Huyết Ma đã chết, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Túc Hãn xoay người, mở miệng hỏi: “ Từ đạo hữu, vị này thân hình mờ ảo, giống như không phải con người, không biết…”
Hắn còn chưa dứt lời, bóng trắng trước mắt liền nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đầu óc liền trở nên trống rỗng.
Từ Tử Thanh đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào, lại thấy bằng hữu thoáng cái đã đến trước mặt Túc Hãn, vươn một ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm hắn. Sau đó thân hình nhoáng lên lần nữa, trở lại trong nhẫn trữ vật.
Lúc này Túc Hãn khẽ nhíu mày, ánh mắt mờ mịt, sau đó liền liếc nhìn thi thể Tiêu Đồ, nói: “ Huyết Ma đã bị gϊếŧ hoàn toàn, cuối cùng cũng không uổng công đi một chuyến.”
Từ Tử Thanh bừng tỉnh. Tình hình này, chẳng lẽ Túc Hãn đã quên mất việc của Vân Liệt. Y liền cười nói: “ Nhờ có Túc đạo hữu cùng ta liên thủ, nếu không sợ rằng khó có thể thành công.”
Túc Hãn có chút đắc ý: “ Từ đạo hữu tu vi cao thâm, cũng làm cho tại hạ cam bái hạ phong.”
Hai người nói với nhau hai câu, sau đó Từ Tử Thanh liền đi tới trước mặt hai huynh đệ Đông Lê. Thấy ánh mắt Đông Lê Hi thẩn thờ, khẩu khí y không khỏi nhu hòa hơn một chút: “ Thái tử điện hạ, tà ma đã đền tội rồi, hậu sự thế nào, còn cần thái tử lo liệu.”
Đông Lê Hi chậm rãi đưa ánh mắt trở về, nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại là một thái tử đoan chính, trầm tĩnh của nước Thừa Hoàng, nói: “Đều là nhờ có hai vị tiên trưởng đã tương trợ, ta vô cùng cảm kích, xin hai vị hãy đợi một chút, ta sẽ tự mình chuẩn bị tửu yến, khoản đãi hai vị tiên sư.”
Từ Tử Thanh thầm lắc đầu, rồi lại quay đầu nhìn Túc Hãn, hỏi: “ Túc đạo hữu, ngươi xem?”
Túc Hãn vốn đang nhíu mày, bỗng nhiên ánh mắt vừa chuyển, lại nói: “ Vậy thì nể mặt thái tử đi. Từ đạo hữu, vừa rồi chuyện quá khẩn cấp, ta và ngươi cùng nhau diệt ma, lúc này sao không trò chuyện một chút, coi như làm quen.”
Từ Tử Thanh trong lòng thầm than, tuy tính tình Túc Hãn ngay thẳng, giọng điệu có chút dữ dằn, nhưng cũng không phải là người có tâm cơ gian trá xảo quyệt, ấn tượng đối với y cũng không xấu. Chỉ là hiện giờ Túc Hãn đang kiềm chế tính tình nhận lời, không biết là đang có chủ ý gì đây… tóm lại đều là phiền phức.
Bất quá thịnh tình không thể chối từ, y cũng không có khả năng khước từ, cũng đành gật đầu nói: “ Đã như vậy, Túc đạo hữu, thỉnh?”
Túc Hãn cười tươi rói: “ Thỉnh!”
Đông Lê Hi thấy hai người có ý muốn trò chuyện, liền quay sang phân phó Đông Lê Chiêu: “ Chiêu nhi, dẫn hai vị tiên trưởng đi trước ngồi trò chuyện chút, sau khi dàn xếp xong, thì đến giúp ta.”
Đông Lê Chiêu vốn vô cùng yêu thương kính trọng huynh trưởng, cũng rất hiểu chuyện, liền nói: “ Vâng, Chiêu nhi đi đây.” Liền dẫn hai vị tu sĩ đi, thầm nghĩ, động tác phải nhanh chút rồi sau đó còn nhanh chóng trở lại giúp huynh trưởng nữa.
Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn đi theo Đông Lê Chiêu, Đông Lê Hi chậm rãi đi tới trước thi thể Tiêu Đồ, bình tĩnh nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng cười nói: “ Tình nghĩa của Tiêu đại ca, ta sẽ nhớ kỹ. Là ta ngu muội, không biết được tâm ý của đại ca, hôm nay biết được, thế nhưng…”
Ngơ ngẩn một hồi, Đông Lê Hi rút từ thắt lưng một cây chủy thủ, ở dưới tàng cây đại thụ trong viện chậm rãi đào đất, từng chút từng chút, không biết qua bao lâu, mới đào ra được một hố đất.
Sau đó hắn đứng lên, trở lại trước thi thể của Tiêu Đồ. Không ngại tử trạng thảm liệt của Tiêu Đồ, Đông Lê Hi vẫn vươn tay ôm thi thể lên. Bởi vì dụng lực quá mạnh, vết thương ngay ngực đau như bị xé rách, cho dù đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn lại như chưa hề phát giác ra, đem thi thể Tiêu Đồ đặt vào trong hố đất. Sau đó từng chút tùng chút, lấp đất lại.
Ngay khi hắn vừa lấp đất xong, Đông Lê Chiêu đã trở lại, thấy dáng vẻ cô đơn tịch mịch của hoàng huynh như vậy, trong lòng vô cùng lo lắng: “ Đại ca, huynh…”
Đông Lê Hi buồn bã nói: “ Hắn đã vì ta chịu nhiều cực khổ, ta rõ ràng biết rõ bản tính của hắn, nhưng lại không chút nào hoài nghi, ngược lại căm hận hắn, cho rằng hắn là lang tâm tặc tử.”
Đông Lê Chiêu lập tức nói: “ Đều là tà ma đạo quấy phá, đại ca không hề hay biết, nào có sai lầm gì!”
Đông Lê Hi cười nhạt lắc đầu: “ Cho dù có thật nhiều nguyên nhân hơn nữa, nhưng quả thật là ta cô phụ hắn.”
Đông Lê Chiêu nghe vậy, cũng ngập ngừng một chút: “ Đại ca, là Tiêu tướng quân cam tâm tình nguyện, nếu hắn ở trên trời có linh, cũng sẽ không muốn thấy đại ca như vậy…”
Đông Lê Hi cười nói: “ Những điều Chiêu nhi nói, ta đều hiểu mà.”
Chỉ là cho dù có hiểu được thì thế nào, cũng không thể ngừng lại nỗi đau đớn trong lòng được.
Nhớ lại những chuyện năm xưa, hắn cùng Tiêu Đồ cũng có thể coi như tri kỷ bạn tốt, cứ tưởng một người đăng cơ, một người bảo quốc an cương, bọn họ quân thần nhất tâm, khiến cho nước Thừa Hoàng trở nên giàu có, đông đúc và cường đại, bách tính an cư lạc nghiệp.
Nhưng không ngờ sau tai họa hôm nay, chỉ còn lại cảnh còn người mất…
Đông Lê Chiêu có chút ảm đạm.
Nó chỉ biết mình ở trong thiên lao chịu nhiều đau khổ, lại càng không biết Tiêu Đồ vì bảo vệ tính mạng của hai huynh đệ nó, mà phải cùng tà ma đạo kia vật lộn gian nan. Huống chi hôm nay nước Thừa Hoàng đã thoát khỏi nguy cơ, nhưng Tiêu Đồ thì đến chết vẫn không được toàn thây. Còn không biết… Đông Lê Chiêu chẳng dám tưởng tượng, hồn phách của Tiêu tướng quân, có thể còn được bảo trụ hay không?
