Nhân Thiết Không Thể Băng

Chương 3: Cổ Trạch (ba)

Lý Khả: “Tiểu Cố, cháu đang làm gì đó?”

Cố Hề Lịch phảng phất như bị âm thanh của ông ta làm bừng tỉnh, mê mang quay đầu: lại: “Nãy có người xin cháu kẹo……”

Lý Khả nghe xong thì nổi da gà đầy người.

“Cháu hoa mắt sao, trước mặt cháu làm gì có ai?!”

Hiện tại tiểu quỷ đã biến mất, trước khi biến mất ánh mắt nó nhìn Cố Hề Lịch khiến trong lòng cô tràn ngập lạnh lẽo, cô giả bộ mơ hồ thấp giọng thì thào: “Ban nãy rõ ràng có……”

Lý Khả xác thật cũng thấy được Cố Hề Lịch đứng cạnh cái kệ trông dáng vẻ như đang nói chuyện với ai đó, còn lấy ra thứ gì đó cho người ta, đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ Cố Hề Lịch giả vờ, mấu chốt là cô cũng không cần phải làm như vậy. Cố Hề Lịch cũng xác thật không có làm bộ làm tịch dọa người, cô chỉ nói dối mà thôi.

Rốt cuộc không phải lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, Lý Khả chỉ xem như có thứ gì đó không sạch sẽ mê hoặc Cố Hề Lịch, loại tình huống này thường hay xảy ra.

Lý Khả: “Vong linh đang theo dõi cháu, bất quá cháu vận khí cũng không tệ lắm, không xảy ra việc gì.”

Cố Hề Lịch: “Phỏng chừng là bởi vì lực tương tác của cháu tương đối mạnh, cho nên tiểu quỷ ban nãy cũng chỉ là muốn một viên kẹo, mà không làm cháu bị thương.”

Thiên phú của mỗi người đều không giống nhau, dù cùng một loại thiên phú, tác dụng cũng sẽ có khác biệt. Cố Hề Lịch tuy không phải loại hình thiên phú chiến đấu, nhưng nếu có thể làm vong linh có hảo cảm với cô, cũng có thể giảm bớt khả năng tử vong. Giờ phút này, Lý Khả thiếu chút nữa hâm mộ đến phát điên, đồng thời ông ta cũng cảm thấy Cố Hề Lịch có tác dụng lớn hơn nhiều, liền dặn dò cô: “Nếu xảy ra chuyện thì cháu trốn xa một chút.”

Chắc chắn một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện, Cố Hề Lịch gật đầu.

Mọi người đều phòng bị người giấy trong rương tùy thời sẽ bò ra bất cứ lúc nào, thế nên không ai chú ý đến hai người. Hiển nhiên cái rương này đối với người giấy mà nói là một loại giam cầm, cho dù nó muốn bò ra, cũng cần một đoạn thời gian.

Thứ đầu tiên nhô ra khỏi rương chính là đầu người giấy, sau đó là tay trái, tiếp nữa là tay phải, quá trình này tương đối thong thả.

So với tưởng tượng của bọn họ còn chậm hơn nhiều.

Nhưng tay phải của người giấy này lại rất đặc biệt, trên tay nó cầm một con dao rọc giấy.

Vốn tưởng rằng còn đủ thời gian đoạt lấy con dao rọc giấy thoạt nhìn không có lực uy hϊếp kia, lại thấy người giấy múa may dao rọc giấy, rương gỗ dày nặng bị chặt đến vụn gỗ bay tứ tung. Có thể tưởng tượng con dao này chém lên người tuyệt đối có thể chém đứt cả xương.

Đã có người hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, kỳ thật Cố Hề Lịch cảm thấy chạy vào thư phòng sẽ càng đáng sợ hơn, bởi vì sẽ không nhìn thấy tình hình bên này. Kho chứa đồ xác thật không còn manh mối nào khác, ngay cả tro trong lư hương cũng đổ ra xem, dưới gầm bàn cùng những khe hở trên kệ đều bị lục soát, ngay cả cái bóng của chìa khóa cũng không thấy.

Mắt thấy người giấy sắp bò ra ngoài, Hoa Mông nhanh chóng quyết định: “Chạy!”

Người cuối cùng chạy ra khỏi kho liền đóng cửa, còn dùng thêm bàn ghế chặn lại. Đám người chạy về phía thư phòng, không kịp quay đầu lại nhìn tình huống phía sau. Cố Hề Lịch chạy giữa đám người, tốc độ không nhanh cũng không chậm, còn tốt hơn Lý Khả đang ở cuối hàng kia nhiều.

