Sau khi tan học, Trâu Diễn và Bùi Y Y khoác tay nhau đi ra trạm xe bus.
Hai người học ở hai lớp cạnh nhau, lại là hàng xóm đối diện, cùng nhau lớn lên nên không giấu nhau chuyện gì.
Trên đường đi, Bùi Y Y vẫn nghĩ đến quyển tiểu thuyết bị thu mất kia, cô bị tình tiết làm cho ngứa ngáy trong lòng, nhìn dáo dác xung quanh rồi khẽ hỏi Trâu Diễn: “À ừm... lần đầu tiên có cảm giác gì?”
Trâu Diễn ngây người, cũng ngó trái ngó phải rồi hạ giọng thấp hơn cả Bùi Y Y: “Cậu nói chuyện ấy của nam và nữ á? Làm gì, cậu muốn thử à?”
“Thử với ai?”
“Đương nhiên là bạn trai rồi.” Trâu Diễn chụm đầu vào đầu cô, “Nhưng mà cậu vẫn chưa có bạn trai, Y Y à.”
“Chỉ có thể thử với bạn trai sao?”
Trâu Diễn nghĩ ngợi, kề tai nói nhỏ với cô: “Tự làm cũng được, nếu cậu muốn biết, đến tối tớ sẽ gửi cho cậu mấy cái này.”
Trong lúc nói chuyện, xe bus cũng đã tới.
Cảm giác nóng nực bên ngoài và hơi lạnh trong xe đối lập với nhau, khiến người ta không khỏi thả lỏng toàn thân.
Vào giờ này những người đi làm vẫn chưa tan ca, đám người ùa lên xe như bầy ong vỡ tổ toàn là học sinh, ghế ngồi bên trên nhanh chóng được lấp kín. Bùi Y Y kéo Trâu Diễn chen xuống dưới xe, nhìn thấy hàng ghế cuối cùng vẫn còn trống.
“Trâu Diễn, mau lên.”
Cô ra sức kéo Trâu Diễn đến hàng ghế sau, còn Trâu Diễn thì lại ra sức lôi cô về phía trước. Thấy có người lướt qua vai hai người đi về hàng ghế sau, Bùi Y Y đành buông tay ra chiếm một ghế trước, đồng thời đặt tay lên chiếc ghế trống bên cạnh, hô lên: “Cậu mau qua đây đi!”
Trâu Diễn chần chừ không tiến lên, vẻ mặt kỳ lạ, lắc đầu nguầy nguậy.
Bùi Y Y ù ù cạc cạc, thấy một tên béo đặt mông ngồi xuống, cô vội vàng rụt tay lại rồi lại gọi Trâu Diễn, nhưng lại thấy cô ấy đã bị người ta đẩy lên phía trước.
Được thôi, dù sao đường cũng không xa lắm.
Khi cô cởi balo sau lưng xuống lại không cẩn thận va vào người ngồi ở phía bên trong. Góc balo rất cứng, Bùi Y Y vô thức duỗi tay xoa bóp cho đối phương, “Thật ngại quá bạn học.”
Học sinh kia còn chưa lên tiếng, vẻ mặt của Bùi Y Y đã thay đổi trước rồi.
Dưới lớp áo đồng phục là l*иg ngực cứng rắn còn hơi phập phồng, nhưng ngón tay hơi ấn mạnh một chút, rõ ràng lại là cảm giác chạm vào da thịt. Chất vải mỏng manh mềm mại, lòng bàn tay tưởng chừng như còn cảm nhận được cảm giác da thịt trần trụi như có như không.
Đầu ti? Cơ bắp? Cơ ngực?
Đầu Bùi Y Y kêu ong ong, cô nhớ đến cái từ mà cô đọc trong bộ tiểu thuyết lúc chiều nay.
Bộ ngực nở nang…
“Bạn ơi, sờ đủ chưa?”
Nam sinh hơi gầy, chỉ nhìn thân hình căn bản không nhìn ra sẽ có cơ bắp. Cậu ấy đeo một chiếc kính gọng bạc, có lẽ vì nước da quá trắng nên màu môi trông nhạt hơn người bình thường.
Thành tích học tập của Bùi Y Y không tốt, nhìn chằm chằm vào nam sinh này một hồi lâu mà chỉ có thể thốt ra hai từ “đẹp trai” chẳng có chút học thức nào.
Cô nghĩ bụng, nếu Đông Phương Dạ trong tiểu thuyết có hình dạng, chắc hẳn chính là dáng vẻ của nam sinh này.
Bùi Y Y rút tay lại, mặt không đỏ tim không run, “Sờ, sờ đủ rồi.”
Nam sinh không hề để tâm, thản nhiên cười một cái rồi rời mắt đi.
Bùi Y Y ôm balo vào trong lòng, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, lắc lư theo chiếc xe. Nhác thấy mình đã nghiêng sang bên người nam sinh kia, l*иg ngực cao quá không thể nhìn thấy, cô bèn lén lút nhìn xuống bên dưới cậu ta, nhưng quần đồng phục rộng rãi, cũng không nhìn thấy cái gì.
Vẫn là ngực thú vị hơn.
Bộ ngực nở nang... nắn bóp ra đủ hình dạng...
Nhưng... có phải của cậu ấy hơi cứng rắn không nhỉ, có thể nhào nặn ra đủ loại hình dạng không?
Bùi Y Y thầm than thở trong lòng.
Quãng đường sau đó, chẳng ai nói gì.
Lúc sắp đến nơi, Trâu Diễn ở phía trước hô lên: “Y Y, xuống xe!
Bùi Y Y vội vàng đáp lại một tiếng, ôm balo đứng lên, lúc sắp đi đến phía trước xe cô không nhịn được ngoái lại nhìn hàng ghế sau một cái.
Đón lấy ánh nắng loang lổ bị lá cây chia cắt, sống mũi cao thẳng của nam sinh đúng lúc nằm trong vùng có nắng, chỉ một ánh mắt này lại khiến cô nhìn thấy mấy phần thánh thiện.
Xe bus “brừm brừm” đi khỏi đó, Trâu Diễn vỗ ngực đang định lên tiếng, Bùi Y Y lại kéo tay cô ấy trước tiên, “Trâu Diễn, tớ muốn trải nghiệm lần đầu với nam sinh kia.”
“Á? Nam sinh nào?”
Bùi Y Y nhìn theo chiếc xe bus đã chạy mất dạng, “Nam sinh đeo kính ngồi cạnh tớ.”
“Ối trời! Bùi Y Y cậu điên rồi!” Trâu Diễn bóp cổ cô lắc lắc, “Nam sinh đó chính là Thẩm Ý vừa mới chuyển trường đến đây, Thẩm Ý là tội phạm gϊếŧ người đó!”