Đông Lê Hi mặt trầm như nước, chém rơi một nhánh cây, lột bỏ vỏ cây, làm thành một tấm bia đơn giản, giọng nói bình tĩnh: “ Tiêu tướng quân rõ ràng vì ta mà chết, vậy mà ta lại không thể cho hắn chính danh…sau khi phụ tâm ý của hắn, còn muốn tổn hại danh dự hắn. Hắn trung thành và tận tâm như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ đeo cái danh “ Loạn thần tặc tử”.
Việc của tiên ma, không thể nói rõ cùng người dân, bọn họ thân là hoàng tử, chỉ có thể giấu diếm chuyện này.
Sau khi đem tấm bia cấm lên phần đất trước mộ phần, ngoài mặt trên khắc năm chữ “ Đông Lê Hi khấp lập” thì không còn gì nữa.
Đông Lê Hi nói: “ Chiêu nhi, lấy lệnh bài của ta, điều động những tử sĩ, xử trí sạch sẽ toàn bộ thi cốt trong Đông cung. Tuyên bố với bên ngoài…”
Hắn nhắm mắt lại: “ Tiêu Đồ đại nghịch bất đạo, mạnh mẽ giam giữ thái tử, mưu toan soán vị. Nhưng thiên đạo công chính, hắn đã…đền tội rồi.”
Đông Lê Chiêu tiếp nhận lệnh bài, khom người nói: “… Thần lĩnh mệnh.”
………..
Đông Lê Hi bày tiệc rượu, chiêu đãi hai vị tu sĩ. Nhưng còn có quốc sự bận rộn, còn phải thu nạp nhân thủ, vì vậy không đến được. Đông Lê Chiêu bởi vì còn nhỏ, sau khi đến hành lễ, cũng rời đi. Túc Hãn cũng không thích có quá nhiều tiếp xúc cùng người phía Nam, nên còn vui lòng là đằng khác.
Trong tiệc rượu cũng chỉ có hai người Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh.
Túc Hãn châm một chén rượu, ở bên môi nhấp một miếng, thiêu mi nói: “ Rượu phàm đúng là rượu phàm, dù cay độc nhưng lại không có linh khí, vị cũng không hề đủ.”
Từ Tử Thanh cũng biết hắn đây là muốn khơi chuyện, liền cười nói: “ Tất nhiên là rượu của Thượng cửu châu vẫn tốt hơn.”
Túc Hãn dung nhan thanh tú đẹp đẽ, một ngụm uống cạn, mặt cũng không đổi sắc: “ Nói cũng phải.” Sau đó buông chén rượu xuống, nói vào chính đề, “ Từ đạo hữu, ta cùng ngươi liên thủ đối địch, ta thấy tu vi của ngươi cũng cao thâm, còn chưa thỉnh giáo là thế gia đệ tử của môn phái nào?” Hắn suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói, “ Đạo hữu họ Từ, chẳng lẽ là đệ tử Từ gia ở Thượng Cù châu?”
Từ Tử Thanh khựng lại một chút, lắc đầu nói: “ Tại hạ chỉ là trùng họ Từ mà thôi, không có liên quan gì đến Từ gia ở Thượng Cù châu.”
Túc Hãn thấy sắc mặt y không đổi, âm thầm suy nghĩ, nói: “ Từ đạo hữu chẳng lẽ là tán tu?”
Từ Tử Thanh cười nói: “ Ta đúng là tán nhân. Trước đây chỉ ẩn thân trong sơn dã tu hành, vụ việc lần cũng là trùng hợp gặp được Chiêu nhi, nên mới đến đây.”
Túc Hãn bừng tỉnh đại ngộ, có chút không đồng ý: “ Từ đạo hữu, ngươi là người thế ngoại, không nên có dính dáng cùng những người phía Nam.”