Cuối hành lang truyền đến âm thanh nặng nề, không cần nhìn cũng biết là người giấy đang dùng con dao rọc giấy kia chém lên cửa, có thể tưởng tượng chẳng mấy chốc nữa cửa gỗ ngăn lại người giấy sẽ có chung kết cục với rương gỗ, cho dù mọi người trốn ở chỗ này, cũng không trốn được bao lâu.

Đã có người đi phá ổ khóa treo trên cửa.

“Rầm” một tiếng, người giấy mở ra cánh cửa chặn đường, thân ảnh rất nhanh đã xuất hiện trong phòng. Hiện tại thoạt nhìn trông nó y như một người sống, vốn dĩ tóc nó được vẽ lên, hiện tại thật sự mọc dài ra một đoạn, hai mắt thập phần linh động, con ngươi còn có thể đảo tròn trong hốc mắt. Cơ thể nó rất nhẹ, gần như là lướt đi.

Cố Hề Lịch vốn nghĩ rằng trong lĩnh vực đám vong linh kia đều là loại bắt nạt kẻ yếu, bởi cho tới bây giờ hai người bị tập kích đều là người mới, không nghĩ tới người giấy tiến về phía Hoa Mông - kẻ thoạt nhìn cường tráng nhất trong đám du khách, vung vẩy con dao rọc giấy, chém nát không ít đồ đạc.

Đám du khách lo lắng muốn đạp cửa xông ra ngoài, nhưng không ai dám quay lại, vì hành lang quá hẹp, nếu bị người giấy đuổi theo thì không có chỗ để trốn.Hoa Mông thiếu chút nữa bị chém trúng, gã dùng thứ gì đó chắn lại, người giấy thực sự bị đẩy lùi ra. Không hổ là người chơi lâu năm, vẫn là có biện pháp đối phó quỷ quái, không biết là do năng lực thiên phú hay do cái gì khác.

Phát giác Hoa Mông mạng cứng, người giấy lập tức thay đổi mục tiêu. Hai người bên cạnh chạy chậm hơn, mắt thấy sắp bị người giấy đuổi kịp, bọn ho sợ tới mức ngồi xổm xuống đất chờ chết, nhưng người giấy thậm chí còn không liếc mắt nhìn bọn họ, liền giơ đao tập kích Lý Khả, kẻ cách nó xa nhất.

Lý Khả quỳ rạp trên mặt đất mới tránh được một đao, lồm cồm bò dậy nhào về phía Cố Hề Lịch, vừa chạy vừa la: “Tiểu Cố, cứu chú với! ”

Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Cố Hề Lịch: " Giờ cháu nói muốn làm bạn với nó, nó có bỏ qua cho hai chúng ta không?”

Lý Khả: “……”

Đệt, lúc này còn có tâm tình nói giỡn sao?!

Không không không không, ông ta muốn người giấy chém cô một đao, phát hiện có hộ thuẫn không chém được liền từ bỏ đi tìm mục tiêu kế tiếp…… Tiểu Cố còn nhỏ, thật là nhìn không ra. Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, tình thế cấp bách liền biến mất trong nháy mắt, cho nên cũng không nghĩ sâu.

Cố Hề Lịch nếu bỏ chạy thì Lý Khả tuyệt không đuổi kịp cô, vậy Lý Khả chỉ có chờ chết, cho nên cô không chạy, tên mập này phát hiện cô không chạy, liền không chút khách khí, linh hoạt trốn ra sau lưng cô.

Cô không chạy nhưng không có nghĩa là đứng trơ ra nhìn, Cố Hề Lịch vơ lấy giá nến bên cạnh, kéo chụp đèn ra, ánh sáng chói mắt của ngọn nến khiến người giấy đang hùng hổ nhào tới khựng lại, thậm chí hơi lùi lại. Bộ dáng sợ hãi của nó quá mức rõ ràng, các du khách phản ứng lại bắt đầu sôi nổi tìm kiếm giá nến xung quanh.

Hoa Mông không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, cầm cây nến đang cháy chặn đường người giấy, dần dần ép nó vào góc tường.

Người giấy cũng không phải đồ ngốc, nó lập tức muốn leo lên tường chạy trốn, Hoa Mông hét về phía Cố Hề Lịch bên cạnh: “Đốt nó!”

Cố Hề Lịch tay run lên, ngọn nến vững vàng ném Lên người người giấy, ngọn lửa bùng cháy. Vẫn luôn không nói gì không có nghĩa là bị câm, người giấy liền phát ra tiếng kêu thê thảm: “Nhị phu nhân, chạy mau…… Nhị phu nhân……”

"Nhị phu nhân” trong miệng người giấy cũng là một manh mối quan trọng.

Lửa bốc lên dữ dội, người giấy nhanh chóng bị đốt thành đống tro tàn, Hoa Mông không biết tìm được cây gậy ở đâu, gẩy gẩy đống tro. Chỗ tốt của đống tro này là rốt cuộc cũng không giấu được chiếc chìa khóa vàng bên trong.

