Kiều Nguyên Bân nấu mì nước suông, nhưng lại không có mì sợi, thế nên cô ta đành cán mì bằng tay, rồi rắc thêm chút muối. Không ai phàn nàn gì, mọi người đều đói bụng, mì nấu khá ngon nhưng không có thịt, nếu không bảo đảm sẽ có người biểu hiện chứng buồn nôn mắc ói. Có gì ăn nấy là người thông minh, ăn không vô cũng không ai rảnh đi khuyên. Hoa Mông dẫn đầu ăn xong chén mì, sau đó một mình đi vào phòng người hầu, thời gian ở bên trong có hơi lâu, không biết có phải anh ta phát hiện ra manh mối gì không.
Mì sợi phân lượng vừa đủ, Cố Hề Lịch ăn sạch không chừa gì.
Kiều Nguyên Bân hỏi cô: “Em buồn ngủ không?”
Cố Hề Lịch: “Không buồn ngủ.”
Kiều Nguyên Bân: “Không cần nói dối, em hẳn cũng mệt rồi. Trong phòng bếp có nhiều đồ ăn như vậy, chứng tỏ trạm này khẳng định muốn cho chúng ta đánh lâu dài, hơn nữa lại còn có chỗ cho du khách nếu mệt thì ngủ.”
Bản đồ cho thấy lầu hai có sáu phòng đều không khóa, dựa theo kinh nghiệm của Kiều Nguyên Bân, đây là cho du khách dùng để nghỉ ngơi. Đừng thấy nơi này chẳng phân biệt ngày hay đêm, bây giờ là mấy giờ cũng không biết, nhưng con người là cần phải nghỉ ngơi, không thể cứ gắng gượng mãi, đồng hồ sinh học sẽ nhắc nhở họ nghỉ ngơi.
Cố Hề Lịch đến giờ đã ngáp hai lần, Kiều Nguyên Bân còn nói cô khẳng định chưa từng thức đêm, hâm mộ nói cô ở tận thế không biết đã trải qua những ngày tháng như thần tiên gì. Cố Hề Lịch chỉ ngượng ngùng cười, nhìn chằm chằm lên cầu thang tầng hai có vẻ lo lắng. Kiều Nguyên Bân liền hiểu, cô gái này phỏng chừng ước gì thân thể có thể biết ganh đua một chút, tốt nhất cơ thể đừng đưa ra tín hiệu mệt mỏi, tinh thần sung mãn có thể trực tiếp thông qua Vong Linh Lĩnh Vực.
Nhưng ở cổ trạch là nhất định phải đánh lâu dài.
Hoa Mông sau khi ra khỏi phòng người hầu liền quyết định lên tầng hai.
Ngay khi bước lên cầu thang xoắn ốc, có thể biết kiến trúc này không chỉ có hai tầng như bản đồ đã vẽ. Cầu thang vẫn kéo dài lên phía trên, nhưng không ai biết cuối cầu thang là tầng thượng hay tầng ba. Bản đồ không cung cấp thông tin, loại tin tức nửa che nửa đậy này dù là người mới cũng cảm thấy không đúng.
Bản năng của Cố Hề Lịch mách bảo với cô, muốn đi tiếp lên trên sẽ không dễ dàng. Có một cánh cửa nằm bên trái cầu thang, treo ổ khóa như trong bản đồ thể hiện, đường đi về sáu căn phòng hướng bên đó không bị ngăn cản. Không có khả năng thật sự toàn bộ tách ra ở, Hoa Mông bèn yêu cầu nam nữ tách ra trụ trong một căn, trước nghỉ ngơi một lát.
Cũng có người muốn mở cửa phòng đối diện tiếp tục tìm kiếm manh mối, thấy vậy Lý Khả đứng ra nói: “Mọi người đều đã căng thẳng mười mấy tiếng rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi mới có thể khôi phục tinh lực, có chuẩn bị tốt mới làm việc hiệu quả được! ”
Không có dụng cụ tính giờ, thật là không ý thức được thời gian đã qua lâu như vậy. Lý Khả vừa nhắc tới, mọi người xác thật cảm thấy rã rời.
Trong số mười một người, có ba nữ, tổng cộng được chia làm hai đội. Sáu căn phòng này đều được bố trí na ná nhau, theo lý mà nói sẽ không có mâu thuẫn khi chọn phòng, thế nhưng Hoa Mông cùng Kiều Nguyên Bân cố tình lựa chọn cùng một gian, cuối cùng Hoa Mông nhượng bộ. Đèn trong phòng này tương đối sáng, vừa vào cửa Kiều Nguyên Bân liền kiểm tra khắp nơi, gần như lật tung căn phòng lên, sau khi xác nhận không có vấn đề mới đi tới cửa cài chốt.