Từ Tử Thanh biết hắn có hảo ý, cũng liền gật đầu: “ Ta lúc đầu thấy Chiêu nhi chỉ là một đứa trẻ người đầy thương tích, nên có chút không đành lòng…”
Túc Hãn mặc dù thấy y có hơi quá mức nhân từ, nhưng cũng không vì vậy mà ghét y, nâng chén lên: “ Từ đạo hữu ngày sau lưu tâm nhiều hơn chút là được. Không nói đến cái này nữa, nếu Từ đạo hữu đã không có môn phái, ta lại cùng đạo hữu nhất kiến như cố, không bằng cùng tại hạ đến Tán Tu Minh một chuyến thế nào? Trong minh đều là tán tu, bọn ta cùng nhau tương trợ lẫn nhau, so với đệ tử của những danh môn đại phái kia cũng không kém hơn chút nào!”
Từ Tử Thanh không ngờ tới Túc Hãn ngỏ lời mời, khó tránh có chút do dự, y hơi trầm ngâm, nói: “ Không dối gạt Túc đạo hữu, tại hạ nghe nói gần đây Từ, Điền cùng năm đại thế gia đang xảy ra hiềm khích, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến mấy lục địa xung quanh, nên muốn đến Hạ cửu châu này ở lại một thời gian, chờ cho phong ba qua…”
Túc Hãn nghe vậy, ôm bụng cười lăn lộn: “Từ đạo hữu a Từ đạo hữu, ngươi đúng là có chỗ không biết. Ngũ đại thế gia tuy là rất có căn cơ, nhưng cũng không thể lan đến được Tán Tu Minh.” Hắn nói đến đây thì đưa mặt đến gần, đôi mắt đẹp sáng quắc ánh sáng, “ Từ đạo hữu, ngươi có biết Tán Tu Minh cắm rễ nơi nào không?”
Từ Tử Thanh lắc đầu: “ Còn muốn thỉnh Túc đạo chỉ giáo ta.”
Túc Hãn trừng to mắt nhìn, bộ dạng có chút tinh nghịch: “ Ở trên Lô châu.”
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, cũng nở nụ cười.
Thượng Lô châu là nơi hẻo lánh nhất, thời gian đi từ đó đến tám lục địa khác cũng không ngắn, có thể nói là một châu độc lập. Nếu ở Thượng Cù châu có khuấy lên mưa gió máu tanh gì đó, đích thực là không thể lan đến chỗ này được.
Nhưng Từ Tử Thanh lại có chút chần chờ, nếu như cùng Túc Hãn đến Tán Tu Minh, chẳng phải là bị ràng buộc lần nữa? Liền từ chối nói: “ Tại hạ là người tự do thanh nhàn, chỉ sợ hành sự không chu toàn…”
Túc Hãn vừa nghe những lời này, đã biết ý nghĩ của y, vung tay lên: “ Ngươi khách khí như vậy còn gọi là hành sự không chu toàn, ta như hỗn thế ma vương thì ví như thế nào?” Hắn liền nói thẳng, “ Chúng ta là tán tu, nếu không được Tán Tu Minh che chở, cho dù có bị gϊếŧ chết không duyên cớ, cũng bị coi là đáng kiếp! Thiên tư của Từ đạo hữu như vậy, cho dù đi đến đâu cũng được tán tụng, nhưng vì không muốn bị trói buộc nên mới không muốn gia nhập vào những môn phái thế gia kia. Nhưng Tán Tu Minh không giống như những danh môn đại phái kia!”
Từ Tử Thanh thấy hắn nói đến hứng khởi như vậy, liền khiêm tốn cười nói: “ Làm sao không giống?”
Túc Hãn đắc ý nói: “ Tán tu chúng ta vào Tán Tu Minh, chia làm hai loại. Một loại chỉ là người trên danh nghĩa, loại tán tu này nếu kiếm được tài nguyên gì, không tương hợp với thuộc tính của mình, có thể bán cho Tán Tu Minh, đổi lấy điểm cống hiến trong minh. Mà trong minh cũng có phòng giao dịch, cũng có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên mình cần. Tán tu loại này ở trong minh là nhiều nhất, thường ngày cũng không cần làm việc cho Tán Tu Minh, chỉ có khi gặp đại nạn thì Tán Tu Minh mới cứu tế, viện thủ cho một chút.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, hỏi tiếp: “ Còn một loại khác?”