Hoa Mông: “…… Chìa khóa quả nhiên ở trên người nó.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa vây khốn mọi người bấy lâu rốt cuộc cũng mở ra.

Cánh cổng đánh dấu trên bản đồ xuất hiện trước mắt mọi người, cổng màu đỏ son thập phần dày nặng, mặt trên không có ổ khóa, cũng không có lỗ nào có thể mở bằng chìa, lại còn dùng ván gỗ đóng chặt lại, chỉ thiếu điều không dán bảng thông báo đường này không thông cho các du khách xem.

Khả năng cổng chính là cửa ra thất bại, điều này khiến mọi người có chút uể oải.

Hoa Mông đề nghị: “Chúng ta trước xem xét xung quanh đi! ”

Cố Hề Lịch bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy hẳn nên khoá cửa này lại.”

Hoa Mông: “Tại sao ?”

Cố Hề Lịch chỉ chỉ dấu bàn tay đen trên eo mình: “Bên trong có lẽ vẫn còn có một vong linh chúng ta không nhìn thấy, khóa cửa lại có lẽ có thể phòng ngừa nó chạy ra.”

Hoa Mông rùng mình, gã thật sự đã quên chuyện này, dù sao gã cũng không phải người bị hại, ban nãy lại bị người giấy hấp dẫn toàn bộ lực chú ý. Suy nghĩ này của Cố Hề Lịch, Hoa Mông hoàn toàn tán thành, bên trong khẳng định còn một con vong linh nữa, vì người giấy không thể lưu lại dấu tay đen như thế này, vạn nhất con vong linh có thể lưu lại dấu tay kia chỉ có thể hoạt động trong thư phòng, vậy thì khóa cửa có thể giảm bớt một cái uy hϊếp.

Cửa được khóa lại.

Công cụ chiếu sáng toàn bộ lầu một chỉ có nến, trong khoảng thời gian kế tiếp, mọi người thăm dò toàn lầu một một lần. Ngoại trừ thư phòng vừa mới mở ra là khóa lại, cổng lớn không thể mở ở bên ngoài, còn lại những phòng khác đều được mở ra cho du khách.

Phòng khách cùng nhà ăn không tìm thấy manh mối nào, trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bệ bếp cũng có thể sử dụng. Đằng sau cầu thang là phòng của người hầu, nếu không nhìn bản đồ sẽ dễ dàng bỏ qua chỗ này,. Phòng dựa theo nam nữ phân thành hai gian, rất rộng rãi, hai gian phòng kê tổng cộng 5 chiếc giường.

Kỳ thật mọi người đều đã hơi đói bụng, Kiều Nguyên Bân vào phòng bếp kiểm tra nguyên liệu, hỏi Cố Hề Lịch có muốn ăn mì không. Trong số những người mới, Cố Hề Lịch là người duy nhất được Kiều Nguyên Bân chủ động hỏi, những người mới khác ngay cả một ánh mắt cũng không có được.

Cố Hề Lịch chủ động đi vào hỗ trợ, trong phòng bếp chỉ có hai người cô cùng Kiều Nguyên Bân.

Kiều Nguyên Bân tìm thấy một túi bột mì trong tủ, khen ngợi hành động đốt người giấy ban nãy của Cố Hề Lịch: “Gan em lớn đấy!”

Cố Hề Lịch cũng không giúp được gì nhiều, cùng lắm là đưa đồ cho Kiều Nguyên Bân. Phương pháp xử lý đồ ăn của cô đơn giản đến đáng sợ, cũng không biết nấu ăn, điểm này phù hợp với tính cách đại tiểu thư của cô.

“Em thường xem phim kinh dị.”

“Xem ra sau khi rời khỏi lĩnh vực này, chị cũng phải xem nhiều phim kinh dị hơn mới được,” Kiều Nguyên Bân: “Đúng rồi, ban nãy sao em nghĩ đến việc dùng lửa dọa lui người giấy hay vậy?”

Cố Hề Lịch: “Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, em chỉ thử xem, nếu lúc đó trước mặt có nước, em đại khái cũng sẽ hắt nước thử xem. Dù gì thì nó cũng được làm bằng giấy, hẳn là sợ nước sợ lửa!”

Kiều Nguyên Bân: “Em thật thông minh.”

Kiều Nguyên Bân thử cũng không khéo, thậm chí có thể nói tính cách cô ta căn bản không thích hợp tới để vờ vịt, gần như hỏi thẳng ra rồi.

