càng trở nên lơ tơ mơ, cho đến khi tiếng chuông ra chơi vang lên thì cô mới khôi phục lại sức sống.
Cô đứng dậy, thò tay vào túi quần sờ một cái, nhìn về một chỗ ngồi trên dãy đầu.
So với vẻ nôn nóng của Bùi Y Y, Thẩm Lộ chậm rãi hơn, cô ấy chậm chạp thu dọn sách vở, chậm chạp uống nước, chậm chạp đứng dậy. Bùi Y Y không chờ được nữa, tiến lên kéo cô ấy một cái, lúc này Thẩm Lộ mới cùng cô đi ra khỏi phòng học.
Hai người đi một mạch ra sau tòa giảng đường, tránh né những người khác, chui vào trong rừng cây nhỏ. Bùi Y Y nhìn dáo dác xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai mới lôi món đồ trong túi quần ra, đưa cho Thẩm Lộ.
Giấy viết thư hoạt hình tỏa ra mùi hoa bách hợp, được gấp thành hình trái tim. Không cần nói nhiều Thẩm Lộ cũng biết đây là cái gì. Cô ấy lập tức đỏ mặt, chậm chạp nói: “Ai viết thế...”
“Cậu đọc xong là biết, ngày mai nhớ phải nói cho tớ biết đáp án.”
Thẩm Lộ mím môi không nhận, Bùi Y Y nhét bức thư vào trong tay cô ấy, “Nhớ phải đọc nhé.”
Vừa dứt lời, một gốc cây khác ở cạnh đó vang lên tiếng “sột soạt”, Thẩm Lộ càng đỏ mặt hơn, hoảng hốt kéo tay Bùi Y Y, “Có phải bị người ta nghe thấy rồi không?”
“Yên tâm đi...” Bùi Y Y vạch một tán lá ra, từ khe hở nhìn thấy một cặp mông trắng muốt đang uốn éo, giọng điệu lấy lòng của cô gái: “Cầu xin anh cho em...”