Thần sắc Túc Hãn liền nghiêm túc hơn: “ Một loại khác… chính là người trung tâm của minh, cùng sinh tử vinh nhục với Tán Tu Minh, loại này giống hệt như những danh môn đại phái.”
“ Những tu sĩ này thường là gia quyến của người trong minh, tử tôn, đồ đệ hoặc là có quan hệ sâu đậm với người trong minh, hoặc là người đã trải qua nhiều khảo nghiệm lòng trung thành đối với minh. Loại thứ hai này có thể được minh phân phát tiền tiêu hàng tháng, tất cả yêu cầu cũng khác xa so với loại thứ nhất.”
Từ Tử Thanh đăm chiêu suy nghĩ: “ Ý của Túc đạo hữu là, tại hạ có thể làm loại thứ nhất?”
Túc Hãn cười nói: “ Đúng là như vậy. Vừa có tự do, lại vừa có một chút che chở, chẳng lẽ không tiện nghi sao?”
Từ Tử Thanh âm thầm suy nghĩ, quả thực cũng không sai.
Túc Hãn thấy y hơi dao động, lại thêm một mồi lửa: “ Từ đạo hữu, nếu đã nói đến đây thì ta cũng không giấu diếm gì ngươi nữa. Ta mời ngươi đến Tán Tu Minh, cũng là vì một chút tư tâm.”
Từ Tử Thanh giật mình: “ Túc đạo hữu mời nói.”
Túc Hãn nói: “ Từ đạo hữu xưa nay nhàn tản, nhưng có lẽ cũng biết, thượng cửu châu chúng ta đang ở, nghe thì rất cao, nhưng kỳ thực cũng chỉ là một tiểu thế giới trong hàng vạn hàng nghìn tiểu thế giới khác mà thôi. Ở trên còn có hơn chín ngàn đại thế giới, khiến lòng người vô cùng hướng tới.”
Từ Tử Thanh cũng càng thận trọng hơn. Túc Hãn này, dường như muốn nói cho y biết một vài chuyện cực kỳ bí ẩn.
Quả nhiên Túc Hãn liền nói: “ Nhưng Từ đạo hữu cũng biết, cứ cách mười năm, các đại môn phái trên đại thế giới Khuynh Vẫn đều tuyển nhận người trong thế giới của chúng ta làm đệ tử?”
Từ Tử Thanh nghe mà kinh hãi!”
Hóa ra đại thế giới cùng tiểu thế giới không phải không có khai thông, mỗi mười năm một lần, những người tu vi trúc cơ trở lên, tiến nhập vào Thăng Long môn đến đại thế giới Khuynh Vẫn, để cho các tông môn của đại thế giới lựa chọn. Nếu may mắn được thu làm môn hạ, giá trị con người cũng từ đó mà thăng lên gấp bội, từ đó trở đi thu được vô số tài nguyên, linh khí, còn có danh sư chỉ điểm. Đúng như cái câu cá nhảy long môn vậy, thân phận sau đó so với trước đây phải nói là cách biệt như thiên địa.
Chỉ là, Thăng Long môn này là chỗ rất nguy hiểm, tu sĩ tầm thường không thể đến, mà trong Thăng Long môn còn có cương phong, nếu không có tông môn, gia tộc hoặc thế lực dùng pháp bảo bảo vệ đưa vào trong đó thì sợ khó mà ngăn cản được cương phong, trái lại mất đi tính mệnh, hay là cực kỳ chật vật, mặc dù thành công tiến nhập đại thế giới, lại bị những người của đại môn phái chướng mắt, thì chỉ có thể ở đại thế giới trở thành một tán tu.