Cố Hề Lịch tiếp lời cô ta nói ra gia cảnh của mình: "Gia đình em cũng xem như vận khí tốt, cha mẹ anh chị đều làm việc trong tổ chức. Nhân viên làm việc trong tổ chức có thể được bảo đảm an toàn, phúc lợi cũng rất tốt. Mẹ em làm nghiên cứu, người trong nhà đều cho rằng không gian sống của con người trên trái đất nhất định càng ngày càng ít đi, thoát khỏi trái đất mới là đường sống duy nhất. Các thành viên trong gia đình từ lâu đã nghĩ đến việc tham gia《 kế hoạch 》, nhưng lại sợ em không có ai chiếu cố nên không dám báo danh. Em không muốn liên lụy người nhà, nên năm 22 tuổi liền gạt bọn họ trộm báo danh, em lá gan không nhỏ, còn có năng lực thiên phú, tính ra em còn lợi hại cả hơn anh em. ”

Kiều Nguyên Bân: “Em không sợ sao?”

Cố Hề Lịch có chút xấu hổ khi nhắc tới: “Vô cùng sợ, lúc xe buýt vừa mới đến trạm em còn không dám xuống xe nữa.”

Đâu chỉ là không dám xuống xe, Kiều Nguyên Bân chú ý tới Cố Hề Lịch mấy lần đều bị dọa sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy. Những chuyện xảy ra trước mắt này đại khái là chuyện đáng sợ nhất cô gặp phải trong đời, nhưng từ những lời cô nói có thể nghe ra được, cô không hối hận, sẽ như vậy là có tín niệm nào đó chống đỡ cô, nói trắng ra, loại tín niệm này chính là yêu.

Kiều Nguyên Bân: “Em rất yêu người nhà của mình.”

Cố Hề Lịch cười: “Bọn họ cũng rất yêu em.”

Những người như Cố Hề Lịch xuất hiện tại Vong Linh Lĩnh Vực khó tránh khỏi bị dán nhãn bình hoa, xác thật cô cũng là một đại tiểu thư, người không rời xa tận thế hắc ám không dưỡng ra được tính cách như vậy. Nhưng những điều này không mâu thuẫn với việc cô là một người nhạy cảm, dưới áp lực cao cô cao trưởng thành rất nhanh, hơn nữa cũng đủ thông minh.

Kiều Nguyên Bân có chút cảm động, nguyên nhân là vì Cố Hề Lịch là một tiểu thư được cưng chiều, thế nên những hành động của cô càng hiếm có, sự bình tĩnh của cô lại càng đặc biệt hơn.

Kiều Nguyên Bân: “Hảo hảo sống sót đi……”

Cố Hề Lịch khi nhắc tới người nhà cười đến ngọt ngào như mật : “Ừ, em sẽ sống đến ngày có thể đoàn tụ với họ, từ nay về sau gia đình sẽ không bao giờ chia lìa”.

=…… =

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa từ khi bị chữ vàng ba ba dỗi, sau không dám comment nữa, thật sâu bị chủ bá kỳ ba hấp dẫn, phỏng đoán câu nào của cô là thật, câu nào là giả đoán đến vui vẻ vô cùng. Hắn không muốn rời đi, đáng khinh yên lặng nhìn trộm. Lúc đầu hắn bị giao diện thông tin cá nhân của chủ bá nhắc nhở, cho nên vẫn luôn chú ý tới giá trị trên bảng, phát hiện phía dưới phòng phát sóng trực tiếp phía xuất hiện một cái thanh năng lượng sau khi người giấy bị thiêu hủy.

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa lập tức dò hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng, nhân viên trả lời cái này liên quan tới năng lực thiên phú của chủ bá. Vì để người xem phòng phát sóng trực tiếp càng thêm hiểu rõ hơn về thiên phú của chủ bá, thanh năng lượng vừa mới được thêm vào. Hắn muốn hỏi kỹ hơn thì nhân viên bảo để hắn tự khám phá.

Lúc thanh năng lượng xuất hiện, đã có nửa cột. Sau đó Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa liền phát hiện khi chủ bá nói chuyện, thanh năng lượng thỉnh thoảng lại tăng lên một chút.

Khi chủ bá nói xong tình huống trong nhà, lộ ra nụ cười cũng là lúc thanh năng lượng lập tức tăng gấp đôi.

???

Không phải chỉ có một mình Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa phát hiện, vàng sẽ luôn tỏa sáng, lúc này số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên tới con số vạn, không ít người xem chăm chú.

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch]

【 Mọi người có nhìn thấy không? Thanh năng lượng bỗng nhiên tăng gấp đôi ……】

【 tại hạ lớn mật suy đoán, chỉ cần chủ bá nói dối, lời nói dối sẽ chuyển hóa thành năng lượng dự trữ ……】

【 cho nên nói mới vừa rồi chủ bá nói đều là giả? Biểu hiện vừa rồi tôi xem mà nước mắt như trào ra, cậu nói vị đại tiểu thư xinh đẹp vì không muốn liên lụy người nhà, một mình tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực này chính là nhân thiết? 】