Kiều Nguyên Bân giải thích: “Đôi khi cửa có thể ngăn cản một vài vong linh."
Chỉ cần trong căn phòng này không có vong linh, thì việc đóng cửa ngủ cũng tương đối an toàn.
Nhưng trong Vong Linh Lĩnh Vực, không có tuyệt đối an toàn.
Cũng không biết như thế nào, Cố Hề Lịch vừa nhìn thấy giường liền buồn ngủ đến mắt cũng sắp mở không lên.
Mái tóc dài của cô được tết thành bím, sau tai kẹp một chiếc kẹp tóc xinh đẹp, toàn thân vô cùng tinh xảo, trách không được cô cho người khác cảm giác mình là đại tiểu thư yêu kiều. Kiều Nguyên Bân đối với cô kỳ thật khá có hảo cảm, cảm thấy bộ dáng cô ngáp cũng rất ưa nhìn, không khỏi hạ giọng: “Em ngủ đi!”
Nếu đây là khách sạn, thì căn phòng này chính là phòng tiêu chuẩn gồm hai giường cùng một cái sô pha. Cố Hề Lịch không khách khí, nằm lên một cái giường, thật ngủ rồi, chỉ chốc lát sau hô hấp liền vững vàng.
Người mới nhìn đến trợn mắt há mồm: “Cô ấy thật có thể ngủ được hả?”
Đây lại không phải là nhà mình. Má ơi! Đây là Vong Linh Lĩnh Vực đó!!
Kiều Nguyên Bân không để ý tới cô ta, không nói một lời duỗi người, tìm một tư thế thoải mái nằm trên sô pha nhắm mắt lại. Người mới nhìn không ra cô có thật sự ngủ hay chưa, tự thấy không thú vị, liền nằm xuống một cái giường khác. Không phải là không buồn ngủ, chỉ là không ngủ được mà thôi, kỳ thật mắt cũng không dám nhắm.
……
Một giấc này Cố Hề Lịch ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại cảm thấy tinh thần dư thừa, giấc ngủ mang lại sức sống cho cô. Căn phòng vẫn như trước khi cô đi ngủ, chỉ khác là bên cạnh không có ai.
Cố Hề Lịch mở cửa đi ra ngoài, tiếng nói chuyện trong hành lang nháy mắt ngưng bặt, cư nhiên có đủ mười người đều đứng trước cửa phòng cô. Ánh mắt nhìn cô đều không ngoại lệ tràn ngập khϊếp sợ, như thể tận mắt nhìn thấy người chết bò ra khỏi quan tài.
Cố Hề Lịch: “Làm gì như tôi như vậy?!”
Kiều Nguyên Bân: “Tôi còn tưởng ……”
Hoa Mông kéo cô ta, lắc lắc đầu.
Vừa rồi nhìn thấy cô là khϊếp sợ, hiện tại vẻ hoài nghi trong mắt đám người này đều sắp ngưng tụ thành thực thể, ánh mắt của nữ du khách nhìn cô thậm chí còn mang theo sợ hãi.
Bị nhìn như vậy, ai có thể cao hứng.
Cố Hề Lịch không vui hỏi: “Các người rốt cuộc làm sao vậy?”
Kiều Nguyên Bân: “Trong một số Vong Linh Lĩnh Vực, du khách cũng không phải ở cùng một trận doanh. Một hoặc vài du khách sẽ hợp tác với vong linh, trợ giúp vong linh gϊếŧ chết những du khách khác. Cố Hề Lịch, em là loại du khách này sao?”
“Đương nhiên không phải,” Cố Hề Lịch bị tin tức này dọa sợ ngây người, trên mặt mê mang vô cùng: “Còn có thể như vậy?!”
Cố Hề Lịch là người mới nên không biết còn có loại thao tác này, chỉ có những người chơi lâu năm mới có thể nói ra như vậy. Cố Hề Lịch suy đoán loại khả năng này khả thi nhất chính là Lý Khả. Bởi vì ông ta vẫn luôn có mưu đồ với cô, lại còn ước gì người mới đều thân cận với ông ta.
Kiều Nguyên Bân yêu cầu người mới kể lại câu chuyện, vì chính cô ta là người bị hại.
…… Người mới không ngủ được, lại không dám lăn qua lộn lại làm ồn đến hai người, chủ yếu là sợ làm ồn đến Kiều Nguyên Bân. Trong phòng quá sáng, ánh nến làm chói mắt cô, thật sự nhịn không được nữa, cô ta bèn xoay người đối mặt với Cố Hề Lịch, liền nhìn thấy Cố Hề Lịch hô hấp đều đều ngủ ngon lành, trong lòng có chút hâm mộ.