Còn khoảng ba năm nữa là đến kỳ hạn mười năm rồi. Túc Hãn mời Từ Tử Thanh gia nhập, là nhìn trúng y mới chỉ có tuổi tác như vậy mà tu vi đã tới tầng bảy Luyện Khí, có thể nói là tiến triển thần tốc. Mà trong Tán Tu Minh cũng có tu sĩ Trúc Cơ có triển vọng, nhưng hoặc là tuổi tác quá lớn, hoặc là tư chất có chỗ còn kém, tổng hợp các mặt lại, ai cũng không so được với Từ Tử Thanh.
Mặc dù Túc Hãn thiên tư tung hoành, nhưng muốn ba năm mà lên được Trúc Cơ, cũng không thể hoàn toàn nắm chắc, Từ Tử Thanh so với hắn còn có nhiều cơ hội hơn. Túc Hãn liền nghĩ, nếu như hắn tự mình thăng đến Trúc Cơ tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu hắn không thể mà Từ Tử Thanh lại thành, thì cũng có thể nhờ Từ Tử Thanh dẫn hắn đi cùng.
Về chuyện dẫn người này, cũng là do đại thế giới châm chước một chút.
Phàm là tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ, được cấp cho một danh ngạch có thể dẫn người cùng tiến vào Thăng Long môn. Chỉ là, an toàn của người đó hoàn toàn là do chính mình tự chịu trách nhiệm. Để cho có chết, thì cũng không thể trách ai được.
Từ Tử Thanh chỉ cần đồng ý mang Túc Hãn theo, Tán Tu Minh tự nhiên sẽ bảo vệ an toàn cho hắn.
Cho dù Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh đều thành công lên được Trúc Cơ, này cũng không tính là uổng phí. Túc Hãn nói cho Từ Tử Thanh biết tin này, bất quá là vì muốn dẫn dụ y gia nhập vào Tán Tu Minh mà thôi, có thể nhờ vậy mà tạo quan hệ thân thiết với Từ Tử Thanh, hai người cùng đến đại thế giới, cũng coi như có thể qua lại chăm sóc hỗ trợ lẫn nhau , bất luận thế nào, cũng đều có ích vô hại.
Sau khi nói xong những việc cơ mật, mâu quang Túc Hãn lấp lóe, giống như liệt hỏa, dã tâm hừng hực: “ Từ đạo hữu cũng không cần phải lo lắng, nếu đạo hữu không thể tới Trúc Cơ, ta cũng có thể đem danh ngạch này tặng cho đạo hữu. Đến lúc đó, trừ phi số phận của hai chúng ta quá xui xẻo, chung quy đều có thể đi vào đại thế giới, đến lúc đó thiên địa to lớn, mặc cho ta và ngươi ngao du!”
Đến thời khắc này, Từ Tử Thanh không thể không thừa nhận, y đã triệt để bị lời nói của Túc Hãn thuyết phục.
Trước kia lúc còn ở Bách Thảo viên, y lúc đầu muốn tu tiên, không phải là vì muốn đi ngao du khắp thiên địa to lớn, thế giới bao la này hay sao? Hiện giờ có một con đường thông thiên tốc hành, y vì sao không dám đánh liều một trận?
Tu tiên! Tu tiên!
Y từ lâu đã sớm quyết định phải bước lên con đường đầy phong ba mỹ lệ này, cơ hội tốt bày ra trước mắt, cho dù tâm tình y từ trước tới giờ có bình thản vô tư lự ra sao, cũng không thể cự tuyệt được mê hoặc to lớn này.
Sau khi hít sâu một hơi, Từ Tử Thanh mở mắt ra, trong mắt mang theo kiên định: “ Túc đạo hữu, tại hạ sẽ cùng đi với ngươi.”
………..
Ngày kế, trước Đông cung thái tử.
Đông Lê Hi mặc huyền sắc cổn bào, đầu đội thái tử quan, đứng thẳng trang nghiêm. Bên cạnh hắn là Đông Lê Chiêu cũng đã khôi phục được phân nửa phong thái của hoàng tử, tuy niên kỷ nó còn nhỏ, nhưng thần sắc kiên nghị, cũng coi như có chút tác phong quang minh lỗi lạc.
Một đôi huynh đệ đều là Long chương Phượng tư, một thân Long khí vàng óng xông thẳng lên trời, quý khí bức người.
Túc Hãn không muốn cùng người phía Nam có quá nhiều tiếp xúc, nên đã đi trước, chờ Từ Tử Thanh cùng hai huynh đệ từ biệt.
Từ Tử Thanh trước nhìn về phía Đông Lê Chiêu, nói: “ Chiêu nhi, lần đi này không biết tới kiếp nào mới gặp lại, ngươi hãy cùng hoàng huynh của mình giúp đỡ lẫn nhau, củng cố giang sơn.”
Trong mắt Đông Lê Chiêu hàm lệ, cung kính nói: “ Vâng, tiên sinh. Chiêu nhi minh bạch.”
Từ Tử Thanh cũng có vài phần nuối tiếc, Đông Lê Chiêu còn nhỏ tuổi mà đã gặp phải nhiều đau khổ, khiến y rất là thương tiếc: “ Ngươi thân là hoàng đệ, nên vì hoàng huynh phân ưu, cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Kiếm có thể hộ thân, cũng có thể gϊếŧ người, vân huynh từng nói, nếu mỗi ngày vung kiếm ba ngàn lần, mỗi lần đều không nghiêng lệch, có thể khiến cho kiếm tâm đoan chính, bách tà bất xâm.”
Đông Lê Chiêu cố sức gật đầu: “ Vâng, Chiêu nhi minh bạch! Cẩn tuân phân phó của tiên sinh!”
Từ Tử Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đầu nó. Sau đó, y nhìn về phía Đông Lê Hi: “ Thái tử điện hạ, ngươi tâm tư tuệ mẫn, mưu kế hơn người, đây chính là điều tốt. Nhưng cũng bởi vì vậy, mà có chỗ không tốt, khiến thái tử lo nghĩ quá mức, chỉ sợ rằng…” Y muốn nói “ Tổn hại thọ nguyên”, nhưng lại uyển chuyển nói, “ Sợ rằng có chút không ổn”
Trên người Đông Lê Hi đã ẩn ẩn hiện ra uy nghiêm đế vương, nhưng nói chuyện vẫn tràn đầy tôn kính: “ Những điều tiên sinh nói, trong lòng ta đều sáng tỏ. Lần này tiên sinh đi, tiên đồ cách trở, mong rằng tiên sinh cũng có thể tự mình bảo trọng. Ta sẽ ngày đêm cầu chúc, mong tiên sinh biến nguy thành an, một đường thuận lợi trôi chảy an khang.”
Từ Tử Thanh khẽ cười nói: “ Tâm ý của thái tử điện hạ, ta xin nhận lấy.”
Nói đến đây, cũng không nhiều lời nữa.
Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, đều đồng loạt khom người, hành đại lễ: “ Tiên sinh bảo trọng!”
Từ Tử Thanh lại nhìn kỹ hai người lần nữa, khẽ thở dài: “ Hai người các ngươi cũng bảo trọng. Mong sau này sẽ được gặp lại.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, nhanh chóng đi đến bên cạnh Túc Hãn.
Túc Hãn giơ tay ném ra một kiện pháp khí, ở trên không trung hóa thành một cái thuyền nhỏ, rồi thả người nhảy lên.
Thân hình Từ Tử Thanh loáng một cái, cũng đã đứng bên cạnh Túc Hãn.
Có một con chim lớn trong không trung kêu lên một tiếng kêu dài, lợi trảo như câu, hạ xuống đầu vai Từ Tử Thanh.