Hâm mộ cùng là người mới, nhưng những tay chơi lâu năm đều tương đối chiếu cố cô, càng hâm mộ cô có thần ngủ bám vào người.
Khi chú ý tới có mấy ngón tay tái nhợt đặt trên eo cô, người mới còn tưởng rằng mình hoa mắt, lập tức xoa xoa mắt. Tập trung nhìn kỹ, thì vẫn thấy ngón tay kia còn đó, nhưng đó tuyệt không phải là tay của nhân loại.
Người mới run lên, chậm rãi, một đứa bé sắc mặt trắng bệch từ sau lưng Cố Hề Lịch bò ra, đồng tử không có con ngươi kia tỏa định cô ta, cánh tay cùng cẳng chân của nó trắng như sứ, từng khúc từng khúc lặng lẽ rơi trên giường, ngay sau đó thất khiếu chảy máu, lộ ra một nụ cười quỷ dị với cô ta.
…… Một bàn tay bị gãy ở trên giường trườn về phía cô ta.
Người mới rốt cuộc nhịn không được, hét to ra tiếng.
Kiều Nguyên Bân bị kinh động, cũng thấy được con tiểu quỷ kia, nhưng cô không chạy trối chết như người mới, mà còn gọi Cố Hề Lịch một tiếng. Con tiểu quỷ quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm cô, như chỉ cần cô lại kêu thêm tiếng nữa, sẽ chết ngay lập tức. Cô cũng không dám ở lâu, liền đi theo người mới rời khỏi phòng, con tiểu quỷ đã phát giận. Lúc chạy trốn cô còn bị con dao nhỏ rơi từ trên tủ xuống làm bị thương cánh tay.
Người mới cũng rất khổ sở, cô ta là người chủ động báo danh tham gia 《 kế hoạch 》, cũng có ba cái hộ thuẫn như Cố Hề Lịch, hiện tại đều nổ hết rồi.
Hộ thuẫn chính là dùng một lần, một lần kêu là một lần nổ, vẫn luôn kêu thì vẫn luôn nổ. Nếu không phải cô ta bị tiếng nổ của hộ thuẫn dọa hôn mê, hiện tại đã sớm hóa thành bãi nước đặc.
Động tĩnh lớn như vậy, những người ở phòng bên cạnh đều bật dậy. Nghe xong chuyện xảy ra trong phòng ai cũng đều cho rằng Cố Hề Lịch khẳng định tiêu rồi, không nghĩ tới cô không có việc gì, còn có thể bước ra khỏi căn phòng nháo quỷ đó, khác biệt duy nhất chính là ngủ một giấc tóc có hơi rối.
Không thể không khiến người ta nghi ngờ, cho dù khả năng phi thường nhỏ, nhưng ai dám lấy mạng mình ra đùa?!
Cố Hề Lịch nghe được mặt mày trắng bệch, cô không khỏi giật giật quần áo của mình: “Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.”
Kiều Nguyên Bân cảm thấy cô không giống như đang giả vờ, biểu hiện muốn đi tắm rửa thay quần áo quá rõ ràng, nhưng vẫn nghi hoặc, bởi vì Cố Hề Lịch vận khí thật quá tốt.
“Vong linh xác thật không thương tổn em, lần đầu tiên em không xảy ra chuyện gì, lần thứ hai em vẫn là không có chuyện gì hết.”
Cố Hề Lịch có điểm tiểu tự đắc phỏng đoán: “Sẽ không phải bởi vì thiên phú của em có chỗ hữu dụng với vong linh chứ? Có lẽ con tiểu quỷ mà mọi người nói kia có hảo cảm với em…… Cho nên không thương tổn em.”
Kiều Nguyên Bân: Sao cô lại ngây thơ như vậy.
Cái suy đoán này đúng thật là không biết xấu hổ, mọi người đều biết Cố Hề Lịch có thiên phú, nhưng không cảm thấy thiên phú của cô có thể giúp cô đạt tới trạng thái bất khả chiến bại trong lĩnh vực. Quỷ quái nào mà nhìn cô bằng cặp mắt khác chứ, người giấy ban nãy còn không phải vẫn ra tay với cô đó sao! Cô gái nhỏ chính là thích ảo tưởng, chưa từng nghe qua người có thể xoát độ hảo cảm của quỷ quái trong Vong Linh Lĩnh Vực.
Hoa Mông: “Vong linh đều là cỗ máy gϊếŧ người không có tình cảm, trông cậy vào chúng nó có hảo cảm với cô mà không xuống tay là không có khả năng, hơn phân nửa là do cô không chọc giận vong linh, nên chúng nó không thể xuống tay với cô, nhờ đó may mắn tránh được một mạng. Cô vận khí thực tốt!”
Vong linh gϊếŧ người cũng phải có điều kiện, nếu không có quy tắc tùy tiện lạm sát, một ngàn cái hộ thuẫn cũng không ngăn được.
Cố Hề Lịch: “Vừa vào cửa tôi đã cảm thấy như có người đang ru ngủ bên tai, vừa nằm lên giường là ngủ ngay, tôi thực sự không biết gì cả. , chẳng lẽ là quỷ quái không gϊếŧ người trong mộng?”
Này thuần túy là đoán mò…… Nhưng từ lời nói của Cố Hề Lịch có thể biết, cô kỳ thật cũng bị mắc mưu. Tỉnh thì còn có cơ hội có thể chạy trốn, ngủ đến mức ngay cả quỷ dựa vào người cô cũng không biết, đây có thể là tình huống bình thường sao?! Đây nào phải là ngủ, đây quả thực như uống thuốc ngủ rồi.
Hoa Mông yên tâm: “Được rồi, Tiểu Cố hiềm nghi có thể xóa bỏ, mọi người vẫn là nên nghĩ cách làm sao mở khóa đi.”
=…… =
Trong khi Cố Hề Lịch ngủ đến ngu người, comment đang điên cuồng nhấp nháy【 chủ bá tỉnh tỉnh 】【 tiểu hài tử bò lên eo cô kìa 】, người cùng phòng bị dọa chạy rồi mà cô vẫn còn ngủ.
【 Má ơi! Lúc mắt tên tiểu quỷ kia đảo qua, tôi thiếu điều muốn són ra quần. 】
Toàn bộ người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy tiểu quỷ kia thổi khí lạnh vào cổ chủ bá.
Chủ bá…… Chủ bá còn đang ngủ.
Kim Tự Đại Lão: 【 âm tần phóng tới lớn nhất, mọi người có thể nghe thấy tiếng ngáy gợi cảm của Tiểu Cố】
【 góc độ thật xảo quyệt 】
Tất cả những ai theo dõi toàn bộ quá trình của chủ bá đều biết con tiểu quỷ này có tâm nguyện, rõ ràng nhìn thấy trên mặt nó viết ba chữ —— lộng chết ngươi.
Nhưng ai cũng biết, Vong Linh Lĩnh Vực là nơi mà quy tắc đặc biệt quan trọng, vẫn có loại vong linh tùy ý gϊếŧ hại, nhưng không phải ở giai đoạn hiện tại. Con tiểu quỷ kia thậm chí còn không lay tỉnh được chủ bá, chỉ có thể giận dữ biến mất.
【 người chết đều bị chọc tức đến sống lại.JPG】
【 chụp lại màn hình, chế giễu.JPG】
【 nếu đây là một hồi dự mưu, thực hiển nhiên tiểu bằng hữu bị lật xe 】
【 ha ha ha ha 】【 ha ha ha 】
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn là có người đứng đắn, đưa ra nghi vấn.
【 chủ bá thiên phú rõ ràng không phải lực tương tác, nói dối như vậy sẽ không bị vạch trần sao? 】
【Chuyện này thì cần phải khen một tiếng, chủ bá thực thông minh, năng lực thiên phú không thể lấy ra cho người ta triển lãm, loại thiên phú như lực tương tác này càng không thể nghiệm chứng, chủ bá còn nói đây là cái kỹ năng bị động, cô thậm chí không thể chủ động sử dụng, liền càng không thể bị nghiệm chứng được.
Lợi hại hơn chính là cô ấy nói dối đều là lần này nối đuôi lần kia, mọi người có chú ý không, cô ấy lựa chọn nhân thiết không có tính công kích, thậm chí rất khiến người khác ưa thích. ở Vong Linh Lĩnh Vực, không khiến người ta sinh ra ác cảm với mình, chính là có hảo cảm. Mọi người có thể đếm được bao nhiêu lần cô ấy không dấu vết nhắc tới lực tương tác thiên phú của mình không? Hơn nữa cô ấy còn dùng cái thiên phú giả này để xoa dịu cảm xúc của người mới ở trong kho chứa đồ. Một lời nói dối lặp đi lặp lại hàng ngàn lần sẽ biến thành sự thật, ai lại đi hoài nghi cái giả thiết này ?! Cẩn thận ngẫm lại tình huống lúc đó, bất cứ ai an ủi người mới đều sẽ có tác dụng đi! 】
【6666】
【 Tỉ mỉ chi tiết】