Sau đó thuyền nhỏ phát ra ánh sáng chói lóa, bay vào không trung, thoáng cái đã biến mất vô tung.
………….
Đại tướng quân Tiêu Đồ của nước Thừa Hoàng phản loạn, âm mưu gϊếŧ chết thái tử Đông Lê Hi.
Cùng năm thái tử kế vị, nói rằng vì chịu thương tích do Tiêu Đồ gây nên, không thể lưu lại tử tự, nên không lập hậu cung, mà lập hoàng đệ Đông Lê Hi thành hoàng thái đệ.
Đông Lê Hi tại vị mười năm, hết lòng hết sức, dân giàu nước mạnh, khiến thực lực của nước Thừa Hoàng ngày càng trở nên đại thịnh, ngạo thị chư quốc.
Mười năm sau , thọ nguyên Đông Lê Hi đã tận, ở trước giường bệnh truyền ngôi cho Đông Lê Chiêu.
Tẩm cung hoàng đế.
Đông Lê Hi nằm trên long sàng, đầu tóc bạc trắng, người gầy khô như que củi.
Nhiều năm qua, hắn vì quốc sự mà làm việc vất vả, tâm tư nặng trĩu, rốt cuộc tinh huyết hao hết, dầu hết đèn tắt.
Đông Lê Chiêu ngồi bên giường, cầm tay huynh trưởng, hai mắt đỏ lên: “ Hoàng huynh.”
Đông Lê Hi ung dung cười: “ Người ai cũng phải chết, Chiêu nhi, không nên có thái độ nhi nữ như vậy.”
Đông Lê Chiêu thu lệ, run giọng nói: “ Vâng, Chiêu nhi minh bạch.”
Đông Lê Hi nói: “ Mấy năm nay vi huynh đem hết thảy học thức truyền cho ngươi, ngươi cũng không khiến ta thất vọng, đem nước Thừa Hoàng giao vào tay ngươi, vi huynh thấy rất là yên tâm.” Nói đến đây, thanh âm của hắn thấp dần, “ Nên vì nước Thừa Hoàng kéo dài tử tự, Chiêu nhi nhất đinh phải quảng nạp hậu cung. Tuy đế vị cô độc… dù vậy, vi huynh vẫn mong ngươi có thể tìm được người thật tâm đối tốt với ngươi, có thể an ủi ngươi lúc tịch mịch.”
“ Đừng giống như huynh, mất đi mới biết tình cảm đã sớm nảy mầm, thế nhưng tình thâm duyến cạn… lưu lại chỉ có tiếc nuối…”
Đông Lê Chiêu nghẹn ngào đáp “ Vâng”
Sau đó cảm nhận được trên tay dần buông lỏng, bàn tay của Đông Lê Hi vô lực rơi xuống.
“ Hoàng huynh!” Đông Lê Chiêu thất thanh kêu lên.
Lễ nhạc vang lên, quốc chủ nước Thừa Hoàng Đông Lê Hi băng hà.
Từ ngày đó, Đông Lê Chiêu kế vị, nước Thừa Hoàng cải nguyên.
……………
Trên linh thuyền, ý thức của Từ Tử Thanh chìm vào trong nhẫn, thì thào nói: “ Vân huynh, đêm qua tay ta cuối cùng đã nhuốm đầy máu. Tuy là gϊếŧ Huyết Ma, nhưng cũng gϊếŧ Tiêu Đồ.”
Vân Liệt nói: “ Tiêu Đồ không chết, không thể diệt Huyết Ma.”
Từ Tử Thanh thở dài: “ Tuy là vậy, nhưng trong lòng vẫn rất khó an.”
Vân Liệt không nói gì.
Một lúc lâu sau, mới nói: “ Hồn phách của Tiêu Đồ vẫn còn.”
Từ Tử Thanh lúc này mới thoải mái cười: “ Như vậy,…cũng coi như an lòng.”